Sau Khi Mất Trí Nhớ Tình Yêu Của Tôi Muốn Lật Xe

Chương 18: Chương 18


Editor: Browniie
Hoắc Thành thơm xong lại trở về dáng vẻ xác ơi hồn đi đây treo trên người Tạ Hoài Thanh.

Tạ Hoài Thanh cứng đờ đứng đó với vành tai đỏ bừng.
Hiện trường im lặng vài giây, lớp trưởng hoàn hồn lại sau cú sốc, lúc này mới tới giảng hoà: "Tạ Hoài Thanh ơi cậu đừng chấp nhặt với tên kia nha.

Nó uống nhiều quá, uống nhiều quá thôi, không biết mình vừa làm gì đâu."
Trong lòng thì lại nghĩ thầm, bảo sau gần đây Hoắc Thành cứ lượn lờ cá cảnh xung quanh Tạ Hoài Thanh.

Bọn họ đều biết tình huống nhà Hoắc Thành mà, đây không phải chỉ là thẳng như thước dẻo thôi sao.
Nhưng hai đứa này gay nhau cũng thật là, không nhiều lời trực tiếp chụt chụt.
Lớp trưởng cực kỳ sợ Tạ Hoài Thanh đợi lát nữa không có ai sẽ đánh Hoắc Thành, nên muốn đổi vị trí một chút, để Tạ Hoài Thanh với Trình Phỉ đưa Trịnh Hạo Từ về nhà, nhưng vừa định mở miệng thì bị Trình Phỉ ngăn lại.
Trình Phỉ nói với Tạ Hoài Thanh: "Vậy, chúng tớ đi trước nha, hai cậu về cẩn thận đấy." Sau đó kéo lớp trưởng và Trịnh Hạo Từ nhanh chóng bắt taxi chuồn đi.
Lớp trưởng vẫn còn chưa yên tâm quay đầu lại nhìn: "Cậu cứ thế mà giao Hoắc Thành cho người ta hả? Tạ Hoài Thanh sẽ không nhân lúc cháy nhà đi hôi của làm gì với Hoắc Thành chứ?"
Đầu óc Trình Phỉ không biết thả trôi tới nơi nào, thẹn thùng đáp: "Cậu nói cái gì đấy...!Tớ nghe nói hình như uống nhiều quá không mần ăn được gì đâu."
Lớp trưởng: "Tớ không nói Hoắc Thành làm gì với Tạ Hoài Thanh, mà tớ sợ Tạ Hoài Thanh làm gì bất lợi với anh Thành ấy kìa."
Trình Phỉ lại càng kinh ngạc: "Không thể đâu, hình thể khác nhau đấy, không nghịch được!"
"Cậu đang nói cái gì đấy." Lớp trưởng đầu đầy dấu chấm hỏi, "Cái gì nghịch với chả không nghịch.

Hoắc Thành uống ra như kia rồi, Tạ Hoài Thanh muốn đánh nó thì nó chả có sức lực chống trả đây, liên quan gì tới hình thể chứ."
Trình Phỉ cuối cùng cũng nhận ra suy nghĩ của mình đã chệch đường ray: "Ầy, cậu mới suy nghĩ nhiều ấy, Tạ Hoài Thanh không đánh cậu ấy đâu." Nhiều lắm cũng chỉ dỗi dỗi nhau tí thôi.
———————
Tạ Hoài Thanh kéo Hoắc Thành lên taxi, nhiệt độ trên mặt đã hạ xuống một ít, cũng may Hoắc Thành lên xe không nghịch ngợm, chỉ yên tĩnh dựa vào vai cậu như đã ngủ.
Tạ Hoài Thanh báo địa chỉ cho bác tài, sau đó phát hiện nhà Hoắc Thành với nhà cậu hoàn toàn không tiện đường.

