Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 41

Lúc Cố Dịch gọi video đến, Thẩm Lật đang ở trong phòng thay đồ lục tìm đôi giày anh hứa tặng Nhan Vũ Dương.

Tart ngoạm điện thoại chạy vào, Thẩm Lật mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu Tart. Sau đó, anh tiện tay lấy khăn giấy tiệt trùng trong hộp bên cạnh, lau nước miếng của Tart rồi bật video.

Khi khuôn mặt đẹp trai của Cố Dịch xuất hiện trên màn hình, mặt mày Thẩm Lật đều phảng phất ý cười.

Tâm tình Thẩm Lật vui vẻ, “Sao bây giờ mới có thời gian gọi điện cho em?”

Cố Dịch gãi tóc, nhìn bối cảnh hẳn là hắn đang ngồi trong một phòng riêng, “Anh vừa xong việc buổi sáng thì buổi chiều lại đến một studio khác chụp ảnh, còn không có thời gian nghỉ. Anh đang định ra ngoài tìm chút gì đó để ăn.”

Thẩm Lật “A” một tiếng, “Lợi hại ghê.”

Cố Dịch nhướn lông mày trái, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười đắc thắng “Giọng điệu của em thế này là sao? Chuyện này có gì đáng kinh ngạc? Em không cảm thấy đây là chuyện đương nhiên sao? Xem ra hiểu biết của em về bạn trai mình chưa đủ sâu rồi.”

Thẩm Lật mở mắt nói mò: “Vốn dĩ em đã tưởng tượng anh rất lợi hại, nhưng không ngờ tới anh so với tưởng tượng của em còn lợi hại hơn. Bạn lớp trưởng lớn Cố Dịch của chúng ta thật tuyệt vời.”

Cố Dịch hiếm khi không thấy mất hứng, chỉ tự đặc nói: “Có phải bạn lớp trưởng nhỏ rất hâm mộ không?”

Thẩm Lật viết qua loa hai chữ lên mặt: “Đúng, đúng.”

Người này thật sự càng ngày càng không cần mặt mũi.

Lúc Thẩm Lật quay người, tủ quần áo cao cao phía sau xuất hiện trong khung hình. Phong cách trang trí phòng treo quần áo của Thẩm Lật khác với toàn bộ ngôi nhà. Phòng này chủ yếu sơn màu trắng, xám, đen và lắp gương. Đây là căn phòng duy nhất theo phong cách hiện đại trong toàn bộ ngôi nhà.

Màu trắng, gương và ánh đèn hiện đại giúp căn phòng sáng sủa và dễ dàng phân biệt.

Cố Dịch đã đến đây nhiều lần, nhìn thoáng qua một cái cũng tự nhiên nhận ra. Hắn liếc nhìn giờ, đã hơn mười giờ một chút, không khỏi thắc mắc, “Giờ này em còn làm gì trong phòng treo quần áo?”

Thẩm Lật ngồi xuống ghế sofa bên cạnh chiếc gương soi toàn thân, “Đang tìm một đôi giày để làm quà đi tặng.”

Tìm giày từ chính phòng chứa quần áo của mình để tặng người ta! Cố Dịch mím môi, có chút ý tứ cảnh giác, “Tặng cho ai?”

“Nhan Vũ Dương.”

Cố Dịch híp mắt một cái, “Nhan Vũ Dương?!”

Thẩm Lật gật đầu, “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Sắc mặt của Cố Dịch không tốt lắm, “Mới quen có mấy ngày đã tìm giày từ chính phòng chứa quần áo của mình đưa cho hắn, em còn hỏi anh có chuyện gì sao?”

Thẩm Lật nhìn thấy dáng vẻ Cố Dịch xù lông như sắp nổ tung mới nhận ra hắn thật sự đang ghen. Ý thức được điều này, Thẩm Lật rơi vào tâm trạng rất khó giải thích. Dù thế nào anh cũng không kìm nén được nụ cười, cho dù anh biết cười sẽ khiến Cố Dịch càng khó dỗ hơn, nhưng anh vẫn không nhịn được cười thành tiếng.

Có lẽ vì bản tính lạnh lùng, thân duyên mỏng nên anh không hề bài xích tính chiếm hữu vô tình bộc lộ của Cố Dịch, ngược lại còn tận hưởng một cách vui vẻ.

