Sau Khi Mất Trí Nhớ Dazai Nói Muốn Kết Hôn Cùng Tôi

Chương 32: Chương 32


Editor: Qing Yun
“Đúng vậy, khôi phục ký ức là phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Trước mắt thấy khá đáng tin cậy.

Chơi thêm vài lần nữa có lẽ em sẽ khôi phục ký ức hoàn toàn… Dazai tiên sinh?”
Dazai Osamu đột nhiên đứng lên, quay lưng lại.
“Tôi phải đi.”
“A? Nhanh vậy sao…”
Không nhìn được vẻ mặt của cậu, Iwanaga Kotoko kéo góc áo cậu theo bản năng nhưng bị cậu né tránh.
“?”
Nếu nói vài lần trước khi Dazai tiên sinh từ chối cô, thái độ đều tương đối bình đạm, cô làm nũng một chút là sẽ để cô muốn làm gì thì làm.
Vậy thì lần này cô có thể cảm nhận được rõ ràng, thái độ của Dazai tiên sinh rất cứng rắn.
Nói đúng hơn chính là như đột nhiên chấn động, sau đó trốn tránh, hoặc là không muốn đối mặt với cái gì đó.
Là gì đây?
Khi đôi giày da đen bước ra khỏi cánh cửa, Dazai Osamu cũng biến mất.
Cậu rời khỏi trò chơi.
Iwanaga Kotoko ngẩn ra một lát, cô không nhìn theo nữa.
Cô bưng cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, nước băng lạnh lẽo làm phai nhạt vị ngọt trong miệng.
Chàng trai không bao giờ chịu nói rõ ràng, tâm tư thế nào cũng phải để người khác đoán là đáng ghét nhất!
[Phần thưởng của nhiệm vụ đã được gửi đến Kỳ Điểm Không Gian.]
[Có muốn quay về Kỳ Điểm Không Gian không?]
[—> Có]
Nghĩ lại thì, Dazai tiên sinh đã từng phủ nhận nhiều lần, nói cô nhận sai người.
Vì sao bây giờ cô nói muốn khôi phục ký ức thì sắc mặt Dazai tiên sinh lập tức thay đổi?
Chỉ có một khả năng.
Dazai tiên sinh thích cô, cũng biết cô nhận sai người.

Đồng thời anh cũng biết một khi cô khôi phục ký ức, khả năng một ít hiện trạng sẽ rách nát.

Dazai tiên sinh là người sẽ để ý tới một ít ấm áp giơ tay là có thể chạm tới sao?
….

Khả năng đúng là như thế.
Cho nên anh sợ hãi, mới bỏ đi trước khi mọi chuyện chưa xảy ra.
Không.
Iwanaga Kotoko lắc đầu.
Những suy đoán này đều với tiền đề là Dazai tiên sinh thích cô, nhưng cái này căn bản không thành lập.
[Phần thưởng nhiệm vụ đã phát: Có thể kêu gọi yêu quái trong trò chơi về thế giới hiện thực tùy ý, thời hạn là sáu tháng]
“Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Iwanaga Kotoko nhìn chăm chú vào sao trời: “Dazai tiên sinh có phải người tôi đã tỏ tình lúc trước không?”
Quá trình chờ đợi như là tiếp thu phán quyết.
[Phải]
Hệ thống trả lời.
Quả nhiên là đúng!
Cô đã nói cô không tìm nhầm người mà!
Iwanaga Kotoko thở phào nhẹ nhõm, lại không biết vì sao mình có cảm giác vắng vẻ.
Vậy sao hồi nãy Dazai tiên sinh lại phản ứng như thế..

Đột nhiên muốn đi WC mà xấu hổ nói ra?

Nghi vấn mơ hồ lượn lờ dưới đáy lòng, Iwanaga Kotoko tạm thời lựa chọn áp xuống.
Cô ra khỏi khoang trờ chơi, nhắn vô số tin và gọi điện cho Dazai Osamu, tất cả đều chìm đáy biển.
Cô còn cố ý chạy đến bãi để hoang ở Yokohama, Dazai Osamu như đã đoán trước được hành vi của cô, lần nào cũng không tìm được người.
Sau đó yêu quái truyền tin đến, nói Dazai Osamu đi công tác.
Dazai tiên sinh trốn tránh cô.
Thiếu nữ không gặp được bạn trai, chán nản dán lên mặt bàn, miệng thở dài.
Hu hu.

