Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 82: Tiên tử, xin hãy cứu chúng ta

“Đó là ngươi không phải ta” Ở trong thức hải đáp lại một câu lạnh lùng như thế, sau đó mặc kệ Đại Yêu Cốt nhảy nhót thế nào, Tiêu Cảnh đều không hề phản ứng đối phương.

Bởi vì tàn hồn của Đại Yêu Cốt vào trong cơ thể Tiêu Cảnh, cho nên không gian đầm lầy đỏ bắt đầu sụp đổ.

Đại Yêu Cốt bị phong ấn dưới đáy vực sâu nhất của Thiên Vũ Đại Lục, phía trên chi chít phủ đầy phong ấn, dù Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh bây giờ đã là người đứng đầu Tu Chân Giới, cũng không cách nào dễ dàng phá bỏ.

Đại Yêu Cốt rời khỏi phong ấn, phong ấn phía trên cũng mơ hồ phát giác, thế nhưng vẫn còn chậm rãi vận hành, rất có xu thế ép vùng thiên địa này thành mảnh vỡ.

Lúc này Ôn Thanh Lan vẻ mặt trầm lãnh triệu hồi Cô Phong Kiếm, hắn tìm chỗ yếu nhất trên phong ấn, dùng hết toàn lực đánh một kiếm.

Tuy đem phong ấn mở ra một lỗ hỏng nho nhỏ, nhưng cũng tăng tốc tình hình chuyển biến xấu, phong ấn cho rằng Đại Yêu Cốt muốn chạy trốn, tốc độ vận hành càng nhanh.

Nhưng vào lúc này, Tiêu Cảnh lấy ra một ngọc bội cổ xưa từ trong ngực: “Sư tôn, đây là di bảo Cửu Tiêu Ngọc Bội của Ma Quân tiền nhiệm, có thể xuyên qua không gian hai giới, nơi này đã bị phong ấn cắt thành tiểu không gian, chúng ta có lẽ có thể sử dụng Cửu Tiêu Ngọc Bội rời khỏi nơi này.”

“Cửu Tiêu Ngọc Bội ở chỗ ngươi?” Nhìn thấy tiểu đồ đệ lấy ra bí bảo, Ôn Thanh Lan cũng không quá mức kinh ngạc, bởi vì theo tin tức cuối cùng Văn Uyên truyền đến, tỉ lệ Tiêu Cảnh lấy được Cửu Tiêu Ngọc Bội rất lớn, lúc trước hắn cũng có tâm hỏi tiểu đồ nhi chuyện Cửu Tiêu Ngọc Bội, chỉ là tới Ma Đạo Giới, Tiêu Cảnh ngoài dự đoán mất trí nhớ, nên mới trì hoãn.

Tiêu Cảnh gật gật đầu, trên mặt y lộ ra một chút xấu hổ: “Không phải đồ nhi cố ý giấu diếm, đồ nhi cũng không biết người truy tra việc này Ám Dạ Ma Tôn là Đại sư huynh, đồ nhi cũng là cơ duyên xảo hợp mới lấy được miếng ngọc bội này.”

Tiêu Cảnh nói xong, ném Cửu Tiêu Ngọc Bội tới lỗ hỏng Ôn Thanh Lan mở ra, ngọc bội cổ xưa nhanh chóng biến lớn đè ở chỗ lỗ hổng, hóa thành một cửa gương.

Lúc này đầm lầy phía dưới sớm đã quay cuồng không ngơi, thậm chí đã lên cao một chút, mắt thấy sắp cắn nuốt hết toàn bộ không gian.

Ôn Thanh Lan cùng Tiêu Cảnh nhanh chóng quyết định vọt vào đại môn Cửu Tiêu Ngọc Bội hóa thành.

Một vùng bạch quang chói mắt lóe lên, hai người biến mất trong cánh cửa được Cửu Tiêu Ngọc Bội mở ra, cùng lúc đó, Cửu Tiêu Ngọc Bội cũng chậm rì rì mà một lần nữa biến thành một ngọc bội cổ xưa, biến mất.

*

“Sư tôn, chúng ta như này thật sự ổn chứ?” Tiêu Cảnh không được tự nhiên mà nắm chặt làn váy, thường thường ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Lan nói.

