Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành AI Của Chiến Thần

Chương 17

Khác với hệ thống khác mà trước đây anh từng giải, con tàu này đã cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, thế nên Thời Hàn không thể đi qua lỗ hổng bảo mật thu được bất kỳ thông tin nào từ đồng đội heo bên ngoài. Anh không thể lấy được khóa riêng[1], lại không thể vào hệ thống máy chủ[2] nên anh không thể giải mã nó. Cho dù thông minh cũng vô dụng thôi, chuyện này chỉ đơn giản như vậy.

[1] Trong mật mã học, nó là một đoạn thông tin hoặc tham số được đưa vào thuật toán để mã hóa hay giải mã các thông điệp.

[2] Là bất kỳ máy tính trên mạng nào thì sẽ cung cấp dịch vụ cho người dùng hoặc hệ thống khác trên mạng đó.

Thời Hàn không biết bộ khóa riêng đã bị giấu đi đâu. Chẳng thấy vết tích nào trong những tệp mà anh xâm nhập được.

Phải nói là một tổ chức tội phạm trong web tối, Phòng Trắng có biện pháp bảo mật tương đối nghiêm ngặt. Anh có thể khẳng định ngoại trừ bản thân hệ thống máy chủ, mật mã này sẽ không viết ở bất cứ đâu trong thế giới internet, quản trị viên hệ thống[3] hẳn đã ghi lại nó trong thế giới thực.


[3] Là người chịu trách nhiệm bảo trì, cấu hình và duy trì hoạt động của hệ thống máy tính; đặc biệt là máy tính nhiều người dùng, chẳng hạn như máy chủ của doanh nghiệp hoặc tổ chức.

Nửa năm trôi qua, Thời Hàn đã trở thành nhân viên bảo trì mạng hàng ngày ở Phòng Trắng. Anh từ từ cấy chương trình mình đã đọc vào mỗi phần cứng và sao lưu toàn bộ dữ liệu mình biết.

Anh theo dõi mọi người trên con tàu qua camera, anh đang chờ đến lúc quản trị viên thay đổi mật mã hệ thống máy chủ.

Anh đoán người quản lý hệ thống của Rose đang ở bên trong. Kẻ tạo ra Phòng Trắng, dẫn đầu đám vô lại này - "Tiến sĩ".

Bản thân "Tiến sĩ" thực lực không hề cao, lực tinh thần chỉ hơn người bình thường một chút. Nhưng hắn rất thận trọng, hầu như lúc nào cũng có ít nhất hai vệ sĩ cấp C đi cùng hắn. Chỉ có thời điểm đổi mật mã, hắn mới đi một mình, không cho một ai biết hành tung của mình.


Thời Hàn choàng thêm áo khoác lên người, đôi mắt anh sáng lên luồng dữ liệu màu lam.

Đang tải hệ thống chiến đấu... 0%... 20%...

...

...100%

【Đã tải xong】

Thời Hàn mở cửa phòng rồi bước ra ngoài.

——————

"Tiến sĩ" thấy tốt lắm.

Hắn bước ra khỏi phòng điều khiển máy tính trung tâm. Thân người hắn xoay qua lại giữa hai cánh cửa để hệ thống quét xem có mang đồ gì khả nghi ra ngoài không. Hắn khẽ ngâm nga, suy nghĩ trong đầu toàn là "hàng" hắn vừa mới nhập vào, trong đó có một cô bé rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, tay chân thanh mảnh trông như một con búp bê.

Tên em ấy là gì ấy nhỉ? Nhã Thi?

Ở phát sóng trực tiếp sắp tới, hắn chắc sẽ chơi rất vui đây.

Hắn dần dần đến gần phòng phát sóng trực tiếp, hình như là nơi đứa bé ấy bị nhốt. Đi qua khúc ngoặt lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang tựa vào trước cửa phòng. Người nọ kéo mũ trùm đầu xuống, đầu tóc bạc lập lòe dưới ánh đèn lờ mờ.


"Kỹ sư Thời Hàn?"

