Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 13: 13 Có Maaaaaaaaa


So với những vật chất vô cơ không có sự sống khác, thành phố như một vật thể sống được dựng lên từ bê tông cốt thép.

Nó không ngừng hít thở, tuần hoàn, không biết mệt mỏi và luôn dồi dào sức sống.
Mà ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh và tất bật đó, lại là những cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Trong góc khuất nơi ánh sáng không thể rọi tới, bỗng dậy lên những tiếng thì thầm xôn xao.
Chúng như những con sóng lan tràn trong bóng tối, nhanh chóng truyền đi khắp mọi ngóc ngách tối tăm của thành phố này.
Rằng, một sinh vật hắc ám vô cùng mạnh mẽ đã đến nơi đây.
Không ai có thể ngó lơ sự tồn tại của nó, như thể trường hấp dẫn bất chợt thay đổi, ảnh hưởng và định hình lại cả thành phố này.
Cùng lúc này, tiền thưởng của phi vụ cao nhất trên bảng xếp hạng thù hận lại tăng gấp đôi.
Có thứ gì đó đang rục rịch trong bóng tối.

“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa nặng nề và dồn dập phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Đèn trong phòng đã tắt hết, không còn chút ánh sáng nào sót lại, căn phòng như hòa cùng màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Không ai trả lời.
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa càng thêm dồn dập.
Bụi bặm trên cửa rơi lả tả xuống nền đất ấm ướt và bẩn thỉu theo nhịp đập.
Sau cánh cửa lung lay, Vương Thế Trạch và vợ hắn ôm chặt lấy nhau, run rẩy co mình trong góc tường.
Ánh đèn mờ tối ngoài hàng lang len vào qua khe cửa, chiếu sáng gương mặt tái nhợt cùng vệt nước mắt chưa khô trên mặt hai người.
“Rầm rầm rầm!”
Họ run rẩy bịt chặt miệng, sợ hãi nhìn chằm chằm khe hở dưới cánh cửa.
Hai bóng đen lờ mờ đang chuyển động.
Như thể đang có người đứng bên kia cánh cửa, đợi họ ra mở.

“Tí tách”, “tí tách”.
Cách một cánh cửa, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt đều đều.
Hai người run lẩy bẩy ôm cứng lấy nhau.

Họ nhắm tịt mắt, bịt kín tai, như thể làm vậy là có thể ngăn cản mọi thứ bên ngoài cánh cửa.
Không biết bao lâu sau.
Bóng đen tan biến, tiếng bước chân rề rà càng lúc càng xa, biến mất dần phía cuối hành lang.

Nhưng hai người trong phòng lại không thấy nhẹ nhõm chút nào, họ suy sụp khóc:
“Làm ơn… Buông tha cho bọn tôi đi mà…”
Chập tối hôm sau.
Sau khi tan làm, Vương Thế Trạch đi bộ về nhà một mình.
Mặt trời đằng xa lặn dần, in dài bóng hắn trong ngõ nhỏ.
Con ngõ quanh co không một bóng người, những tờ quảng cáo nhỏ dán chằng chịt trên vách tường loang lổ, chữ viết trên đó đã nhòe đến mức gần như không thể đọc được.
Trên tường phun đầy những hình vẽ nghuệch ngoạc và chữ viết lộn xộn.
Màn đêm dần buông xuống, bầu trời màu xám nửa sáng nửa tối từ từ bị bóng tối cắn nuốt, khung cảnh trước mắt dần dần mờ tối.
Sắc mặt Vương Thế Trạch rất tệ, quầng thâm xanh đen dưới mắt nặng trĩu như đã không ngủ rất nhiều ngày.
Bước chân của hắn loạng choạng, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay thôi cũng đủ khiến hắn phải lo sợ ngẩng đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm những điều khác thường.
“Hắt xì!”
Vương Thế Trạch đột nhiên hắt hơi.

