Hai người đang ngồi trên ghế sô pha, một người vẻ mặt biểu hiện thật nghiêm túc và một người vẻ mặt biểu hiện thật lo lắng.
Thí Đào nắm chặt góc áo phông, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Đây là bộ quần áo cũ mà Thường Hạ mang cho cậu vì sợ cậu bị cảm lạnh, cổ tay áo còn thêu hình một con mèo mướp lông vàng nữa.
Thường Hạ nhìn chằm chằm vào cậu, không nói lời nào.
Thí Đào bị anh nhìn lâu đến mức dựng cả tóc gáy, cắn chặt môi dưới, lớn tiếng nói: “Thường, Thường Hạ, anh muốn nói chuyện gì với tôi kia?”
Vì quá lo lắng, cậu đã nấc lên sau khi nói.
Dáng người nhỏ nhắn vừa đáng thương lại vừa chọc người, Thường Hạ vừa nuốt nước miếng vừa thả lỏng cơ bắp.
“Nếu cậu có điều gì đó cần giải thích, thì hãy nói ra ngay bây giờ luôn đi.” Thường Hạ giả vờ nghiêm túc.
Thấy anh không có ý gây sự, Thí Đào thở phào nhẹ nhõm và thành thật trả lời: “Anh*, là tôi cố ý theo anh về nhà. Mùa đông năm nay thực sự quá lạnh. Nơi tôi từng sống đã bị phá bỏ, tôi thực sự không có khả năng tìm được chỗ ở. Hôm trước thấy anh ôm nhiều đồ ăn vặt như vậy nên theo vào thang máy … Nhưng mà tôi không cố ý ăn trộm xúc xích của anh, chỉ là tôi đói quá thôi. Thức ăn cho mèo của tôi chỉ có một chút, thực sự không đủ. ”Thí Đào vừa nói vừa đưa tay ra diễn tả, ngón trỏ và ngón cái áp sát vào nhau, thực sự chỉ có một chút.
“Hai lần trước là do câu làm đúng không?” Thường Hạ có chút thích thú hỏi cậu.
“Ừmmm” Thí Đào gật đầu giải thích, “Tôi đã có nhắc rồi mà, nhưng anh đều quăng bơ cho tôi, sau đó lại dùng chuột giả để trêu chọc tôi.”
Thường Hạ nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Thí Đào dường như thường xuyên bám lấy anh và cứ kêu meo meo không ngừng. Điều đó có nghĩa là nó đói. Thường Hạ bây giờ mới nhận ra.
“Tôi biết rằng con người các anh không thích đồ của mình bị người khác ăn mà không xin phép, tôi sẽ không bao giờ dám làm nữa đâu.” Thí Đào gục đầu xuống, khuôn mặt tròn lại càng tròn trịa hơn.
“Muốn bóp quá đi, cảm giác chắc là thích lắm” /Nội tâm Thường Hạ gào thét – ing/. Thường Hạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn trịa của Thí Đào và bước lên phía trước.
Thấy Thường Hạ đã lâu không trả lời, Thí Đào cảm thấy rất lo lắng, “Thường Hạ, có anh đang suy nghĩ muốn đuổi tôi đi hay không?” Cậu nắm chặt tay Thường Hạ, nước mắt lưng tròng, “Sau này, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn, anh muốn thế nào cũng được? Tất cả đều nghe anh, tôi không muốn lang thang nữa đâu.”
Ngay cả các ngón tay cũng mềm mềm, giống như đệm thịt của mèo. Thường Hạ cảm nhận được hơi thở làn da của cậu truyền đến. Trông cậu cũng có da có thịt ấy nhỉ, xem ra trong khoảng thời gian này anh thật sự là nuôi Thí Đào rất tốt rồi đấy chứ.
“Vậy thì cậu phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ không đuổi cậu đi, có được không?” Thường Hạ bóp lấy khuôn mặt của Thí Đào đúng như mong đợi, xúc giác tiwf bàn tay truyền quả thật tốt đến không ngờ, mềm mại như kẹo bông.
“Vâng ạ.” Thí Đào mạnh mẽ gật đầu.
“Cậu là yêu tinh? Một con mèo … là mèo tinh?” Thường Hạ hỏi cậu.
“Hmm … Tôi không biết mình có tính là vậy không,” Thí Đào bối rối gãi đầu, “Những yêu tinh trên TV đều có phép thuật, nhưng tôi không có. Tôi chỉ có thể biến thành con người thôi.”
“Cậu không những biến hình thành con người, mà cậu còn có thể nói những lời của con người.” Thường Hạ nhớ lại định nghĩa về yêu tinh của con người.
“Chứ khôgng phải Peppa Pig vẫn có thể nói tiếng người đấy sao, tôi nghe anh nói đó cũng yêu tinh cơ mà.” Thí Đào phồng má không vui.
Không thể bác bỏ.
“À ừ, câu hỏi tiếp theo.” Thường Hạ xoa mái tóc đen hơi xoăn của cậu. “Cậu không phải là mèo mướp lông vàng sao? Tại sao khi trở thành con người lại có mái tóc đen bình thường như vậy?”
“Có gì không đúng à?” Thí Đào nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, “Tôi là một con mèo Trung Hoa chính tông mà? Máu của tôi rất thuần đó.”
