Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế

Chương 5: Có cần uống hoắc hương chính khí* không

(*hoắc hương là một loại thảo dược có tên đầy đủ là Quảng hoắc hương, với nhiều công dụng như: giảm nhiệt độ mùa hè, làm sạch không khí và chữa trị bệnh cảm. Hoắc hương chính khí / 藿香正气 là tên một loại thuốc của Trung Quốc chuyên trị cảm hè, Việt Nam cũng có)

Lúc đoàn người Kỳ Duyên lên xe, Ngôn Án vẫn tận tâm tận lực giả làm người bị cảm nắng như cũ.

Cô dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương.

Vừa nghe thấy động tĩnh, đôi mắt nhắm nghiền khẽ khàng hé mở một chút, lén nhìn tình huống trước mắt

Xe buýt nhỏ không có nhiều chỗ lắm, trừ sáu vị khách mời bọn họ, các nhiếp ảnh gia và nhân viên công tác cũng sẽ lên, cho nên họ chỉ có bốn hàng, tám chỗ ngồi.

Ngôn Án đã chiếm một trong số đó.

Địa vị của Kỳ Duyên trong giới giải trí rất cao, ba người khác đi theo sau hắn, chờ hắn vào chỗ trước.

Nhiếp ảnh gia thì ở phía sau nữa, cho nên tình huống hiện tại giống như một đống người trên xe đều đang nhìn Ngôn Án giả bệnh.

Ngôn Án cảm tháy áp lực nhân lên gấp bội, nhanh chóng nhắm mắt lại, không dám nhìn lén, còn lặng lẽ nghiêng đầu.

Tầm mắt một người có lẽ không cảm nhận được nhưng một đống người đều đang nhìn mình thì hiển nhiên có thể cảm nhận được nhiệt lượng ẩn chứa trong đó, thậm chí có thể bất phân cao thấp với mặt trời ngày hôm nay.

Điều này đến cả hai bạn nhỏ Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc cũng cảm giác được.

Bởi vì đang ngồi nên không ai phát hiện ra hai cái túi nhỏ của Ngôn Án đang rất run rẩy.

Ngôn Mông Mông: Có chuyện gì mà đáng sợ như vậy?

Ngôn Khốc Khốc: Ơ? Chuyện gì vậy? Vì sao mọi người đều đang nhìn mình?

Nhưng nhớ tới ngàn dặn vạn dò của Ngôn Án trước đó, bóng ma lát chanh pha nước, mướp đắng xào cay, hai bé vẫn không dám nháo ra động tĩnh lớn gì.

Kỳ Duyên tùy ý liếc mắt quét qua Ngôn Án một cái, ánh mắt sâu hút. Hắn cởi mũ xuống, sửa mái tóc hơi rối, cũng không đội lại, lập tức xách hành lý ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngôn Án:!!!

Cô lại hướng đầu về phía ngoài cửa sổ thêm chút nữa, cảm thấy có người ngồi bên cạnh, thậm chí còn muốn nhảy luôn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng ba mươi vạn đã vào túi mình, làm sao có thể trả về chứ? Không thể!

Cho nên cô chỉ đành ngồi như khúc củi khô.

Cô còn sợ rằng giây tiếp theo Kỳ Duyên sẽ nói lời chào hỏi với cô, nói "Đã lâu không gặp, vợ cũ của tôi, em có khỏe không?"

Nếu vậy, cô thật sự sẽ chết đó!

Đại quân fans của Kỳ Duyên chẳng khác nào châu chấu vượt biên, một khi cô bị phát hiện là vợ cũ của hắn, hơn nữa còn sinh cho hắn sáu hạt giống...

Cây cỏ đồng tiền cô e là sẽ bị ăn sạch sẽ!

Mà người vốn định đợi sau khi Kỳ Duyên ngồi xuống sẽ ngồi cùng với hắn, Ôn Dạng, sắc mặt xám xịt, nhưng cô lập tức khôi phục lại như thường, ngồi xuống dãy ghế trống gần Kỳ Duyên nhất.