"Chào buổi chiều, tiến sĩ." Thời Hàn gật đầu chào hỏi.

"Ha ha, tôi nhớ chúng ta đã từng nói chuyện rất vui trên tàu. Mấy tháng qua cậu quen hơn chưa?"

"Nhờ anh tôi sống khá tốt, nhất là về vấn đề tiền bạc."

Tiến sĩ cười phá lên, khuôn mặt bình thường cười lên trông rất thật thà. "Tôi thích tính cách của cậu thật đấy, biết tại sao cậu thuộc về Phòng Trắng không? Bởi vì chúng ta chỉ thích giữ chặt lợi ích."

"Tất nhiên rồi." Thời Hàn cười khoái trá. Dường như anh chợt chú ý tới điều gì đó, ánh mắt đảo quanh tiến sĩ và căn phòng mà anh đang tựa vào vài lần, đột nhiên lộ ra ánh mắt vừa tỉnh ngộ. "Tôi sơ ​​ý quá, ngài muốn vào trong không?"

"Phải, để tôi..." Tiến sĩ vừa rút thẻ của mình ra thì bị Thời Hàn giật lấy quét qua cửa kiểm soát ra vào.
"Mời vào." Anh mỉm cười, làm động tác đưa tay ra.

"Thật là." Tiến sĩ lắc đầu, hắn vừa bước qua cửa mới nói: "Thực ra theo nguyên tắc cậu nên quẹt thẻ của mình, hãy nhớ kĩ cho lần sau đấy."

Cánh cửa đằng sau hắn đóng lại, hắn nhìn xung quanh. "Nhã Thi? Cục cưng bé nhỏ, em đi đâu rồi...?"

"Cô bé ấy không ở đây đâu."

Một thanh âm quen thuộc lạnh lùng vang lên sau lưng hắn.

Tiến sĩ quay lại thì thấy Thời Hàn đang đứng ngay trước cánh cửa vừa mới đóng. Người thanh niên tóc bạc ung dung cởϊ áσ khoác mình phủ trên vai, cẩn thận xắn tay áo lên để lộ ra đường cong mạnh mẽ của bắp tay. Trong cả quá trình đôi mắt đen như vực thẳm nhìn chằm chằm hắn từ đầu đến cuối, giống như một con chim ưng theo dõi con mồi, khiến lông tóc hắn dựng cả lên, đại não đang rít rằng nguy hiểm lắm.
Tiếp đó, khóe miệng trên khuôn mặt đẹp trai ấy đang cong dần, nụ cười mỉm lịch sự lại mang theo mùi máu tanh điên cuồng.

"Tôi sẽ chơi với anh, thế nào?"

Khi lời vừa dứt, tiến sĩ chỉ thấy đôi mắt đen huyền như trong địa phủ ánh lên một tia sáng màu lam mù mờ, lập tức hắn bị một nguồn lực cực lớn ném vào tường. Trước mắt hắn trở nên tối sầm, ý thức hắn gần như mất đi.

Không biết qua bao lâu hắn mới lấy lại được chút phản ứng, trước tiên hắn kết nối thiết bị cầu cứu khẩn cấp trên tay, từ tay phải truyền tới cơn đau dữ dội khi hắn vừa gửi yêu cầu đi. Hắn mở to mắt, hốc mắt tưởng như toác ra nhìn Thời Hàn cầm một bàn tay đã đứt lìa của mình, sau đó anh cẩn thận đeo găng tay rồi cài thiết bị cầu cứu vào.

Chỉ sau một lúc, Thời Hàn tìm thấy một hình tròn nhỏ, anh ném nó xuống đất, dùng gót giày nghiền nát nó trước mặt tiến sĩ.
Cũng như bóp chết hy vọng cuối cùng của tiến sĩ.

Anh mỉm cười, tiện thể ném luôn bàn tay đã đứt của tiến sĩ vào ống dẫn lò thiêu ngỡ như anh chỉ vừa vứt rác mà thôi.

