“Ôi chao, nghe nói chưa, Ngân Sa thần nữ tới, cái này có thể có trò hay để coi.”
“Đúng vậy, vị kia chính là Ngân Sa thần nữ nha, hồi đó nếu không nhờ Ngân Sa, quân thượng cũng chưa chắc có thể ngồi vững vị trí này, hiện giờ Ngân Sa thần nữ trở về ứng ước, cũng không biết vị trong cung chúng ta phải thế nào.”
“Khà khà, còn có thể thế nào, ma cung quân thượng cần phải náo nhiệt, Ngân Sa thần nữ chính là đệ tử thân truyền của Phệ Hồn lão tổ, cũng không phải như ai kia tùy tiện có thể so được.” Một ma tu khác thấp giọng nói, gã lặng lẽ liếc theo hướng ma cung: “Địa vị của Ngân Sa thần nữ ở Ma Đạo Giới, vị mị hoặc quân thượng kia nói thế nào cũng kém xa.”
“Ta nói, quân thượng lúc trước nhận đại ân của Ngân Sa thần nữ, chỉ e giữa hai người không trong sạch, bằng không Ngân Sa thần nữ vì sao phải giúp đỡ quân thượng, quân thượng xưa nay đối với Ngân Sa thần nữ vô cùng khách khí, lúc trước đã nói vị trí Ma hậu không phải Ngân Sa không được, bây giờ cựu ái tân hoan (*) đụng nhau, không biết quân thượng phải thu xếp như thế nào.”
(*) người yêu cũ và niềm vui mới (ý chỉ người yêu mới)
“Có cái gì không thể sắp xếp, vị trong ma cung kia chỉ là ma phi mà thôi, quân thượng yêu thương thì có địa vị của hắn, nhưng đây chẳng qua là quân thượng yêu thương cưng chìu mà thôi, sao có thể so sánh với Ngân Sa thần nữ, Ngân Sa tất nhiên là Ma hậu, ôi, các ngươi nghe nói chưa, quân thượng có thể muốn làm đại điển cưới hậu, muốn ta nói còn có thể cưới ai à, tất nhiên là Ngân Sa thần nữ rồi.”
Ôn Thanh Lan nhìn phương hướng xì xào bàn tán, nơi đó vài tên ma tu đang vui vẻ trò chuyện, chắc hẳn là nghĩ Ôn Thanh Lan không nghe được, không có lực uy hiếp gì, lúc nói chuyện phiếm căn bản là không để ý Ôn Thanh Lan.
Lại nói tiếp cái yến hội này cũng là Tiêu Cảnh làm.
Tiêu Cảnh cùng hắn dính mấy ngày, cảm thấy cần phải giới thiệu ái phi với người của Ma Đạo, liền triệu tập ma tu hơi có địa vị ở Ma Đạo Giới đến đây uống rượu.
Để náo nhiệt, hắn đem toàn bộ ma cung mở rộng gấp đôi, người đứng đầu Ma Đạo Giới hầu như đều tới.
Không có mấy người bất hòa với Tiêu Cảnh, tỷ như Dạ Ảnh ma tôn ở Bắc Địa, cũng không biết Tiêu Cảnh làm yến hội này là vì giới thiệu Ôn Thanh Lan, hay là phân chia thân sơ, kinh sợ mấy vị quản giáo ma tu chưa phục.
Bởi vì là mở tiệc chiêu đãi yến hội Ma Đạo Giới, cho nên Quân Ám Hoa cũng tới, cũng chú ý tới mấy tên ma tu nói chuyện, gã cười vui sướng khi người gặp họa nhìn Ôn Thanh Lan: “Thế nào, lo lắng sao, Ngân Sa thần nữ tới, đến lúc đó cũng muốn xem ai sẽ chật vật lăn ra khỏi ma cung.”
“Quan tâm sinh hoạt cá nhân của chủ nhân ngươi như vậy?” Ôn Thanh Lan nắm chén rượu mạn bất kinh tâm (*) hỏi.