Kỷ Lan không kiên nhẫn, thấy vậy đẩy kính râm, đặt mông ngồi xuống dãy ghế bên cạnh, bắt chéo chân.

Giang Thiên ngồi xuống dãy ghế trống còn lại.

Tình huống hiện tại là bốn hàng ghế đều có người, trong đó chỉ có Kỳ Duyên và Ngôn Án ngồi cùng nhau.

Còn Lương Bạch Vũ, không rõ tung tích.

Đạo diễn mồ hôi đầy đầu cúp điện thoại, đi lên xe nói với mọi người: "Bạch Vũ sắp tới rồi, mọi người cùng chờ thêm chút nữa nhé?"

Ngôn Án rất muốn nói với đạo diễn: "Làm sao có thể chứ? Lúc tôi vừa đến đã hỏi cậu ta, cậu ấy cũng nói sẽ đến ngay lập tức. Đạo diễn e rằng không biết, Lương Bạch Vũ nói lập tức đến nghĩa là cậu ta còn chưa đi đâu! Cho nên đạo diễn ơi, chúng ta đi thôi!"

"Chúng ta đi thôi."

Ngay giữa lúc mọi người không ai nói gì, một giọng nói vang lên, nhàn nhạt, phảng phất tựa như nước, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo khó tả.

Bàn tay đang xoa huyệt thái dương của Ngôn Án lập tức che miệng lại, sau đó mới ý thức được giọng nói này là của vị chồng cũ nọ.

Phù, không phải cô nói.

Nhưng mà hành động che miệng của cô có chút lớn, Kỳ Duyên, đạo diễn và những người khác đều nhìn về phía cô.

Ngôn Án đang che miệng chỉ đành căng da đầu lấp liếm: "..... Tôi tôi tôi tôi tôi hơi buồn nôn, có lẽ là bị cảm nắng......"

Đạo diễn và nhân viên công tác nghi ngờ nhìn cô, rõ ràng vừa nãy còn khỏe mà.

Nhưng dù sao cũng sợ cô xảy ra chuyện, đạo diễn cũng định cho người đi tìm nhân viên y tế.

Kỳ Duyên quét mắt, nhàn nhạt nói: "Trên xe không phải có hòm thuốc sao? Uống hoắc hương chính khí là được."

Vừa nghe lời này, nhân viên công tác khôn khéo lập tức cầm một hộp hoắc hương chính khí chưa mở từ trong hòm thuốc đến đây.

Kỳ Duyên nhận lấy, chậm chạp mở niêm phong bên ngoài hộp nhựa, lấy ra một ống trong đó ra, sau đó đưa tới trước mặt Ngôn Án: "Uống đi."

Ống kính dừng lại ở hình ảnh bàn tay đẹp như tuyệt tác nghệ thuật, trên đó còn có một ống hoắc hương chính khí.

【Huhuhuhu nam thần của mị ấm áp quá đi, đối xử tốt với tiểu tỷ tỷ người mới quá.】

【Nhưng mà hoắc hương chính khí khó uống thật luôn ấy.】

【Bàn tay này!!! A a a cho em hoắc hương chính khí đó đi! Em uống! Là độc em cũng uống!】

Nhưng mà, Ngôn Án nhìn ống thuốc đáng sợ kia, vẻ mặt lại hoảng sợ.

Cô vội vàng liên tục xua tay, lắp bắp nói: ".........Không không không không không cần!"

Một màn này khiến cô bất giác nhớ tới ba năm trước, khi còn chưa kết hôn với Kỳ Duyên.

Khi ấy, cô mới vừa xuyên đến thế giới này chưa được bao lâu, không tiền cũng không có linh lực, đi theo sau hắn cả một đoạn đường, bị mặt trời thiêu đến hấp hối, suýt thì bị phơi thành cỏ đồng tiền khô.