Tiến sĩ đã từng ném rất nhiều trẻ con vào đây, hiện giờ đến lượt hắn rồi.

Thời hàn không nhiều lời nữa, nắm chặt tóc tiến sĩ nói: "Tôi cần mật mã quản trị viên hệ thống máy chủ."

"Mày nghĩ tao sẽ cho mày à?" Đau đớn trên tay tiến sĩ khiến hắn gần như ngất đi, nhưng đau buốt trên da đầu và cổ tay đang bị bóp chặt lại vực hắn phải tỉnh táo: "Nó ở trong đầu tao, nếu mày tự tin thì đến lấy xem... khụ..."

"Là anh nói đó."

"Gì... gì hả?"

Tiến sĩ phát điên mất rồi. Hắn chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng mà hắn chưa bao giờ ngờ tới - "thanh niên" không biết rút dao găm từ đâu ra, tự đâm vào tay mình, rạch thật sâu từ da tới tận thịt bắp, sau đó luồn vào móc ra một cái đoạn dò dữ liệu.
"Mày là A... AI..."

Còn chưa thốt xong câu, Thời Hàn đã đâm chính xác đoạn dò dữ liệu vào thái dương của tiến sĩ, kết nối nó với nút[4] lực tinh thần của hắn. Đang lúc lục thông tin trong đầu hắn, anh phóng ra một dòng điện kíƈɦ ŧɦíƈɦ các dây thần kinh tạo ra đau đớn, để hắn luôn duy trì trạng thái tỉnh táo, không quấy nhiễu quá trình truyền dữ liệu.

[4] Điểm được ghép nối lại, cùng với nhiều thiết bị khác, tạo nên một mạng lưới truyền thông. Nút là bất kỳ thiết bị vật lý nào trong mạng của các thiết bị khác có thể gửi, nhận và / hoặc chuyển tiếp thông tin.

"Á... Á! Á a a..."

Cơ thể hắn co giật, la hét điên cuồng kéo dài đến nửa giờ, cuối cùng Thời Hàn đã lấy đầy đủ cả khóa riêng của hệ thống lẫn mật mã quản trị viên. Người đàn ông đã bất tỉnh dưới chân anh cuộn thành một hình dạng kỳ lạ, hệt như do kỹ năng khâu vá kém mà trở thành một con búp bê rách rưới.
Thời Hàn dựng con búp bê vải tả tơi ấy lên, dứt khoát vặn gãy cổ hắn một cái rất gọn.

Dùng áo khoác bọc lại thân thể tàn phế, tháo găng tay quẳng cùng lúc vào ống dẫn lò thiêu, còn tiện tay mở chế độ vệ sinh trước khi rời khỏi phòng.

Ngay cả Thời Hàn cũng không ngờ quá trình diễn ra lại suôn sẻ như vậy. Chứng tỏ "tiến sĩ" vốn chưa từng được hướng dẫn cắt đứt kết nối giữa lực tinh thần với thiết bị bên ngoài. Luyện tập kiểu này rất đau, người như hắn gạt bỏ nó là việc đương nhiên.

Sau khi lấy được khóa riêng của hệ thống và mật mã quản trị viên, quyền hạn của Thời Hàn trên con tàu này có thể mô tả bằng một câu - muốn làm gì thì làm.

Camera Thời Hàn đi qua đều bị anh khống chế từng cái một, dữ liệu truyền đến máy chủ trung tâm đã bị anh can thiệp một cách trôi chảy, vô tri lặp lại phân tích trong quá khứ, cho ra kết luận mọi thứ vẫn bình thường. Đèn xanh ở phòng tiến sĩ sáng lên, hình ảnh người "chết đi sống lại" đi vào phòng được hệ thống ghi lại, cánh cửa đóng lại, căn phòng không người lại sáng lên nhắc nhở "Không làm phiền trong lúc nghỉ ngơi".
Trong hai phút ngắn ngủi đã về tới phòng mình, anh bắt đầu liên lạc bằng giọng nói với Tần Tinh Viễn.