Quả nhiên, Thẩm Lật cười khiến sắc mặt của Cố Dịch càng khó coi hơn. Mặt hắn nhìn thối hoắc, mí mắt cụp xuống một nửa, khóe miệng mím lại, nhìn qua là dáng vẻ cao quý xa cách, ngạo mạn từ chối người đến gần. Nếu ai quen thân có thể nhìn ra đáy mắt hắn đầy ý nghĩ một đằng làm một nẻo, rõ ràng là dáng vẻ đang chờ người đến dỗ hắn.

“Vẫn cười!”

Thẩm Lật hỏi ngược lại: “Không thể tặng sao?”

Cố Dịch nói: “Không cho phép tặng.”

“Ầu, nhưng em đã hứa với cậu ấy rồi.”

Cố Dịch nhấn mạnh: “Không cho phép chính là không cho phép.”

“Em đã đồng ý rồi, anh muốn em thất hứa sao?”

“Ai bảo em tự ý nhận lời với hắn.”

“Đó chỉ là một đôi giày thôi. Em chưa có mang qua chúng. Em có hai đôi, em cho cậu ấy một đôi thì sao?”

Cố Dịch nghe xong, vại giấm chua như muốn nổ tung: “Em có hai đôi! Giày tình nhân! Em đưa cho hắn giày tình nhân! Anh còn không có đôi nào!”

Cố Dịch cảm thấy chính mình sắp tức chết rồi, trong lòng còn có một tia ấm ức.

Thẩm Lật biết mình lỡ lời, tình huống có xu hướng bị đẩy đến mức tệ hơn.

“Trong chương trình cậu ấy thường quan tâm em, tiếp lời em, cũng giúp em bớt xấu hổ hơn.”

Cố Dịch nghe vậy sắc mặt mới dịu xuống một chút, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Vậy tại sao lại muốn cho hắn đôi giày giống nhau.”

Thẩm Lật kể lại cho Cố Dịch toàn bộ câu chuyện.

Cố Dịch im lặng một lúc, không kiên quyết phản đối nữa, “Em gửi bức ảnh qua đây, anh sẽ đi lấy cho hắn.”

Thẩm Lật nói: “Không cần đâu, cậu ta nói đôi giày này không dễ làm. Anh còn đang quay phim, đừng bận tâm đến chuyện đó. Đôi giày em đi kia bẩn lắm rồi, em cũng không thích, đang định vứt đi.”

Tâm tư Cố Dịch vẫn có chút chua chua. Nhưng hắn gây sự với Thẩm Lật vì muốn Thẩm Lật dỗ dành mình, nói vài lời tâm tình nhẹ nhàng, sao có thể ép Thẩm Lật vứt giày. Vì vậy hắn cố ý xuyên tạc ý tứ: “Vứt? Vứt cái gì? Chột dạ?”

Thẩm Lật thật sự chỉ hận không thể ném đôi giày bẩn kia vào mặt Cố Dịch, “Em chột dạ cái gì?”

“Một số người có kiến thức hạn hẹp như Nhan Vũ Dương thấy ai có cái gì là thích cái đấy thật trẻ con.”

Thẩm Lật gật đầu, “Không sao, em không chê anh già.”

Cố Dịch bị một cục máu làm cho nghẹn họng, lên không được, xuống không xong, em ấy nghĩ hắn già từ lúc nào. “Anh, già!!? Có phải em đã sớm chán ghét anh rồi!”

Thẩm Lật: “…”

Tình cảnh dường như lại bắt đầu mất kiểm soát…

Làm sao bây giờ… Tình huống này hơi lắt léo…

…Có!

Bóng đèn tròn trong đầu Thẩm Lật bừng sáng, lúc này anh nên nhẫn tâm ra tay.

“Em yêu anh.”

“Bùm!” một tiếng có thể so với lực ảnh hưởng của một quả bom đang phát nổ trong tâm trí Cố Dịch.