(*) không thèm để ý
Trong yến hội Cổ Thi ma tướng hiển nhiên cũng nghe những lời này, cau mày không dấu vết nháy mắt với Ôn Thanh Lan.
“Chỉ là không muốn thấy quân thượng bị tiểu nhân mê hoặc mà thôi.” Quân Ám Hoa cười lạnh một tiếng: “Muốn biết quân thượng hiện giờ ở đâu không, vì sao đi ra ngoài không, đó là bởi vì Ngân Sa thần nữ tới, quân thượng đi gặp nàng.”
“Thế nào, có phải rất khó chịu hay không, tưởng là nhân vật như thế nào, kết quả quân thượng còn không phải nói ném liền ném sao, yên tâm, nếu ngươi khóc, ta sẽ cao hứng vô cùng.”
“Ừ, ngươi nói đúng, không ngờ Tiêu Cảnh lén đi gặp tình nhân, yên tâm, chỉ là cảm thấy có vài người có chút thiếu giáo dục.”
Ôn Thanh Lan uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, để chung rượu trên bàn, lạnh mặt đi thẳng đến hậu hoa viên ma cung.
Thật đúng như lời Quân Ám Hoa nói, trong hậu hoa viên ma cung Tiêu Cảnh đang nói chuyện cùng vị nữ tu mặc váy dài màu bạc, khác với lạnh lùng thường ngày, trên mặt Tiêu Cảnh còn treo ý cười.
“Ký chủ, một trong nữ chủ trong hậu cung của Tiêu Cảnh, Ngân Sa thần nữ nha, cao quý trang nhã, hào phóng ôn nhu, điển hình của chính cung nương nương, rất nhiều người đoán rằng nàng về sau sẽ là vợ cả của Tiêu Cảnh đó.” Hệ thống nhắc nhở: “Tính cách của Ngân Sa sẽ không chủ động gây chuyện, lần này ký chủ sẽ không một kiếm thọc nàng đâu ha, huống chi tu vi Ngân Sa cũng không tồi.”
“Ha ha, phải không, đa tạ báo cho.” Ôn Thanh Lan nói xong, liền dừng bước, chắp tay đứng sau bụi hoa nhìn hai người.
Hệ thống đột nhiên nghĩ đến quan hệ giữa Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan, hậu tri hậu giác đoán mình gây ra một tội lớn, vội vã ngậm chặt miệng.
Nghĩ đến Ôn Thanh Lan nói như thế nào cũng là đại nhân vật phản diện trong văn, so với vai chính hắc hóa, không cần hắc hóa cũng đã đen, một khi tức giận hậu quả vô cùng đáng sợ, nó chắc là vừa mới không cẩn thận hố Tiêu Cảnh một phen đi.
Ôn Thanh Lan đứng sau bụi hoa nhìn tiểu đồ đệ, không thể không thừa nhận dung mạo của tiểu đồ đệ thật là được trời ưu ái, hiện giờ bình tĩnh đứng ở bên cạnh quan sát, sẽ phát hiện Tiêu Cảnh tuấn mỹ tựa như phát sáng, nhưng cố tình y trải qua những chuyện đặc biệt, khí chất lại nhiều ít có chút tối tăm trầm mặc, làm phần tuấn mỹ này càng thêm dụ hoặc trí mạng, cũng khó trách luôn có kẻ đuổi người theo.
Nữ tu váy dài màu bạc đối diện, trời sinh dịu dàng lịch sự tao nhã, ngũ quan trông vô cùng thoải mái, là một loại đẹp nao lòng người, tuy là ma tu, lại làm cho người ta có loại ảo giác tiên nữ trên trời.
Hiện giờ hai người trò chuyện với nhau thật vui, Tiêu Cảnh thậm chí khách khí muốn mời đối phương vào trong điện.
Ôn Thanh Lan khoanh tay nhìn một hồi, đáy lòng cư nhiên có chút khó chịu, nhất là lúc biết được đối phương có thể là một trong những hậu cung.