Dazai tiên sinh lại làm sao vậy?
Sa sút tinh thần một lát, Iwanaga Kotoko lại hồi phục.
Tạm để Dazai tiên sinh sang bên, trước mắt có chuyện quan trọng cần làm.
“Cả cái bánh kem đều bị Mafia Cảng đoạt đi rồi sao, đến bên cung ứng cũng không dành được…”
Chuyện xảy ra sau khi cô cứu Geto Suguru, ngủ say trong khoang trò chơi.
“Thật sự xin lỗi tiểu thư Kotoko.”
Người phụ trách đứng bên cạnh cô, vẻ mặt đầy xấu hổ.
“Vốn dĩ khi đàm phán thế lực hai bên ngang nhau, nhưng không biết vì sao lại xảy ra sai lầm khi truyền tin tức cho bên trên… Là tôi thất trách, thật sự xin lỗi.
Người phụ trách biết lĩnh vực đám phàn lần này là Iwanaga Kotoko phụ trách.
Bố mẹ tiểu thư rất chiều cô ấy, để cô ấy tự do làm việc mình thích.

Hành tung của tiểu thư rất thần bí, cô ấy vốn không để tâm đến việc của tập đoàn, gần đây mới thử tiếp nhận một ít.
Không thể nói là có nhiều kinh nghiệm, nhưng rất nhạy bén, dường như luôn có cách thứ riêng để giúp tập đoàn vượt qua nguy cơ.
Tập đoàn Iwanaga có nghiệp vụ rộng khắp, chính trị, kiến trúc, chế tạo ô tô, buôn bán đá quý… Một lần giao dịch bị tổn thất nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói tóm lại là làm người khó chịu.
“Không sao cả.” Iwanaga Kotoko đột nhiên nói: “Tất cả đều trong dự kiến của tôi.”
“… A?”
“Tôi đã muốn bỏ bên cung ứng này từ lâu.

Chắc các chú không biết, phần lớn giấy chứng nhận của họ đều là giả, tài liệu cung cấp cũng trộn không ít hàng giả kém chất lượng….”
“Bọn họ chưa bị phát hiện coi như may mắn.

Một khi phát hiện, chắc chắn sẽ bị chính phủ thanh tra, chúng ta cũng bị ảnh hưởng theo, đến lúc đó mất nhiều hơn được.”
“Làm sao tiểu thư Kotoko biết được?”
“Cái này chú không cần nhọc lòng.”
Iwanaga Kotoko cười, nói tiếp.
“Lần này chúng ta cạnh tranh với Mafia Cảng, bọn họ không có giấy chứng nhận sử dụng dị năng, nói đến cùng cũng là tổ chức phi pháp, cho nên hàng giả, giấy chứng nhận giả tạo gì đó bọn họ đều không để ý.”
“Cái bọn họ càng để ý hơn là lợi ích — bên cung ứng vất vả lắm mới đoạt được từ chúng ta, còn chưa bắt đầu tạo lợi nhuận cho họ đã có khả năng bị thanh tra… Chú nói, nếu nói tin tức này cho Mafia Cảng, bọn họ sẽ làm như thế nào?”

“!”
Người phụ trách suy nghĩ, lập tức đoán được.
“Bọn họ sẽ nhượng bộ trong lúc giao dịch, lấy cái này yêu cầu chúng ta giữ bí mật.”
So với việc tương lai bên cung ứng sẽ mang đến lợi nhuận, một lần giao dịch không tính là cái gì.
“Tôi sẽ kêu người liên hệ với bên Mafia Cảng ngay!”
Người phụ trách không khỏi cảm khái: “Không hổ là tiểu thư Kotoko!”
Như vậy là có thể đoạt lại tất cả tổn thất!
Iwanaga Kotoko cười gật đầu.
“Sau khi đàm phán xong, nhớ thu thập chứng cứ bên cung ứng rồi báo lên cơ quan kiểm sát.