Lúc này thầy trò hai người đang ở một hẻm núi, nơi này là phía nam của Thiên Vũ Đại Lục, có tên là Thập Phương Đảo.

Tục truyền là thế giới kì lạ nhất đất trời, thần bí khó lường, không nhân tạo dù chỉ một chút, dã thú khắp nơi.

Bởi vì khí hậu vừa ẩm vừa ướt, sinh trưởng rất nhiều thực vật dây leo khổng lồ, rừng màu xanh biếc phủ kín nơi này, thỉnh thoảng có độc trùng rắn chuột không biết tên chạy sột soạt qua rừng rậm.

Tục truyền, môn phái lánh đời ở Tu Chân Giới, Thương Lan Các thần bí ẩn giấu trong Thập Phương Đảo.

Ngày ấy, sau khi sử dụng Cửu Tiêu Ngọc Bội, bọn họ từ nơi táng thân của Đại Yêu Cốt trực tiếp tới ma cung của Tiêu Cảnh, thầy trò hai người không dừng lại, mà chuẩn bị rời đi tìm kiếm một món bí bảo cuối cùng.

Chỉ vì lúc hệ thống rời đi là lúc hạ cảnh cáo cuối cùng, không khỏi đêm dài lắm mộng, Thiên Đạo dùng cái gì ngáng chân, Ôn Thanh Lan quyết định tốc chiến tốc thắng, lấy được món bí bảo cuối cùng là Trấn Sơn Hà.

Mà Trấn Sơn Hà là vật ở trong Thương Lan Các chỉ mới nghe kì danh ở Tu Giới.

Hiện giờ thầy trò hai người đúng là tính xuất phát tới Thương Lan Các.

Chẳng qua Thương Lan Các này giống với thanh danh thần bí của nó, có rất rất nhiều quy tắc cổ quái, một trong số đó, đó là chỉ cho phép nữ tử đi vào.

Cho nên, mới có một màn hiện tại, Tiêu Cảnh giả dạng thành nữ nhân ngượng ngùng nhìn về phía sư tôn nhà mình.

Mà hình tượng của Ôn Thanh Lan cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Tiêu Cảnh.

Cho tới nay thanh lãnh đạm mạc hắn tuy rằng chưa phấn son, nhưng cũng mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc dài dùng một cây trâm gỗ búi thành một búi tóc phụ nhân, mắt phượng mi dài trên khuôn mặt trắng như tuyết, có vẻ trong trẻo lại thanh lãnh, rất có cảm giác nữ tử nhà lành trinh liệt, khiến người không dám tùy ý khinh nhục.

Còn Tiêu Cảnh, bởi vì gương mặt trời sinh tinh xảo thâm thúy, cho nên chải một đầu tóc lưu hành đương thời, kẻ mày son môi, mi tâm vẽ hoa văn quyến rũ, mặc váy đỏ lộng lẫy, nhìn từ xa có cảm giác như đóa hoa mai phấp phới mê người.

Tiêu Cảnh kỳ thật khung xương thân thể cường tráng vóc người cao gầy, khí thế lại tối tăm bức người, dù hóa trang mặc váy nhưng vừa nhìn cũng có chút làm người ta khiếp sợ, vì bù đắp khuyết điểm này, Ôn Thanh Lan dạy đối phương công phu súc cốt, trực tiếp làm Tiêu Cảnh súc thành bộ dáng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, lùn hơn Ôn Thanh Lan nửa cái đầu, thành thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ.

Hóa thành nữ nhân Ôn Thanh Lan nửa điểm cũng không cảm thấy biệt nữu, nghe đồ nhi oán giận, Ôn Thanh Lan phe phẩy Cô Phong Kiếm đã hóa thành cây quạt, gõ gõ đầu tiểu đồ đệ, giương mắt nhàn nhạt nói: “Gọi mẫu thân, ngươi và ta bây giờ là mẹ con sống nương tựa lẫn nhau đang trên đường lưu vong.”

Mặt Tiêu Cảnh đỏ trắng đan xen, cuối cùng mới xây dựng đủ tâm lý, nhỏ giọng như muỗi kêu nói: “Mẫu thân.”

