Trong cuộc phỏng vấn với Thí Đào, ngoài những hình ảnh sơ bộ, đánh giá món ăn, còn có những đoạn phỏng vấn bằng văn bản với người điều hành.
Ngay sau khi kết thúc quá trình, Thường Hạ đã vội vàng mangThí Đào đnag xiêu xiêu xiêu vẹo vẹo lên người và trở về nhà.
Rõ ràng mới một ly đã say vậy mà còn ham uống, Thường Hạ thực sự muốn dạy cho cậu một bài học bằng cách ngoạm lấy da thịt non mềm trên mặt Thí Đào.
Thí Đào say rượu nằm trên ghế sô pha, nóng bừng cả người, ngoáy mũi và vẫn lẩm bẩm điều gì đó trong miệng.
Thường Hạ cầm một thau nước ấm sạch, xắn tay áo lên, làm ướt chiếc khăn mặt.
“… Hi… heh…” Thí Đào nhắm mắt lại và mỉm cười, hai qườ quạng qua lại.
Thường Hạ, người đang lau người say rượu ở bên cạnh, bị lắc lư thẳng người, anh nghiêng người nắm lấy đôi tay đang không ngừng di chuyển của Thí Đào, lau mặt cho cậu một cách thật nhẹ nhàng.
“Này, đừng nhúc nhích, tôi sẽ lau mặt cho cậu sạch sẽ và cậu có thể đi ngủ.” Thường Hạ luôn có nhẫn nại vô tận với Thí Đào.
Ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ kiểu, phản chiếu đôi lông mày nhẹ nhàng như sao của Thường Hạ.
“Thường… Thường… Thường là mùa hè …” Thí Đào vừa nhăn mặt vừa xoay trái vặn phải, và không ngừng gọi tên anh, như một đứa trẻ không biết xấu hổ.
“Cưng muốn làm gì đây?” Thường Hạ nghĩ mà thấy buồn cười, anh nhéo mũi Thí Đào để nghe xem cậu định nói gì.
“Mùa đông… mùa đông đó… mùa đông sắp qua đi” Thí Đào mở to mắt, đặt tay lên mặt Thường Hạ, với vẻ mặt đầy mong đợi trên khuôn mặt đỏ như đào, “Chờ đến mùa xuân … khi đến, có thể sinh… mèo con …”
Thí Đào phát âm mơ hồ và thông báo một thông tin vô cùng bất ngờ. Thường Hạ cố gắng lắng nghe xem mèo con nói như thế nào nhưng không thể hiểu toàn bộ những gì cậu đang nói. Anh nghi ngờ rằng tai của mình có vấn đề.
“Cưng nói lại lần nữa xem nào.” Thường Hạ đỡ Thí Đào đang dậy và để cậu ngồi thẳng xuống.
Thí Đào bình tĩnh trở lại, và sau khi nhìn rõ Thường Hạ biến thành hai ba cái bóng phủ trước mặt cậu, cậu choàng tay qua cổ anh và dũng cảm nói: “Phát… phát tình. Tình yêu sắp đến rồi, đợi chúng ta quan hệ. Sau khi giao phối, anh sẽ cho tôi mèo con … “
Hơi nóng mà Thí Đào tỏa ra khi cậu nói truyền vào tai Thường Hạ, khiến cho lỗ tai của Thường Hạ trở nên nóng và ngứa ngáy, nghe Thí Đào nói xong, tim Thường Hạ bỗng như nghẹn lại, máu như muốn sôi lên. Anh giữ chặt Thí Đào đang lắc lư, giọng nói trở nên hơi ngớ ra, hít sâu một hơi, hỏi: “Cưng có biết mình đang nói cái gì không?”
“Tôi biết… tôi đã suy nghĩ rất lâu những gì tôi sẽ nói với anh rồi.” Thí Đào ợ hơi một cái.
“Tại sao… lại nói cho tôi biết điều này?” Thường Hạ cảm thấy tim đập thình thịch và đập rất nhanh.
“Bởi vì …” Thí Đào đứng thẳng dậy, bị Thường Hạ áp vào chóp mũi kéo dài một tiếng sữa, “Sáng hôm đó bị anh làm cho thân thể nóng bừng … Tôi nghĩ rất lâu mới phản ứng lại được đó là lúc động dục, mấy ngày nay cứ hay suy nghĩ lung tung … làm sao tỏ tình với anh… thì … thôi, để cho anh… cho anhs inh ra một con mèo con…”
Thường Hạ trông mơ màng và không thể tin được những gì anh vừa nghe thấy. Thí Đào thực sự nói rằng cậu đang động dục với anh và muốn hoàn thành cuộc sống hòa hợp với anh.