Hắn day cái mũi ngứa ngáy, không biết vì sao, hình như hắn càng đi nhiệt độ càng giảm xuống.
Giống như cơ thể đột nhiên bị ngâm vào nước đá, cái buốt lạnh thấu xương như kim châm vào da thịt khiến hắn bất giác rùng mình.

Vương Thế Trạch nhìn về phía trước.
Trông con ngõ phía trước vừa hẹp vừa dài, vươn sâu vào trong bóng tối.
Càng đi, phía trước càng tối dần.
Hắn chợt giật mình.
Hắn đã…đi bao lâu rồi?
Mọi khi hắn chỉ cần đi qua con ngõ này, rẽ thêm một lần là về đến nhà.
Vậy mà hôm nay… Hắn cảm giác hình như mình đã đi hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa trông thấy đầu bên kia con ngõ.
Vương Thế Trạch rùng mình, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc lên theo xương sống.
Trong con ngõ nhỏ u ám tĩnh mịch, thứ duy nhất hắn có thể nghe thấy là tiếng bước chân mỗi lúc một gấp gáp và lộn xộn của mình.
“Tí tách, tí tách…”
Tiếng nước nhỏ giọt lờ mờ vọng lại từ cuối ngõ
Bỗng dưng Vương Thế Trạch khựng lại, dường như vừa nhận ra điều gì đó, mặt hắn biến sắc, méo mó và sợ hãi nhìn con ngõ phía trước, như thể thứ đang chờ đợi hắn là vực sâu địa ngục.
Hắn run rẩy ném cặp tài liệu, quay đầu bỏ chạy.
Bên tai hắn chỉ có tiếng gió vù vù và tiếng thở hổn hển của mình, hắn có thể cảm nhận được thể lực của mình tiêu hao một cách nhanh chóng.
Không biết hắn đã chạy bao lâu.
Vương Thế Trạch bỗng dừng lại.

Nỗi hoảng sợ đến tột cùng khiến gương mặt hắn trở nên dữ tợn, ráng đỏ bắt mắt nhuộm lên sắc mặt trắng bệch vì chạy quá nhanh, tròng mắt của hắn hơi lồi ra, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Bởi vì… trong lúc chạy hắn đã chú ý đến một chuyện.
Dường như lớp sơn phun đỏ sậm trên vách tường… đang tươi sáng dần theo mỗi bước chạy của hắn, đến lúc này, hắn đã không thể nào phớt lờ nó được nữa.

Chúng như những vết sẹo đỏ rướm máu in xuống hai bên mắt hắn.
Vương Thế Trạch cứng ngắc quay đầu, từ từ dịch tầm mắt về phía bức tường…
Bóng tối đã hoàn toàn bao trùm khắp ngõ nhỏ, lẳng lặng nhấn chìm hắn.

Gần như hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống dồn cùng tiếng thở dồn dập của mình.
Hắn thấy…
Một khuôn mặt cười.
Mắt nó không có tròng trắng, chỉ có đôi con ngươi đen kịt, cái miệng đỏ như máu hơi hé ra với độ cung rất lớn và quái dị, khóe miệng như vẫn đang tiếp tục nhếch lên.

Nó im lặng, chăm chăm nhìn hắn.
“A a a a a a a a a…!!”
Tiếng hét thảm thiết xuyên thấu trời đêm.
Trên đường phố nhộn nhịp, một tay Diệp Ca xách những chiếc túi mua đồ lớn nhỏ, tay còn lại cầm một cốc trà sữa trân châu, thong thả đi về phía trước.
Đột nhiên anh khựng lại, đăm chiêu nhìn sang bên cạnh.
Đám đông trên phố vẫn vui vẻ yên bình, dường như không có ai nhận ra chuyện gì khác lạ.
Diệp Ca nhíu mày.
Hôm nay đã là ngày thứ tư trong kì nghỉ, mà vừa rồi anh mới ra siêu thị mua mấy thứ đồ dùng sinh hoạt.
Vì siêu thị cách nhà không xa nên cánh tay đen không bị ép phải ra ngoài cùng anh như mọi ngày.