Tiểu tử Tiêu Cảnh này, bất kính sư trưởng thì thôi đi, lại còn ngầm câu tam đáp tứ, chẳng trách mình trước đây nhìn y không thuận mắt, là tiểu tử này quá không thành thật.
Ý niệm vừa chuyển trong đầu Ôn Thanh Lan, sắc mặt liền âm trầm hẳn.
Đúng lúc Tiêu Cảnh và Ngân Sa xoay người đi đến đại điện, thoáng thấy Ôn Thanh Lan đứng trong bụi hoa.
Tiêu Cảnh khiếp sợ, trộm nhìn Ôn Thanh Lan, có chút chần chờ nói: “Ái….. ái phi, ngươi đến đây lúc nào, nhìn thấy cái gì a?”
Nghe lời này, còn nhìn thấy gì, tới bao lâu?
Ôn Thanh Lan cười lạnh hai tiếng còn chưa kịp nói chuyện, Ngân Sa bên cạnh đã cười ôn nhu, chen lời nói: “A Cảnh, vị này chính là người trong mộng của ngươi à, vừa rồi hắn ở chỗ này, chỉ là lúc ấy ta còn tưởng là tiểu thị trong cung của ngươi, nên không có để ý, sao vậy, không phải là hiểu lầm chứ.”
Tiêu Cảnh cũng không có cười theo, mà nhíu nhíu mày, tiến lên một bước mắt trông mong mà nhìn Ôn Thanh Lan, nhưng nhìn thấy sắc mặt đối phương, lại không dám dựa qua, chỉ có thể đáng thương gọi một tiếng: “A Ngọc……”
Tiếng xưng hô này của y, Ôn Thanh Lan nghe được càng nổi đóa, không khỏi không nhịn được trách mắng: “Câm miệng.”
Sư tôn tuyệt đối không muốn thừa nhận, tâm tình của hắn vô cùng khó chịu, cũng không phải là bởi vì đồ đệ không nghe lời khó chịu, mà là đã bao nhiêu năm, hắn dường như cho rằng mình sẽ không có lại loại tâm tình này nữa, thế cho nên hắn dĩ nhiên không muốn gặp lại Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh thấy thế, nhất thời kinh hãi.
Phải biết rằng Ôn Thanh Lan trước đó mặc dù bất mãn y chơi xấu bám dính các kiểu, nhưng cũng chỉ là nói trên miệng thôi, tuyệt không giống như bây giờ, nhìn cũng lười nhìn.
Cái dạng này, tuyệt đối là giận thật, hơn nữa còn là rất nghiêm trọng.
Tiêu Cảnh có chút sợ hãi trong lòng, không biết nên làm thế nào cho phải, y cũng không quản Ngân Sa, cũng không quay đầu lại nói: “Ngân Sa, ngươi đi tiền điện trước đi, bổn quân một lát rồi đi.” Chạy theo bóng lưng Ôn Thanh Lan.
Ngân Sa vốn có chút âm thầm cười đắc ý tức khắc trầm xuống, nàng thờ ơ nhìn bóng lưng Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan, cuối cùng xoay người rời đi.
Tiêu Cảnh một đường đi theo Ôn Thanh Lan, mắt thấy Ôn Thanh Lan càng chạy càng nhanh, rất có xu thế bỏ mặc y, lập tức kinh hoảng nhảy lên ngăn trước mặt đối phương, mềm giọng cầu xin nói: “Ái phi…… ái phi….. A Ngọc…… Đừng tức giận được không, ngươi nếu không vui thì đánh bổn quân hết giận được không?”
Bị Tiêu Cảnh ngăn cản đường đi, Ôn Thanh Lan cũng dừng bước chân, thấy Tiêu Cảnh nói như vậy, ánh mắt hắn sắc bén mà nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh, cười lạnh nói: “Còn biết ta tức giận?”
Tiêu Cảnh nhấp môi, khẽ rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Thật sự không có gì, A Ngọc đừng nhỏ mọn như vậy được không, ngươi đánh ta cũng được, nhưng đừng như vậy.”