Ngày nào cũng tới tìm cậu cùng đi học, vậy phải rời giường rất sớm ấy nhỉ, Tạ Hoài Thanh nghĩ.
Lúc gần tới nhà, Hoắc Thành đột nhiên rầm rì nói khó chịu.
Tạ Hoài Thanh hỏi: "Muốn nôn hả?"
Hoắc Thành nói đau đầu, muốn xuống xe.
Tạ Hoài Thanh hỏi bác tài, nghe nói còn mấy trăm mét nữa sẽ đến nơi nên quyết định xuống xe đi bộ.
Cậu đỡ Hoắc Thành đi chậm rãi, không nghĩ tới chăm người say lại mệt như vậy.

Hoắc Thành đè nửa trọng lượng lên người cậu, nặng muốn chết.
Khu vực này có tỉ lệ diện tích sàn thấp, là khu biệt thự cho nên ban đêm người đi trên đường rất ít, xe cộ đi lại cũng lẻ tẻ mấy chiếc.
Tạ Hoài Thanh hơi thả lỏng, ít người thì tốt, cậu rất sợ Hoắc Thành, lo hắn lại làm ra cái gì kỳ kỳ quái quái.
Hoắc Thành đột nhiên dừng lại, gọi tên Tạ Hoài Thanh.

Tạ Hoài Thanh rén ngay tức thì, ban nãy cũng gọi tên trước, sau đó...
Tạ Hoài Thanh khẩn trương hỏi: "Lại làm sao đấy?"
Hoắc Thành tủi tủi nói: "Bé tha thứ cho tớ nhé."
"Tha thứ cái gì..." Trong đầu Tạ Hoài Thanh chợt hiện lên một ý, hỏi hắn, "Sao lại tha thứ cậu, cậu lừa tôi hả?"
Hoắc Thành chớp chớp mắt, trung thực: "Lừa bé."
Tạ Hoài Thanh đã sớm đoán được tình huống rồi, nhưng đối phương chính miệng thừa nhận vẫn khiến cậu trong lúc nhất thời cảm thấy tức giận, đứng im không nói chuyện.
Hoắc Thành tuy rằng uống say làm chuyện ngu xuẩn, bán mình sạch sẽ, nhưng vẫn theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, to gan lớn mật ôm ghì lấy người kia.
Tạ Hoài Thanh theo bản năng duỗi tay đẩy hắn, nhưng Hoắc Thành ôm chặt muốn chết, đẩy không ra.

Tạ Hoài Thanh nhìn xung quanh, bốn bề vắng lặng thì từ bỏ, không thể nói lý được với ma men.
Hoắc Thành nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai cậu.
"Bé đừng tức giận."
"Đừng không để ý tới tớ nhé Tạ Hoài Thanh."

"Tớ thích bé lắm."
Tạ Hoài Thanh sửng sốt, trong mắt có chút mờ mịt.
—————————
Một đoạn đường mấy trăm mét mà đi hơn 20 phút, cuối cùng Tạ Hoài Thanh cũng vác được Hoắc Thành tới cửa nhà hắn.
Nhà Hoắc Thành là biệt thự đơn.

Tạ Hoài Thanh đứng ngoài sân ấn chuông, một lát sau cửa đã mở, một người đàn ông bước ra.
Vóc dáng người nọ rất cao, khí độ bất phàm, Tạ Hoài Thanh nghĩ tới chuyện lần trước Hoắc Thành kể cho mình, không biết đây là ba Hoắc Thành hay bạn trai của ba hắn đây.
Tạ Hoài Thanh chào hỏi: "Cháu chào chú ạ.