Trước đừng rút dây động rừng.”
Người phụ trách sửng sốt.
Iwanaga Kotoko nhìn còn khó hiểu hơn ông ta.
“Đền bù tổn thất thì sao? Chỉ là đưa mọi chuyện về vạch xuất phát mà thôi, mấy thứ kia vốn là của chúng ta.”
“Bên cung ứng kia tham lam khuếch trương, thậm chí lựa chọn hợp tác với Mafia đã vượt qua phạm vi kiếm lời hợp lý, phá hủy trật tự thương nghiệp bình thường.

Vậy thì cần phải tiếp thu trừng phạt.”
Rõ ràng là khuôn mặt như búp bê tây dương, người phụ trách lại cảm nhận được sự lạnh băng vô tình như máy móc.
“Đi thôi, có vấn đề gì thì báo lại cho tôi.”
Người phụ trách hoàn hồn.
“Vâng!”
“Được rồi.”
Vấn đề đã được giải quyết, Iwanaga Kotoko vui sướng đứng dậy.
Nghe yêu quái nói Dazai tiên sinh đã trở lại, cô muốn đi tìm bạn trai!
Nhưng lần này Iwanaga Kotoko vẫn không gặp được cậu.
Cô chống tay trên thùng đựng hàng, chôn đầu, cả người ủ rũ.
“Không phải đã đi công tác trở lại sao, lại trốn đi đâu rồi… Dazai tiên sinh thật quá đáng ghét, không phải chuyện đầu tiên nên làm sau khi đi công tác về là đẩy ngã mình sao…”
Thùng đựng hàng không quá, cửa sát chỉ cần đẩy là mở, trong phòng không có bao nhiêu đồ, không hơn người vô gia cư là bao.
… Đúng là ném rồi.
Đợi thêm một lúc, Iwanaga Kotoko rời khỏi khu bỏ hoang.
“Công chúa đại nhân, bây giờ về khách sạn ạ?”
Yêu quái bay quanh cô.
“Chưa về luôn.


Tôi muốn đi bộ rèn luyện cơ thể một chút, tăng cường thể lực, như vậy sau này mới có thể chơi nhiều tư thế với Dazai tiên sinh được.”
Phong cảnh ở Yokohama khá xinh đẹp.
Bây giờ cô đang đi ở trên sườn núi, một phía có thể nhìn ra biển rộng, bên kia là nhà cửa kiểu tây sắp hàng bên nhau, ở giữa có bụi hoa đan xen.
Tường hòa yên lặng, ít náo động ồn ào hơn Tokyo.
Con phố này là phố Suối Nước Nóng, đến mùa đông có thể đi ngâm suối nước nóng.
Có một người đàn ông đang đi từ trên núi xuống.
Thân hình cao lớn thon dài, bộ âu phục trên người không có lấy một nếp nhăn, đầu vai khoác một chiếc áo vest màu trắng.

Tóc vàng buộc ở sau đầu, vài sợ tóc vắt qua cổ.
Trên đầu là chiếc mũ đen giống mũ của Nakahara Chuuya, ngay cả mặt mày cũng giống Nakahara Chuuya bảy tám phần.
Cho dù là Iwanaga Kotoko cũng không thể không thừa nhận, mọi cử động của người đàn ông này đều cực kỳ ưu nhã, như là quý tộc châu Âu được hun đúc từ nhỏ.
Làm người liên tưởng đến thần minh cao lớn khoác ánh trăng đứng trên mặt iển.
Cô cảm thấy tim đập nhanh.

Không phải đập nhanh như khi đối mặt với Dazai tiên sinh, mà là một loại khác—
Sự cộng minh giữa phi nhân loại.
Các yêu quái tránh ở bên cạnh cô run bần bật, như là đối mặt với quái vật cực kỳ khủng bố.
Có lẽ là thời gian cô nhìn người đàn ông này lâu quá, anh ta cầm mũ, gật đầu chào hỏi cô.

Cô cũng gật đầu đáp lại.
Giây phút lướt qua nhau—
“Vị tiểu thư này, có thể mời cô cùng uống ly cà phê không?”
Iwanaga Kotoko nhanh chóng đáp lại.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”
Người đàn ông vươn tay với cô.

Anh ta đeo bao tay trắng, ngón tay thon dài.”
“Paul · Verlaine.”
Cô vươn tay nắm lấy.
“Iwnagana Kotoko.”.