“Động dục có thể có rất nhiều nguyên nhân…” Thường Hạ cố gắng khống chế cảm xúc, “Thật ra, hoặc là nhất thời bốc đồng… Có thể nói cho tôi biết lý do không?”
Thường Hạ cảm thấy rằng vẻ mặt của mình có lẽ rất khó coi, trong lòng không khống chế được, sợ rằng chỉ là bản tính của súc sinh.
“Bởi vì tôi thích anh đó nha.” Thí Đào nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt trong sáng và mạnh mẽ.
“Thích kiểu nào? Bạn bè, bạn đồng hành, hay là…” Thường Hạ nắm chặt tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
“Cái nào cơ?” Đầu óc Thí Đào hơi hỗn loạn, nhất thời không nghĩ ra từ để nói. Làm sao cậu có thể bày tỏ với Thường Hạ là người cậu yêu thích nhất trên thế giới này là anh cơ chứ, không chỉ vì anh đã nhận nuôi cậu, cũng không chỉ vì anh đã chấp nhận bản thân cậu, mà còn bởi vì anh rất dịu dàng với cậu, cậu rất vui khi ở bên cạnh anh.
Không thể diễn đạt ngắn gọn thành lời, Thí Đào chỉ in môi mình lên môi người kia, giải thích bằng chính hành động của bản thân.
“Như vầy nè.” Môi Thí Đào run rẩy chạm môi vào môi, khiến cả cơ thể Thường Hạ run lên.
Thường Hạ không biết nên phản ứng gì, nên sợ hãi hay vui mừng, đẩy Thí Đào ra xa hay tiến sâu hơn, Thường Hạ, người lần đầu tiên được nếm hương vị tình yêu, sững người và không dám nhúc nhích.
“…” Thấy người thương đã lâu không có phản ứng, Thí Đào khó chịu cắn chặt môi dưới, vươn đầu lưỡi làm ướt viền môi khô nứt.
Dường như… không ổn lắm… Thường Hạ cảm thấy tế bào khắp người sắp nổ tung trong sung sướng, anh tỉnh táo lại, ôm chặt lấy cậuđể nụ hôn sâu hơn.
…
Thường Hạ ôm Thí Đào đang còn choáng váng vào phòng.
Thí Đào hét lên với Thường Hạ trong sự tỉnh táo cuối cùng, “Tôi sẽ rất nhẹ nhàng, để tôi… Ừm!”
…
Vì quá kích thích, hai cái tai to lông vàng trên đỉnh đầu của Thí Đàokhông biết đã lộ ra từ lúc nào.
…
…
Sau đó, cả hai nằm ôm ấp nhau trên giường, hơi thở đan xen và da thịt chạm vào nhau.
Thường Hạ chìm vào giấc mộng dài. Trong giấc mơ, anh đang ngồi trên một chuyến tàu băng qua đồng cỏ, và không có ai trên xe ngoại trừ anh. Bùm bùm, bùm bùm bùm bùm, đoàn tàu kiểu cũ lắc lư lướt qua đồng cỏ vô biên.
Không có bạn đồng hành.
Không có tiếp viên.
Không có mục đích đi du lịch.
Không có tâm trạng dễ chịu.
Anh không biết tại sao mình lại ở đây, và anh sẽ đi đâu. Chỉ có đôi mắt xanh lục và tiếng ầm ầm bên tai.
Mất rất nhiều thời gian khiến Thường Hạ tưởng rằng khung cảnh gần như bị đóng băng, cho đến khi chiếc ba lô bên cạnh đột nhiên chuyển động.
Một tiếng mèo kêu yếu ớt phát ra từ bên trong, Thường Hạ vội vàng mở ba lô ra, chỉ thấy một con mèo mướp lông vàng nặng trĩu từ trong đó bò ra.
Con mèo mướp chạm vào mặt Thường Hạ một cách trìu mến, và meo meo, “Tôi thích anh, là kiểm tình yêu mà tôi muốn đi cùng với anh trong suốt quãng đời còn lại, loại tình yêu mà tôi yêu…”
Đột nhiên có những tiếng nói khác đan xen, đầy dịu dàng và tưới vào trái tim chưa từng trải qua tình yêu của anh.
…
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Thường Hạ chạm vào tấm lưng trần truồng sạch sẽ của người bên cạnh, thỏa mãn ôm lấy cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ bình yên.
Một thanh niên thành thị coi công việc là trọng tâm của cuộc sống, và một con mèo vàng chỉ có thể biến thân thành người, gặp nhau trong mùa đông này, và trong đêm nay, hai bàn tay cuả họ đã trói chặt vào nhau.
Những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên là điều thật tuyệt vời.
Bạn không biết nó sẽ xuấy hiện vào thứ mấy, ngày nào, với người nào và điều gì sẽ xảy ra. Cuối cùng nó có thể thay đổi cuộc sống của bạn.