Cháu là bạn học của Hoắc Thành, cậu ấy uống say ạ."
"Chào cháu chào cháu, chú là ba nó đây, phiền cháu quá." Hoắc Tiến muốn đỡ Hoắc Thành đang ngã trái ngã phải trong tay Tạ Hoài Thanh, không nhịn được mắng một câu, "Tối muộn còn chạy ra ngoài uống rượu, con giỏi lắm."
Ai ngờ Hoắc Thành không chịu buông tay, hơn nữa còn đột nhiên la lối khóc lóc: "Ba đừng túm con! Con muốn Tạ Hoài Thanh cơ."
Lời vừa ra khỏi miệng, cả Tạ Hoài Thanh và Hoắc Tiến đều sửng sốt.
Hoắc Tiến nương theo ánh đèn trong sân đánh giá Tạ Hoài Thanh, nhủ thầm ánh mắt con dzai mình quá ổn luôn.
Mất mặt trước người lớn, Tạ Hoài Thanh nóng bừng mặt, xấu hổ thả tay Hoắc Thành xuống: "Chú ơi cháu về trước đây ạ."
Hoắc Tiến giữ lại: "Vào trong nghỉ chốc lát đã cháu."
Tạ Hoài Thanh một giây cũng không muốn kì kèo: "Cảm ơn chú, cháu phải về nhà sớm ạ."
Hoắc Tiến nghĩ nghĩ, muộn thế này rồi cũng phiền người ta, nên mở lời: "Thế cháu đợi chút, chú vào lấy xe đưa cháu về."
Tạ Hoài Thanh nhanh chóng từ chối: "Không cần phiền chú đâu ạ, cháu gọi xe là được, chú cứ trông Hoắc Thành đi ạ."
"Vậy được rồi, thế cháu lưu số điện thoại của chú nhé.

Về đến nhà nhớ báo chú một tiếng, bằng không chú không yên tâm." Tiếc là đêm nay Hàn Trí không ở nhà, bằng không có thể đưa Tạ Hoài Thanh về rồi.

Tạ Hoài Thanh để loại số điện thoại, Hoắc Tiến còn không quên nhiệt tình mời mọc, tiện mai mối cho con trai yêu: "Hôm nay cảm ơn cháu quá.

Hoắc Thành ở nhà nhắc đến cháu nhiều lắm, về sau tới chơi nhiều nhé tiểu Tạ."
Tạ Hoài Thanh tạm thời đồng ý, xoay người rời đi như chạy trốn, nhưng lại có hơi tò mò Hoắc Thành ở nhà nói về mình như nào nhỉ.
Hoắc Tiến lôi lôi kéo kéo Hoắc Thành vào phòng.

Hoắc Thành vẫn còn lẩm bẩm trong miệng muốn tìm Tạ Hoài Thanh.

Hoắc Tiến bị con trai ngốc nhà mình làm cho tức cười: "Nhìn chút tiền đồ này của con đi."
———————
Ngày hôm sau Hoắc Thành ngủ đến khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh lại thì cực kỳ đau đầu, nằm liệt trên giường không muốn nhúc nhích.
Đêm qua có chuyện gì vậy nhỉ? Chỉ nhớ là sau khi Trịnh Hạo Từ kể khổ với hắn, sau đó hắn cũng uống rượu, lại sau đó, hình như Tạ Hoài Thanh tới...
Lúc sau xảy ra cái gì thì hoàn toàn không nhỡ rõ nữa rồi, nhỏ nhặt.
Chẳng qua không phải Tạ Hoài Thanh đã về nhà từ sớm rồi sao, Hoắc Thành thấy chắc là mình uống say sinh ảo giác rồi đấy.
Hắn nằm trên giường hơn nửa ngày, thấy đói bụng mới ngồi dậy rửa mặt đi xuống tầng tìm đồ ăn.
Hoắc Tiến đang ngồi trên sô pha xem tin tức, bày vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ nhìn con trai: "Tỉnh rồi hả con yêu?"
"Vâng." Hoắc Thành múc một bát cháo Hoắc Tiến nấu, "Hôm qua ai đưa con về thế?"
"Bạn học của con ấy, trước kia ba chưa gặp bao giờ." Hoắc Tiến sờ sờ cằm, bày ra đang vẻ tự hỏi, "Hình như là họ Tạ...!kêu Tạ Hoài Thanh ấy".
"Ba nói ai cơ?" Bàn tay cầm thìa của Hoắc Thành khựng lại, "Thật hay giả đó..."
Tạ Hoài Thanh đưa hắn về...!Hẳn là hắn không làm gì xấu mặt đâu nhỉ.
Hoắc Thành rốt cuộc cũng chỉ là học sinh, trước kia chưa bao giờ uống rượu, mà cứ cho là có uống đi thì cũng không say quá, cho nên căn bản chả tưởng tượng ra được dáng vẻ khi say của mình.
"Thật chứ, ba lừa con làm gì.