Lúc cô ý thức mơ hồ, Kỳ Duyên kéo cô vào nhà mình, sau đó mở hòm thuốc tìm kiếm, tìm được loại mặt hàng này, trực tiếp đổ vào miệng cô.

Sống hai trăm năm, lần đầu tiên Ngôn Án biết trên đời còn có thứ đáng sợ thế này!

Lúc đó cô cảm thấy mình không phải được cứu tỉnh mà là bị bị thứ nước thuốc này khó uống quá làm tỉnh.

Suốt một tháng sau đó, Ngôn Án đều cảm thấy trên người mình tràn ngập hương vị của hoắc hương chính khí, mãi không tiêu tan.

Từ đó về sau, cô thề, đời này! Cô! Có! Chết! Cũng! Không! Uống!!

Kỳ Duyên khẽ nhướng mày, sớm đã đoán trước được câu trả lời của cô.

Hắn nhích tới gần cô, lúc nói chuyện còn thì thầm vào tai, lời nói chỉ có Ngôn Án nghe được: "Làm sao vậy? Muốn tôi rót?"

Cơ thể Ngôn án run lên một chút, nhớ tới năm đó hắn tàn nhẫn đổ thuốc vào miệng mình thế nào, cô run run rẩy rẩy nhận lấy ống hoắc hương chính khí, khẽ hừ: "Tôi tự uống."

Kỳ Duyên nhàn nhạt ừ một tiếng.

Ngôn Án mím môi, nhìn ra chỗ khác, sau đó tay nâng lên một chút, một chút lại một chút.

Phịch một tiếng vang lên, ống hoắc hương chính khí rơi thẳng từ cửa sổ xe ra ngoài.

【Mé, động tác này thật là đỉnh cao, bội phục! 】

【Tiểu tỷ tỷ thật là "bất cẩn quá" nha!】

【Ánh mắt chị gái người mới nhìn hoắc hương chính khí phảng phất như thể nhìn mãnh thú hồng thủy vậy.】

【Ha ha ha tiểu tỷ tỷ thật sự quá tấu hài.】

Úi!

Ngôn Án trong lòng hoan hô.

Nhưng ngoài mặt lại học theo vẻ mặt của bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc, nhăn nhó thành một cái mặt mướp đắng, có chút xin lỗi nói: "Cầm không chắc, rơi rồi."

Kỳ Duyên nhướng mi, nhẹ nhàng lấy ra một ống khác: "Không sao, vẫn còn."

Ngôn Án: "......"

【Douma ha ha ha ha ha ha ha ha】

【Ngôn Án này làm trò khùng điên gì vậy? Người ta có lòng đưa hoắc hương chính khí cho mà còn ném? Không muốn uống thì nói thẳng ra không được hả? Bạch liên hoa cái gì không biết, thực ghê tởm! Wcnm*! Mau chết đi!】

(*Wcnm là viết tắt bính âm của 我操你妈 / wǒcāonǐmā / f*** your mother)

【...... Thứ rác rưởi gì trà trộn vào đây vậy, đã báo cáo.】

【Chương trình tấu hài thì chỉ có ha ha ha hoặc là hả hả hả chứ có khuôn phép gì đâu mà không hiểu vậy hả? Có mỗi thím là lợi hại, là trâu bò, là thiên hạ đệ nhất đức trí thể mỹ thôi à?】

Khu vực bình luận trực tiếp loạn thành một đoàn, Ngôn Án tất nhiên vẫn chẳng hay biết.

Cô nhìn ống hoắc hương chính khí thứ hai được đưa qua, nghiêng đầu về phía cửa sổ, kéo áo chống nắng từ dưới đùi lên trên đầu, sống không còn gì luyến tiếc: "........ Thật sự không cần, tôi không sao cả, ngủ một giấc là khỏe."