Gần đây nó đang mê mẩn điện thoại di động, không dứt ra được, ngày nào cũng ôm điện thoại nằm trong nhà không thèm nhúc nhích.
Nếu không, với sự nhạy cảm với âm khí của nó, hẳn nó có thể nhận ra sự khác thường vừa rồi bắt nguồn từ đâu.
Diệp Ca chần chừ một lát, cuối cùng anh vẫn quay gót đi về phía đó.
Dù gì chỗ này cũng rất gần nhà anh, nếu lơ là quá sẽ dễ có chuyện.
Mà Diệp Ca thật sự không muốn chuyển nhà thêm lần nữa.
Anh lần theo sự dao động đi về phía con ngõ rồi rẽ vào.
Càng đi về phía trước lại càng thưa người qua lại.
Màn đêm bao ngủ con ngõ nhỏ, mùi rỉ sét thoang thoảng trong không khí, tanh ngọt và lạnh lẽo.


Càng đến gần, mùi hương này lại càng thêm nồng nặc.
Mắt Diệp Ca chợt dao động, nhịp bước vô thức tăng nhanh.
Một bóng người đầm đìa máu tươi đột nhiên xuất hiện nơi đầu ngõ phía trước, hắn lảo đảo lao ra ngoài, miệng vẫn kêu gào thảm thiết: “Aaaa…có… có maaaaaaaaa…”
Bước chân Vương Thế Trạch lảo đảo, đôi mắt trợn trừng lồi ra vì hoảng sợ.

Hắn túm chặt lấy người đầu tiên mình bắt gặp:
“Cứu tôi! Cứu tôi với!!”
Diệp Ca bất ngờ bị hắn vồ thẳng vào người.
Cốc trà sữa trên tay anh đổ ngược xuống, trà sữa chảy hết ra đất.
Diệp ca: “!”
Trà sữa của tôi!
Anh còn chưa kịp tiếc đã loáng thoáng trông thấy một cái bóng trắng nhợt biến mất ở sâu trong con ngõ phía trước.
Diệp Ca sững người, anh híp mắt.
Mùi này…
Đúng lúc này, một nốt cao lên đến tận quãng tám vang lên sau lưng anh: “Aaaaaaa!! Bớ người ta!! Giết người!!!!”
Diệp Ca: “…”
Đệt, đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Tuyệt thật.
Bốn mươi phút sau.
Tại đồn cảnh sát.
“Họ tên?” Viên cảnh sát cúi đầu ghi chép gì đó.
Diệp Ca đần mặt, uể oải trả lời:
“…Diệp Ca.”
Sau khi hỏi xong những thông tin cơ bản, viên cảnh sát ngẩng đầu lên:
“Anh nói xem đầu đuôi câu chuyện là thế nào?”
Diệp Ca giấu bớt chuyện mình cảm nhận được dao động âm khí khác thường, sau đó thuật lại rõ ràng những gì mình trải qua ban nãy.
Viên cảnh sát vừa nghe vừa quan sát kẻ tình nghi đang ngồi trước mặt mình.
Trông cậu thanh niên này có vẻ còn trẻ tuổi, da dẻ trắng nõn, đôi mắt màu hổ phách vừa trong trẻo vừa sạch sẽ, lời ăn tiếng nói cũng rõ ràng, rành mạch.
Cộng thêm hai túi đồ khổng lồ đặt bên chân, dù viên cảnh sát này chưa tin hoàn toàn thì cũng tin anh đến tám, chín mươi phần trăm rồi.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại bên cạnh kêu vang.
Viên cảnh sát nhận cuộc gọi, vừa nói đôi ba câu nét mặt đã nhẹ nhõm hẳn đi.
Sau khi cúp máy, anh ta đẩy tờ đơn trong tay cho Diệp Ca:
“Anh điền vào đây, điền xong là đi được rồi.”
Diệp Ca vừa điền vừa quan sát vị cảnh sát đối diện: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Hầy, cũng không có gì, tin từ phía bệnh viện thôi.” Viên cảnh sát lắc đầu: “Kiểm tra xong rồi, người kia không có vấn đề gì hết, chắc là anh ta gặp chuyện gì sợ quá thôi, vết thương trên đầu là do anh ta tự ngã.”
Anh ta nhận tờ đơn trong tay Diệp Ca rồi bỏ qua một bên, dặn dò theo thường lệ:

“Khoảng thời gian tới tạm thời đừng rời khỏi thành phố, nếu có vấn đề gì chúng tôi sẽ tìm đến anh.”
“Được.” Diệp Ca gật đầu: “Cảm ơn anh cảnh sát.”
Anh khom người xách hai túi đồ dưới chân lên, rời khỏi đồn cảnh sát.
Đèn đường bên ngoài đã sáng, đèn xe rực rỡ đan xen với dòng người qua lại nhộn nhịp, thế nhưng cảnh tượng náo nhiệt trước mắt dường như chẳng cách nào xua đi vẻ lo lắng trên mặt Diệp Ca.
Ban nãy ở trong con ngõ kia, anh đã cảm nhận được sự tồn tại của lệ quỷ rất rõ ràng.
Mặc dù cảnh sát nói người đàn ông tóm chặt lấy anh lúc đó không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng anh thấy rõ tử khí nồng đậm vờn quanh khuôn mặt hắn.

Rõ ràng sinh khí của hắn ta đã cạn kiệt, tính mạng trên bờ vực nguy hiểm.
Diệp Ca không nghĩ mình là thần tiên, cũng không định nhúng tay vào từng vụ ma quỷ lộng hành.
Có đến hàng nghìn hàng vạn oan hồn trên đời, anh bôn ba chém giết trong trò chơi nhiều năm vậy rồi, đã chẳng còn xa lạ chuyện gì nữa.

Ngay đến đôi tay mình cũng chẳng sạch sẽ gì thì tại sao phải giả vờ cao thượng sắm vai Chúa cứu thế?
Nhưng mà…
Không biết vì sao mùi trên người con quỷ kia lại khiến anh cảm thấy quen thuộc một cách kì lạ.
Tiếc là con quỷ kia chạy nhanh quá, anh còn chưa nghĩ ra cảm giác quen thuộc kia đến từ đâu thì đối phương đã biến mất.
Có lẽ anh nên tới đó tìm hiểu thử?
Diệp Ca suy nghĩ.
…Thôi, bỏ qua đi vậy.
Anh đã từng gặp vô số lệ quỷ trong trò chơi, cảm thấy quen thuộc cũng không có gì lạ.
Đã vậy trên đầu anh còn đang có một bảng xếp hạng thù hận kỳ quặc kia nữa, anh không nhất thiết phải hy sinh kỳ nghỉ quý giá của mình để mạo hiểm vì một cảm giác quen thuộc không rõ ràng như vậy.
Diệp Ca cúi đầu nhìn tay áo đã gần khô của mình, thở dài.
Ài, chỉ tiếc trà sữa của anh thôi.
Hôm sau.
Diệp Ca sung sướng ngủ đến khi tự tỉnh, tắm nắng xong, anh vào bếp pha cho mình một cốc trà.
Còn chưa kịp quay trở lại phòng anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng vang lên bên ngoài:
“…Anh chắc chắn là tầng này à?”
“Đúng vậy, chắc chắn không sai.”
“Nhà…nhà này hả?”
“Đúng, đúng”.
Hai giọng nói quen thuộc quá đỗi khiến Diệp Ca đứng hình ngay trước cửa.
Tiếng bước chân đến gần.
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên:
“Chào anh, chúng tôi là Ban Điều tra sự kiện đặc biệt, xin hỏi anh có thể cho chúng tôi hai mươi phút được không?
Diệp Ca thấy mắt mình tối sầm xuống, dường như anh có thể trông thấy kì nghỉ của mình đang vỗ cánh bay xa.
Đừng mà….