Não Cố Dịch trống rỗng, tim đập nhanh hơn, lỗ tai nổ vang, máu dồn lên não. Da mặt hắn từ trước đến nay vốn dày hơn người thường mà giờ cũng nhanh chóng bị nhiễm đỏ. Nó từ phấn hồng chuyển sang hồng nhạt rồi đến đỏ sẫm, thậm chí còn có xu hướng chuyển sang tím bầm. Miệng hắn khép mở mấy lần, nhưng đều không phát ra âm thanh, vì vậy hắn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi ổn định lại cảm xúc.

Thẩm Lật nói xong câu trên thì mặt cũng đỏ ửng, nhưng anh không xấu hổ lắm. Anh nói vì để dỗ Cố Dịch, nhưng thực chất chỉ là kiếm cớ cho bản thân, tìm cơ hội trút bỏ những khao khát, yêu thương đang mắc kẹt trong lòng. Ở độ tuổi của anh sẽ không giống một chàng trai trẻ dễ dàng nói lời yêu ngoài miệng, lời bình thường nhất cũng chỉ là một câu tâm tình ngọt ngào tự nhiên. Ở tuổi anh, tâm trí đã trưởng thành, không tự chủ được lại đắn đo suy nghĩ, nghĩ quá nhiều ngược lại càng khó bày tỏ.

Anh vốn nghĩ rằng mình sẽ khó nói ra câu này, thế mà lúc chữ “em” bật thốt ra, anh phát hiện mọi chuyện đều như nước chảy thành sông, diễn ra một cách tự nhiên, trong lòng không hề ngượng ngùng hay khó khăn, thậm chí còn ngọt ngào hạnh phúc.

Anh yêu cảm giác này đến nỗi không tự chủ được, chỉ thoáng mở miệng thôi đã bật thốt lên câu “em yêu anh” lần thứ hai.

Hai câu “em yêu anh” như hai quả bom nổ liên tiếp khiến chân tay Cố Dịch luống cuống.

Ngay lúc Thẩm Lật nhìn Cố Dịch với ánh mắt đầy mong đợi, muốn xem phản ứng của Cố Dịch, Cố Dịch mở miệng, sau đó màn hình là một màu đen kịt, trở lại danh bạ người dùng.



Nụ cười trên mặt Thẩm Lật cứng đờ.

Tart đánh hơi được mùi nguy hiểm trong không khí, rung đùi đắc ý trốn ra khỏi phòng treo quần áo.

Điện thoại di động lạch cạch hạ cánh xuống mặt đất, trên mặt Thẩm Lật là nụ cười gượng gạo.

Được rồi, Cố Dịch, anh được lắm.



Bên này, Cố Dịch vừa nhận một cú sốc lớn trong tâm hồn, trong lòng cực kỳ hạnh phúc. Hắn đang định bày tỏ cảm xúc vừa vui mừng vừa ngượng ngùng của mình thì ai ngờ điện thoại đột nhiên tắt nguồn do hết pin.

Chuyện này quả thật chính là – thảm kịch nhân gian!

Trần Phát Thải đẩy cửa phòng, chỉ thấy Cố Dịch mặt đỏ phừng phừng, hung hăng ném điện thoại đi. Ném đi còn chưa đã, hắn lấy chân giẫm lên, đá bay loảng xoảng. Điện thoại di động không sứt mẻ chút nào, Cố Dịch tức đến sắp rách cả mí mắt, giơ ghế tựa lên muốn đập nát, “Đồ nhãn hiệu ma quái! Điện thoại hỏng rồi! Tao *cờ mờ nờ* dùng mày làm gì! Thằng chết tiệt nào mua nó!”

Trần Phát Thải bị dáng vẻ của vị tổ tông này dọa sợ hết hồn, chạy vội tới ôm eo tổ tông kéo lại, “Tổ tông ơi, tổ tông ơi, xin người bớt giận. Tôi sẽ hủy cái điện thoại hỏng này cho cậu, đừng kích động, đừng kích động, đừng khiến mọi người để ý.”

Cố Dịch chỉ vào điện thoại di động, hận không thể khiến nó tan xương nát thịt: “Làm nó biến mất ngay! Ngay bây giờ! Một chút vụn cũng không được để lại!”

Trần Phát Thải gật đầu liên tục. “Biến mất ngay đây, một chút vụn cũng không còn!”

Cố Dịch trừng mắt nhìn anh ta, “Đổi điện thoại!”

Trần Phát Thải: “Đổi ngay, đổi ngay, đổi ngay bây giờ!”