Ôn Dạng ngồi gần hai người nhất, thấy hết mọi chuyện, nắm tay cô hơi cuộn lại, ánh mắt tham lam dừng trên sườn mặt Kỳ Duyên, lấy hết dũng khí cẩn thận mở lời: "Kỳ lão sư, có thể cho em một ống không?"

Kỳ Duyên mặt vô biểu tình nhìn cô.

Cô cố gắng đứng vững giữa áp lực từ ánh mắt nặng tựa thiên kim: "Nhiệt độ không khí hôm nay hơi cao, em muốn uống một ống dự phòng trước, nếu bị cảm thì sẽ không tốt lắm, sợ là đến lúc đó lại phiền mọi người."

Lời nói vô cùng khéo léo, hơn nữa hình tượng của cô trước công chúng cũng không tệ, rất có duyên với khán giả. Khu vực bình luận thành nơi thổ lộ của một đám fans.

Nghe vậy, Ngôn Án đang trốn dưới áo chống nắng lặng lẽ chuyển tròng mắt, cách một lớp áo nhìn về phía Ôn Dạng, ánh mắt mang theo sự tán thưởng, suy nghĩ không mưu mà hợp với nhóm fans dưới bình luận.

Đây là cô gái đáng yêu nào vậy? Không bị cảm nắng cũng tình nguyện đi uống hoắc hương chính khí à!

Nhân loại quả nhiên là giống loài vĩ đại nhất trên thế giới, cỏ đồng tiền cô bội phục!

Trước máy quay, Kỳ Duyên cũng không nói thêm lời nào, tâm tình hắn hôm nay còn tính là tốt, gặp được cố nhân, cố nhân vẫn tròn như xưa.

Hắn trực tiếp ném cả cái hộp qua cho Ôn Dạng.

Ôn Dạng hốt hoảng nhận lấy, đỏ mặt nói lời cảm ơn.

____________________________

Lương Bạch Vũ vẫn chưa tới, lúc đạo diễn mời hắn trong lòng đã lường trước được tình huống này.

Vì vậy cũng không đợi lâu, tổ tiết mục đã từ bỏ Lương Bạch Vũ, chuẩn bị xuất phát.

Tiếc rằng vừa mới đi chưa tới một phút, một chiếc xe khoan thai tới muộn. Người đại diện của Lương Bạch Vũ xuống xe đuổi theo bọn họ kêu: "Đạo diễn, chúng tôi tới rồi mà! Lương Bạch Vũ tới rồi, mọi người chờ một chút!"

Người đại diện của Lương Bạch Vũ là một người đàn ông trung niên, hơi béo, cũng không cao lắm.

Có lẽ là ở cạnh Lương Bạch Vũ lâu rồi, giọng nói cũng lớn hơn không ít, kêu một tiếng, người trong xe đều nghe thấy.

Tài xế vội vàng dừng xe.

Một lát sau, người đại diện đi theo Lương Bạch Vũ tới, dặn dò bên cạnh cửa xe: "Lương Bạch Vũ, đây là chương trình phát sóng trực tiếp mười hai tiếng, cậu phải chú ý khái niệm thời gian đấy!"

Lương Bạch Vũ vẫy vẫy tay: "Yên tâm, trong lòng tôi tự có chừng mực, cứ yên tâm."

Người đại diện thở dài. Là một người đàn ông, muốn khóc cũng không được, đành phải lau mồ hôi, bực bội đẩy nghệ sĩ của mình lên xe.

Tóm lại, mặc kệ mức độ đáng tin của lời này thế nào, mấy ngày kế tiếp cũng không cần ông quản nữa!

Ngôn Án kéo ra một góc áo chống nắng, nhìn bóng dáng người đại diện đang rời đi qua cửa sổ xe, cảm thấy lúc này ông ấy cứ như mới nhảy ra khỏi hố lửa, tâm trạng vui sướng lộ hẳn ra ngoài.