Ôn Thanh Lan nở nụ cười, hắn đột nhiên giơ tay lên nhéo cằm Tiêu Cảnh, ép buộc Tiêu Cảnh ngước mắt nhìn mình, lãnh khốc nói: “Ừ, Ngân Sa thần nữ? Vốn có chuyện mờ ám, giúp đỡ ngươi, còn sẽ trở thành Ma hậu của ngươi?”
“Tiêu Tiểu Cảnh, ngươi lừa gạt sư tôn ta chơi rất vui phải không?”
Mặt Tiêu Cảnh đỏ lên, y tránh né đường nhìn của Ôn Thanh Lan, thanh âm càng thêm nhỏ: “Không….. Không có…… Ái phi, như vậy có phải không tốt lắm không, buông tay trước đi, chúng ta trở về phòng có được không?”
Ôn Thanh Lan cảm thấy trong lòng bùng lên một cơn nóng, thiêu đốt cũng không biết là dục hỏa hay là lửa giận, tức giận đến hắn mắng to: “Lãng hóa, câu tam đáp tứ, thủy tính dương hoa (*)!”
(*) đồng nghĩa với lẳng lơ ong bướm
Nói xong, hắn nhấn mạnh, ngón cái để lại một vệt hồng trên cái cằm trắng nõn của Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh nhất thời đau đớn viền mắt ướt át, y ủy khuất nhìn Ôn Thanh Lan, thấp giọng nói: “Ái phi thực sự oan uổng bổn quân, bổn quân không có câu tam đáp tứ không có thủy tính dương hoa, như vậy thực sự không tốt, chí ít về phòng trước được không, sư tôn?”
Bị Tiêu Cảnh mắt đen ướt đẫm nhìn, cơn nóng trong người Ôn Thanh Lan lớn hơn, nào còn quản là thật hay giả, cười lạnh một tiếng, một tay đẩy Tiêu cảnh đến bụi hoa bên cạnh, cúi người nguy hiểm nói: “Ai cho phép ngươi nói không đúng, bản tôn nói ngươi là lãng hóa ngươi chính là lãng hóa, Lan Tiếu, Mị Âm, Quân Ám Hoa còn có Ngân Sa, người nào không phải ngươi câu dẫn tới, một hồi không nhìn liền không chịu nổi tịch mịch, bản tôn muốn ngươi, sớm muộn gì cũng bị tên lãng hóa lẳng lơ ong bướm ngươi cho đội một đầu nón xanh!”
“Ái phi? A Ngọc? Sư tôn…..” Tiêu Cảnh vừa mừng vừa sợ, y đáng thương nhìn về phía Ôn Thanh Lan, duỗi tay nắm chặt cổ áo trường bào, dáng vẻ cô vợ nhỏ chịu nhục.
Thế nào cũng không ngờ, ái phi nổi giận đáng sợ như vậy, biết vậy nói gì cũng không đi gặp Ngân Sa.
Cũng không biết là tên chết tiệt nào truyền bậy bạ, nếu như để y biết, thế nào cũng phải thiên đao vạn quả!
Tuy rằng ái phi nguyện ý chủ động cùng y thân cận, y cầu mà không được, nhưng tuyệt đối không phải cái dạng như hiện giờ a, hơn nữa còn là hoa viên ma cung, phía trước là đại điện yến tiệc vô cùng náo nhiệt, tùy thời đều sẽ có người lui tới!
Tiêu Cảnh khóc không ra nước mắt nhìn Ôn Thanh Lan trên người, ý đồ ngăn cản đối phương.
Nhưng song phương dù sao đều là tu sĩ, giãy giụa cũng chỉ trong chốc lát đã bị cởi sạch quần áo.
Tiêu Cảnh đơn giản cũng lười để ý mặt mũi gì nữa, qua loa bố trí một cái kết giới xong, liền ôm lấy eo nhỏ thon chắc của người trong lòng.