Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 17: Giáo Sư Bùi Người Yêu Của Thầy Đã Có Mặt



Edit: Diệp Văn
Đúng như tên gọi của mình, Bùi Tư Niên vừa hiền lành vừa lịch sự, trên người luôn toát lên khí chất điềm tĩnh thanh tao, bình dị chất phác.
"Buổi chiều anh có tiết dạy nên phải quay lại trường." Bùi Tư Niên cẩn thận gắp ớt xanh trong bát của Lăng Châu ra, anh sợ Lăng Châu ở nhà buồn chán, nên đã bảo Lăng Châu tham gia tiết dạy của mình để nghe giảng.
"Không chịu, em muốn ở nhà chơi game." Lăng Châu nói với dáng vẻ ham chơi: "Em có hiểu mấy tiết học của khoa anh đâu, nên không đi."
Lăng Châu là sinh viên của khoa nghệ thuật, trong khi Bùi Tư Niên lại là giáo sư học viện khoa học, không hề có liên quan tý gì đến nghệ thuật cả.

Hai người họ một người thì bận bịu với việc làm đồ án tốt nghiệp, còn người kia thì ngày nào cũng phải dạy cho nghiên cứu sinh, cũng chỉ còn mỗi cuối tuần là có thời gian ở bên nhau thôi.
"Đã bảo là cuối tuần sẽ chơi với em rồi mà." Lăng Châu bất mãn nói: "Vậy mà lại vẫn phải trở về trường."
Để thể hiện nỗi bất mãn của mình, Lăng Châu buồn bã ủ rũ ăn cơm cho xong, sau đó lại không nói không rằng ăn cả các món ăn nhẹ, món tráng miệng và trà trái cây sau bữa ăn do Bùi Tư Niên làm, rồi mới tỏ vẻ bực dọc mà co người ngồi trên ghế sofa và bắt đầu tức giận thực sự.
Vừa nhìn thấy thái độ này của cậu, Bùi Tư Niên lại ôm cậu vào lòng một cách quen thuộc, rồi kiên nhẫn dỗ dành cậu bạn trai nhỏ hay thích giận dỗi này của anh.
"Anh sai rồi, Lăng Châu đừng giận nữa có được không?" —— Thầy Bùi có vóc dáng cực đẹp, phần ngực vừa rộng vừa ấm áp, trên người lại còn tỏa ra mùi xà phòng thơm mát sạch sẽ nữa.
Lăng Châu tựa vào vòng tay ấm áp thân quen đó mà thoải mái híp mắt lại.
"Anh biết lỗi rồi, lát nữa tối về sẽ làm đồ ăn ngon cho em ăn, được không nè?" Bùi Tư Niên lớn hơn Lăng Châu mười lăm tuổi, trong cuộc sống hàng ngày đều hoàn toàn xem Lăng Châu như đứa trẻ mà chiều chuộng.

Một khi cãi vã là lại cho, thỉnh thoảng lại ôm ấp hôn hít và bế lên cao, còn phải đề phòng cả khi Lăng Châu giở thói giận hờn —— như là một người cha già luôn bận tâm lo nghĩ vậy.