Mặt Ôn Thanh Lan lúc này mới lộ ra một chút tươi cười, hắn đáp lại nói: “Ngoan, một lát cần phải theo sát vi nương, đừng để cho ma tu đuổi theo chúng ta bắt được.”

Tiêu Cảnh có chút buồn bực mà liếc sư tôn một cái, luôn cảm thấy trong mắt sư tôn tràn đầy bỡn cợt, rõ ràng bộ dáng của sư tôn cũng rất đẹp, nhưng cố tình lại trang điểm cho y thành dáng vẻ mê người, luôn cảm thấy sư tôn lại có ý xấu gì đó.

“Hừ, sư tôn ngươi vừa nhìn đã biết không phải người tốt, Thương Lan Các quy củ cổ quái, nói không chừng chính là muốn đem ngươi đi bán.” Từ sau khi Đại Yêu Cốt phát hiện mình không thể cướp đi quyền chủ động thân thể, gã không cam lòng lúc nào cũng châm ngòi quan hệ của Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan: “Thể chất của ngươi, người không biết rõ thì coi là lô đỉnh, là loại đỉnh tốt, sư tôn kia của ngươi nhất định là muốn đem ngươi làm thành lễ vật đưa cho các chủ Thương Lan Các, để đổi Trấn Sơn Hà.”

Tiêu Cảnh trực tiếp làm lơ kiểu châm ngòi cấp thấp của Đại Yêu Cốt, nếu không phải tàn hồn của Đại Yêu Cốt quá mức giảo hoạt, y đã sớm luyện hóa đối phương.

Đại Yêu Cốt và y cùng thể cùng nguyên, Tiêu Cảnh lại có chút lo lắng sau khi luyện hóa Đại Yêu Cốt, Đại Yêu Cốt có được ký ức của mình, sẽ bị đối phương ảnh hưởng, tới lúc đó, đã có thể thật sự nói không rõ mình là Tiêu Cảnh hay là Đại Yêu Cốt.

Vì nỗi băn khoăn này, nên Tiêu Cảnh mới không động tới tàn hồn của Đại Yêu Cốt ở trong thức hải.

Ôn Thanh Lan tất nhiên không biết náo nhiệt trong thức hải của đồ đệ, sau khi trêu ghẹo đồ nhi xong, thần sắc hắn nghiêm túc nói: “Sư huynh ngươi tới.”

“Cái gì?” Tiêu Cảnh có chút kinh ngạc nhìn Ôn Thanh Lan, sư huynh tới thì tới, sư tôn vì sao phải đặc biệt nhắc nhở.

Giây tiếp theo, Tiêu Cảnh liền hiểu rõ vì cái gì.

Chỉ thấy Ôn Thanh Lan nguyên bản vẻ mặt thanh lãnh nghiêm túc nháy mắt thay đổi, biến thành hoảng loạn thất thố, hắn hai ba cái làm rối loạn tóc và quần áo của mình, kéo Tiêu Cảnh bắt đầu điên cuồng chạy.

Vẻ mặt kia, rõ rành rành là con thỏ nhỏ bị kinh hãi.

Mãi cho đến khi Ôn Thanh Lan chạy vài bước, phía sau bọn họ mới truyền đến ma khí nồng đậm, rồi một tiếng ma sát rất nhẹ vang lên, Văn Uyên từ trên xuống dưới được che phủ trong áo choàng đen hạn hán lời mà nhìn sư tôn và tiểu sư đệ đã chạy xa.

“Sư tôn à, ta còn chưa kịp truy đâu, người chạy cũng quá giả đi.” Văn Uyên giấu mặt dưới mũ choàng, tràn đầy bất đắc dĩ.

Nhưng mặc kệ có bao nhiêu giả, màn tiết mục truy đuổi này cũng phải tiếp tục diễn.

Văn Uyên điều chỉnh tâm tình, tận chức tận trách mà truy hướng sư tôn và tiểu đồ đệ ngụy trang thành mẹ con.

Dây leo xanh ngoằn nghèo trong rừng rậm, chỉ thấy thầy trò ba người chạy loạn làm giật mình vô số chim muông.