Không thể bác bỏ lần hai.
Thường Hạ bị đánh bại, anh khẽ thở dài, thật là không thể hiểu nổi suy nghĩ của lũ mèo mà.
Nhưng biết nói tiếp câu chuyện như thế nào đây?
Thí Đào muốn ở lại đây cũng không sao, dù sao Thí Đào cũng là do chính anh đón về nên anh phải có trách nhiệm với cậu ấy, hơn nữa nuôi Thí Đào dù là ở hình dạng con người cũng không thành vấn đề. Người ăn thức ăn cho mèo rất thú vị đó nha. Nhưng vấn đề chính là anh sẽ đối mặt với Thí Đào như thế nào trong tương lai. Nếu cậu ấy tiếp tục là một con mèo, không có cách nào để coi cậu ấy như một con vật cưng thuần khiết được. Nhưng nếu dùng thái độ như khi đổi xử với con người, dường như có điều gì đó không ổn.
Sau 26 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Thường Hạ phải đối mặt với một sự kiện siêu nhiên bí ẩn như vậy. Tuy nhiên, vì đã quyết định nhận nuôi Thí Đào nên phải dựa trên nguyện vọng của chính Thí Đào.
Nghĩ đến đây, Thường Hạ nhẹ giọng nói với Thí Đào: “Nếu cậu không muốn rời đi, tôi sẽ không đuổi cậu đi. Từ lúc quyết định nhận nuôi cậu, thì đây cũng chính nhà của cậu.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Thường Hạ, hai má của Thí Đào dần đỏ lên, cậu xoa vạt áo, ngượng ngùng hỏi Thường Hạ: “Vậy thì anh thích mèo hơn hay thích người hơn?”
“Nếu tôi nói tôi thích mèo, cậu sẽ làm như thế nào?” Thường Hạ dụ dỗ cậu.
“Vậy thì tôi sẽ biến lại thành mèo, như vậy tôi có thể ngủ trong lòng anh khi là mèo rồi, hehe.” Thí Đào nói mà không cần suy nghĩ.
“Nếu bây giờ tôi nói tôi thích cậu bây giờ hơn một chút thì sao?” Thường Hạ tiếp tục hỏi cậu.
Thường Hạ vừa nói vừa hà hơi vào lỗ tai của Thí Đào, cậu chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn Thường Hạ, ngượng ngùng thì thầm: “Vậy thì … tôi cũng thích hình dạng con người hơn.”
Có phải tất cả loài mèo đều có cơ thể ấm nóng không? Thường Hạ bị manh đến mức tim run lên, giống như bị đấm bốc đấm vào mang tên gọi [Meow Meow], đến nỗi chỉ muốn xoa xoa Thí Đào vào trong tay.
Vào lức nửa đêm, Thường Hạ nghĩ đến ngày hôm sau sẽ đi ra ngoài, quyết định ngủ bù ba tiếng vừa rồi.
Nhìn thấy vẻ buồn ngủ không thể che giấu trên khuôn mặt của Thường Hạ, Thí Đào chủ động biến lại thành con mèo mướp lông vàng, mong muốn Thường Hạ xoa xoa chiếc bụng đầy thịt của mình và quay về ổ mèo để nghỉ ngơi.
Thật tuyệt khi có thể giao tiếp với con mèo của mình mà không có rào cản ngôn ngữ nào. Thường Hạ lặng yên chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thường Hạ bị bộ râu mảnh mai chọc cho tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt mèo khổng lồ của Thí Đào đang áp xuống.
“Meo meo.” Thí Đào dụi đầu vào cổ Thường Hạ.
“Chào buổi sáng.” Thường Hạ gãi cằm, giọng nói của anh sau khi tỉnh giấc có chút khàn khàn, giọng nói hơi ủ rủ.
Thí Đào liếm xương quai xanh lộ ra của Thường Hạ, và những ngạnh nhỏ trên lưỡi cọ xát vào da anh. Nó há miệng kêu meo meo.
Thường Hạ đứng dậy, ôm Thí Đào và hôn lên đỉnh đầu của Thí Đào nói thật dịu dàng, “Được rồi, cưng đói rồi phải không? Bây giờ anh mở một lon cho cưng.”
Ăn hết nửa lon, Thí Đào mãn nguyện rửa mặt với đôi chân của mình, đi theo Thường Hạ, nhìn anh ấy đánh răng rửa mặt, mặc quần áo đi ra ngoài.
Sau khi thu dọn xong, Thường Hạ xách túi đựng máy tính xách tay, nói với Thí Đào đang ngồi chồm hổm ở hành lang rằng: “Tôi phải đến công ty giải quyết một số việc. Có lẽ phải đến tối tôi mới về đến nhà. Đồ ăn cho mèo và thức ăn khác ở cùng một chỗ, cậu nhớ ăn uống đầy đủ đấy nhé.”
Sau một lúc suy nghĩ, anh lại nói thêm,“ Nếu cậu muốn thay đổi trở lại hình dạng con người, hãy nhớ đi vào trong phòng của tôi, mở tủ quần áo và mặc quần áo vào. Trời rất lạnh và cậu sẽ bị cảm lạnh. Chăm sóc bản thân cho tốt. “
“Meo meo ~” Anh cứ yên tâm mà đi, Thí Đào tự tin xoa tay.