"Bánh dâu tây nhiều tầng? Tiramisu?" Bùi Tư Niên nắm chặt lấy tay của Lăng Châu, vừa bóp vừa nói: "Mấy hôm nay bé Lăng Châu của chúng ta đã vất vả rồi, bàn tay chai cả."
Thấy Lăng Châu vẫn im lặng không lên tiếng, Bùi Tư Niên tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành: "Hay là anh xin nghỉ phép, chúng ta đến khu vui chơi đi —— không phải em thích ăn kẹo bông gòn ở đó nhất sao?"
"Hứ..." Lăng Châu cọ vào cơ ngực săn chắc của Bùi Tư Niên, cảm nhận hơi thở chín chắn và êm ấm có một không hai của người đàn ông này.
Lăng Châu: "Em đâu có không hiểu chuyện như vậy." Cậu xoay người chui vào lòng của Bùi Tư Niên, ôm thật chặt vào đối phương rồi vùi đầu vào vai của anh.
"Cái ôm của thầy Bùi thật sự rất thoải mái." Lăng Châu nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng bình yên mà nói: "Ôm thêm chút nữa rồi sẽ để anh đi."
"Ừ." Bùi Tư Niên nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Lăng Châu, hết lần này đến lần khác, hơi ấm từ lòng bàn tay khiến cả người Lăng Châu đều trở nên ấm áp.
Lăng Châu ngáp một cái, thầm than thở rằng cuối cùng bản thân cũng có thể ngủ ngon, cậu nói: "Anh không biết mấy hôm nay em đã phải trải qua những gì đâu."
"Đồ án tốt nghiệp khó làm lắm sao?" Học bá siêu cấp Bùi Tư Niên của trước đây đưa ra câu hỏi.
Lăng Châu âm thầm ngậm miệng lại, đồ án tốt nghiệp không khó, người đàn ông mà cậu cần đối phó kia mới là khó hơn nhiều.
Tuy nhiên, Lăng Châu nhớ lại là chỉ số hắc hóa của Bùi Tư Niên hình như cũng không thấp.
Sau khi Bùi Tư Niên ra ngoài, Lăng Châu trích dữ liệu của người đàn ông này ra —— [Chỉ số hắc hóa của Bùi Tư Niên 50%] [Chỉ số tình yêu của Bùi Tư Niên 90%]
Lăng Châu thật sự không thể hiểu nổi tại sao một người đàn ông có gia thế trong sạch, sự nghiệp thành công, tính cách hòa nhã như Bùi Tư Niên lại có chỉ số hắc hóa tăng cao tới 50% thế này, hơn nữa gần một năm nay đều không hề có chiều hướng giảm xuống.
"Bùi Tư Niên..." Lăng Châu cầm máy chơi game mà nghĩ ngợi quanh quẩn trong đầu, sợ nhất không phải là khó đánh bại trùm cuối, mà là vốn dĩ không nhìn thấy được bản tính của ông trùm dẫn đến việc không biết phải nên trang bị thế nào.
"Tiểu Hoàng, có phải là Bùi Tư Niên bị đánh cắp thành quả nghiên cứu khoa học gì đó không?" Lăng Châu thắc mắc rằng Bùi Tư Niên là một kẻ không màng danh lợi, điều duy nhất mà có thể khiến anh kiên trì theo đuổi phải chăng chính là thành quả của việc nghiên cứu khoa học?
Hệ thống [Theo như kiểm tra, Bùi Tư Niên đã tạo ra một bước đột phá lớn trong lĩnh vực của mình và có địa vị cực kỳ cao trong giới học thuật, vì thế không có dấu hiệu bị đánh cắp thành quả ạ.]
Sự nghiệp và tình yêu đều đơm hoa, không phải đây là điều tất yếu của một người thành công trong cuộc đời sao? Vậy thì tại sao lại có chỉ số hắc hóa cao đến thế?
Lăng Châu quyết định đào sâu vào thế giới nội tâm của Bùi Tư Niên, anh đóng giao diện của trò chơi lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc sẽ làm loạn thế nào.
Bất thình lình, Lăng Châu có vẻ như nghĩ ra điều gì đó rồi nói: "Tiểu Hoàng, chỉ số tình yêu của Bùi Tư Niên dành cho những người xung quanh anh ấy là thế nào?"
[Theo như phát hiện, chỉ số tình yêu của Bùi Tư Niên dành cho những người xung quanh anh ấy —— đồng nghiệp, học sinh, giáo viên cấp trên, v.v.

đều là con số không.]
Trong lòng của Lăng Châu chợt run lên, sau đó hỏi tiếp: "Thế còn bạn bè của anh ấy thì sao?"
Hệ thống im lặng một lúc, hồi lâu sau mới trả lời [Xin lỗi, tạm thời chưa kiểm tra ra nhân vật mà Bùi Tư Niên nhận định là "bạn bè"]
Quả nhiên là thế, Bùi Tư Niên là một kẻ bản chất lạnh lùng.