Cố Dịch: “Tôi muốn thời lượng dùng phải thật dài!”

Trần Phát Thải đảm bảo: “Cực kỳ dài, cực kỳ lâu!”

Cố Dịch lúc này mới được trấn an một chút, quay người đi đi lại lại, đi chưa được hai bước đã đột nhiên ngồi xổm dưới đất cười ha ha ha.

Trong lòng Trần Phát Thải rụng rời, thở dài một hơi, thầm nghĩ: Đây là bị cái gì kích thích thế này? Không phải là… ngu rồi chứ…

Mấy năm trước, anh ta còn đọc báo đưa tin về Trương ảnh đế, Trương Dịch Phong, bởi vì nhập diễn xong không thoát vai được nên mắc bệnh tâm thần, đến giờ vẫn chưa ra khỏi viện tâm thần.

Trần Phát Thải nhìn dáng vẻ của Cố Dịch, trong lòng đau thương khó nhịn, mũi cay cay, viền mắt đỏ hoe suýt rơi lệ, “Tiểu Dịch à, cậu việc gì phải làm tội mình như vậy, với thân phận và địa vị của cậu, việc gì phải ép mình đến mức thành như này…”

Cố Dịch nghĩ đến màn chủ động tỏ tình hiếm hoi của Thẩm Lật thì không nhịn được cười hạnh phúc. Hắn quên mất có người đang đứng phía sau, mãi đến khi Trần Phát Thải lên tiếng hắn mới phản ứng, quay người lại, “Sao anh vẫn còn ở đây? Đi ra đi.”

Trần Phát Thải bị đá ra khỏi phòng, ban đầu còn sửng sốt trong giây lát, sau đó nhớ đến dáng vẻ ủ rũ của Cố Dịch, anh ta mang dáng vẻ của một người đàn ông nặng hai trăm cân, cao to lực lưỡng khóc thút thít đi tìm Tiểu Trần, “Tiểu Trần! Làm sao bây giờ…”



Đã bốn, năm ngày kể từ khi Cố Dịch cúp điện thoại của Thẩm Lật, Cố Dịch không gọi cho Thẩm Lật, áp suất thấp quanh người Thẩm Lật kéo dài suốt bốn ngày. Đến ngày thứ năm, Thẩm Lật nhận được một hộp các – tông cao đến nửa người, bên trên viết tên người gửi là CD.

Thẩm Lật nhìn chằm chằm chiếc hộp trong năm phút. Nếu không tự tay thử trọng lượng của chiếc hộp, anh cũng nghi ngờ có phải Cố Dịch đang núp trong này.

Tart vô cùng tò mò về cái hộp. Nó đảo vòng quanh cái hộp, trong miệng không ngừng ư ử, duỗi móng vuốt đào đào nhưng không đào được gì. Nó quay lại dùng đầu dụi Thẩm Lật. Thẩm Lật bị Tart vây quanh thì cười không ngừng, lúc này anh mới chậm rãi đi ra mở hộp.

Hộp vừa mở ra, tất cả bên trong đều là… hộp đựng giày.

Hộp đựng giày đựng tất cả các loại giày dép, giày lười, giày thể thao, giày da,…

Thẩm Lật đếm đếm, tận hơn ba mươi đôi giày, đầy kín hộp. Có đôi nhìn như mới đi, thậm chí kích cỡ cũng không giống nhau.

Có đôi cỡ bốn mươi hai, có đôi cỡ bốn mươi bốn, có đôi thì mới tinh, có đôi thì còn mới chín mươi phần trăm.

Lúc đầu Thẩm Lật nghĩ không ra, nhưng sau đó anh chợt nhận ra giày của Cố Dịch là cỡ bốn mươi bốn, giày của anh là cỡ bốn mươi hai…

Hơn nữa, Thẩm Lật phát hiện cỡ bốn mươi hai đều là giày mới tinh, còn cỡ bốn mươi bốn về cơ bản đều là giày mới chín mươi phần trăm. Sau khi xem kĩ, anh còn thấy có rất nhiều mẫu giống nhau cùng màu, có mẫu lại có màu khác nhau, nhìn qua giống như Cố Dịch nói… giày tình nhân…

Hết chương 41