Ba còn có hẳn tin nhắn báo bình an của bạn con đây này." Hoắc Tiến nhỡ lại tình huống đêm qua, không nhịn được lại bắt đầu chê cười Hoắc Thành, "Aii, hôm qua ba hối hận không quay lại cái bộ dạng xấu hổ kia của con quá."
Bởi vì Hoắc Tiến thường xuyên hố con trai nên Hoắc Thành chả có bao nhiêu tín nhiệm với ông, nhanh chóng chạy tới xem điện thoại của Hoắc Tiến, thế mà thật sự có một tin nhắn: [Chú ơi cháu về nhà rồi ạ.]
Đúng là số của Tạ Hoài Thanh.
Hoắc Thành đột nhiên hoảng quá đỗi, hắn bị Hoắc Tiến cười đến run cả người, gian nan hỏi: "...Con, hôm qua con làm gì rồi?"
"Cũng chẳng có gì." Hoắc Tiến cười mệt rồi mới ngừng lại điều chỉnh hơi thở, "Chỉ là ôm người ta không buông tay, nói cậu đừng đi, tớ chỉ cần cậu gì đó."

Hoắc Thành đứng im như trời trồng.
Hoắc Tiến chọc chọc hắn: "Sao vậy, ngại mất mặt? Này thì có là gì, muốn theo đuổi người ta phải có da mặt dày vào."
Hoắc Thành tuyệt vọng hỏi: "Còn gì không ạ?"
Hoắc Tiến nghĩ nghĩ: "Không còn gì, ngần đấy rồi con còn ngại chưa đủ à.

Ba nói cho con, mấy lời này con phải nói lúc tỉnh táo ấy, chứ uống nhiều rồi mới nói thì nhát gan lắm."
Hoắc Thành không để ý tới ba mình, cơm cũng không buồn ăn xoay người đi lên tầng.
Trong lịch sử có ghi lại cuộc gọi đến Tạ Hoài Thanh, Hoắc Thành click mở khung chat Wechat, trong lòng thấp thỏm, không biết nên nhắn gì.
Nếu thật sự chỉ nói mấy lời vớ vẩn đấy thì không sao, cùng lắm thì chỉ xấu hổ tí thôi, chỉ sợ lúc không tỉnh táo lại nói cái gì không nên nói.
Hoắc Thành gõ gõ xoá xoá, không cẩn thận lại gửi nhầm một meme cho bên kia.
Tạ Hoài Thanh đang cầm gậy mèo chơi với Yasuo thì nghe được thông báo Wechat, cầm điện thoại xem, là tin nhắn của Hoắc Thành ——
Một cái meme ngu ngốc, nội dung là [Ở đó không người anh em, có chuyện nói với cậu đây].
Vừa nhìn đã biết không giống người đứng đắn.
Nhưng mà chỉ hai giây sau, Hoắc Thành đã thu hồi tin nhắn.
...!Còn nhanh tay phết, Tạ Hoài Thanh nhắn lại: [Thấy rồi, có chuyện gì?]
Hoắc Thành sầu cực kỳ, nhận thấy gần đây IQ của mình trượt dốc không phanh, gửi Wechat mà cũng trượt tay cho được.
Hắn căng da đầu đánh chữ: [Hôm qua phiền bé quá.]
Tạ Hoài Thanh: [Không có gì.

Cậu ổn rồi chứ?]
[Ừm tớ không sao.] Hoắc Thành cắn răng, [Hôm qua tớ có nói gì kỳ quái không bé nhỉ?]
Tạ Hoài Thanh nghĩ, không chỉ nói, mi còn hành động nữa kìa.

Tối qua nghĩ lại mà kinh, nhiều năm rồi cậu mới mất mặt như vậy.
Nhưng có vẻ Hoắc Thành ủ rũ lắm, Tạ Hoài Thanh nhớ đến câu "Tớ thích bé lắm", vành tai chậm rãi phiếm hồng.
Hoắc Thành khẩn trương nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó nhẹ nhàng thở hắt ra.
Tin nhắn đầu kia gửi là: [Cậu uống say bất tỉnh nhân sự, chưa nói gì cả.]