Ôn Thanh Lan một bên hoảng hốt mà chạy vội, một bên ánh mắt thảm thiết nhìn về phía tiểu đồ đệ giả thiếu nữ xinh đẹp: “Cảnh Nhi, ma tu kia chỉ sợ không chịu từ bỏ ý đồ, một hồi vi nương dẫn hắn rời đi, ngươi chỉ cần chạy về phía trước, đừng có ngừng, về sau nương không thể chiếu cố ngươi, tự ngươi phải sống tốt.”

Tiêu Cảnh chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên một tầng da gà, kỹ thuật diễn của sư tôn thật sự làm y có chút chống đỡ không nổi, nhưng lúc này y lại không dám lòi, chỉ có thể trong ánh mắt uy hiếp của sư tôn, vẻ mặt vặn vẹo một chút, tiếp theo trực tiếp gào khóc, nắm chặt tay áo Ôn Thanh Lan gào nói: “Mẫu thân a, Cảnh Nhi không muốn, không muốn cùng người tách ra.”

Giọng nói thiếu nữ thô ráp như vậy, thật là khiến người ta có chút ăn không tiêu, Ôn Thanh Lan ánh mắt vi diệu liếc nhìn đồ đệ, sau đó hai người làm bộ không chú ý, bị vướng dây leo ở dưới chân, ôm nhau lăn xuống triền núi.

Dưới triền núi là một đầm nước sâu, hai người mới vừa lăn xuống, thì đụng vào một tảng đá chắn rồi dừng lại, Tiêu Cảnh cũng thuận thế làm ra vẻ bị đụng tới ngất đi.

Ôn Thanh Lan thấy đồ đệ biết điều như vậy, mặt lập tức tái nhợt, ôm đồ đệ khóc lên: “Cảnh Nhi à, Cảnh Nhi, ngươi làm sao có thể bỏ nương một mình, ngươi như vậy, nương làm sao bây giờ, ngươi ngàn vạn đừng có việc gì, hu hu hu……”

Đang lúc Ôn Thanh Lan thương tâm, đầm nước phát ra một trận tiếng nước ầm ầm.

Một người chui ra từ đầm nước, từ góc độ của Ôn Thanh Lan, chỉ có thể nhìn thấy phần lưng đẹp đẽ và bờ vai của đối phương, mái tóc dài nhỏ giọt như thác nước.

Người nọ bay lên, đánh một vòng, trường bào màu trắng nghiêng nghiêng đắp trên người, để lộ hơn phân nửa bả vai bạch ngọc và ngực.

Mũi chân trần nhẹ điểm mặt nước, trong thời gian ngắn đã tới trước mặt Ôn Thanh Lan.

Phải hình dung như thế nào nhỉ, mỹ tự nhiên là cực mỹ, mày dài mắt hạnh, mũi quỳnh môi đỏ, khóe môi hơi hơi cong lên, ẩn chứa một nụ cười thần bí không rõ.

Chỉ có thể nói rằng vẻ đẹp của người này làm mờ đi giới tính, vừa anh khí lại vừa vũ mị, còn mang theo hoang dã và thần bí khiến người say mê, tựa như giấc mộng trong sương mù.

Nàng vừa rơi xuống đã đến trước mặt Ôn Thanh Lan, mày hơi hơi nhăn lại, thanh âm của nàng cũng ẩn chứa ý vị thần bí, làm người nhịn không được muốn lắng nghe: “Đừng khóc, nàng không chết.”

Ôn Thanh Lan ngẩng đầu, đúng lúc lộ ra vẻ si mê và kinh ngạc: “Tiên tử?”

Đối phương hình như rất không thích cái xưng hô này, mày dài nhăn lại càng sâu: “Ta tên Quý Nhược Thần, ngươi có thể gọi ta là Thiếu Quân, các ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

Nghe Thiếu Quân hỏi chuyện, vẻ mặt Ôn Thanh Lan nháy mắt trắng bệch, hắn đột nhiên nhào mạnh qua nắm lấy vạt áo đối phương nức nở nói: “Có tên ma đầu muốn bắt mẹ con chúng ta đi tu luyện, chúng ta cùng đường, nghe nói nơi này có thần tiên nên mới chạy vào, không ngờ thật sự gặp được, tiên tử, cầu xin ngươi cứu cứu chúng ta đi.”