Lăng Châu hỏi hệ thống lần cuối: "Chỉ số tình yêu của anh ấy dành cho ba mẹ thì thế nào?"
Hệ thống [Không]
Lăng Châu sửng sốt, nói cách khác, Bùi Tư Niên không chỉ thờ ơ với những người xung quanh, mà là không hề để tâm đến người của thế giới này?
Là do bẩm sinh đã thiếu nhận thức về tình yêu sao? Lăng Châu ngẫm nghĩ, mặc dù Bùi Tư Niên không yêu thương những người xung quanh của anh ấy, nhưng cũng không tỏ ra là có ác ý gì, phải chăng điều đó cho thấy rằng Bùi Tư Niên hoàn toàn không quan tâm đến thế giới này?
Không quan tâm, không để ý mà đứng ngoài cuộc như thể không thuộc về thế giới này vậy.
Lăng Châu: "Không lẽ Bùi Tư Niên là loài sinh vật ngoài hành tinh à..." Hệ thống [Bùi Tư Niên là nhân vật chính của vị diện này.]

"Hiểu rồi." Lăng Châu không hề lấy làm lạ mà nói: "Một nhân vật chính bẩm sinh đã không có thất tình lục dục."
Hệ thống [Bùi Tư Niên rất yêu cậu đó.]
Nói đến đây, trong lòng của Lăng Châu nảy sinh một ý nghĩ, nếu Bùi Tư Niên chỉ yêu mỗi cậu, thế thì yêu ai yêu cả đường đi lối về ——yêu thương một người mà từ đó yêu cả thế giới này, như vậy có phải sẽ làm giảm được chỉ số hắc hóa không?
Lăng Châu nghĩ đến đây, bèn đứng dậy mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

Hệ thống [Chủ nhân, cậu chuẩn bị ra ngoài sao? Có cần dịch chuyển không?]
"Ừm." Lăng Châu vừa mở cửa vừa nói: "Hãy đưa thầy Bùi của chúng ta đi cảm nhận sự ấm áp của thế giới nào."
Phòng thí nghiệm yên ắng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Các cô gái đeo kính bảo hộ và độ bảo hộ phòng thí nghiệm đang chăm chú tập trung làm thí nghiệm.
Đáng tiếc là không biết anh bạn cấp trên cùng nhóm của cô ấy đã uống nhầm thuốc gì mà cứ liên tục mắc lỗi.

Cô gái ấy kìm nén cơn giận bộc phát và bình tĩnh dọn dẹp mớ hỗn độn được để lại.
"Dừng lại." Bùi Tư Niên tháo găng tay ném vào thùng rác sinh học, sau cặp kính bảo hộ, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng rồi nói: "Thí nghiệm lần này là phần thi kiểm tra về kiến ​​thức chuyên môn cơ bản nhất của các em, đừng có mắc những lỗi nhỏ nhặt này lần thứ hai nữa."
Sau khi anh bình tĩnh giải thích xong, thì nhìn một lượt các học trò đang có mặt trong phòng.

Cô gái làm thí nghiệm thất bại không thể nhịn được nữa, nên đã ngay lập tức tranh cãi với anh bạn cấp trên kia.
Những người trong phòng thí nghiệm bắt đầu lần lượt khuyên ngăn, phải biết rằng giáo sư Bùi nổi tiếng là không du di nể tình, cãi nhau trong lớp học của thầy chẳng phải rõ ràng là đang gây chuyện sao?
"Thưa giáo sư, thầy đừng nóng giận, họ là vì nôn nóng nên mới tranh cãi vài câu thôi ạ."
Bùi Tư Niên vừa khử trùng tay vừa lạnh nhạt đáp lại.

Có vẻ như anh ấy không bị cảnh tượng này làm cho phát bực —— chính xác mà nói, anh ấy vốn dĩ không hề để mắt đến cảm xúc, lời nói và cuộc cãi vã của những người xung quanh.
Giáo sư Bùi chú tâm hoàn tất việc khử trùng mà không màng đến xung quanh, rồi bước ra khỏi phòng thí nghiệm.

Những học trò đi ngang qua chào hỏi, anh ấy chỉ cười đáp lại, đồng nghiệp bắt chuyện, anh cũng ôn hòa trả lời.
Tuy nhiên, nếu như quan sát kỹ thì sẽ phát hiện rằng nụ cười của Bùi Tư Niên không bao giờ chạm lên tới mắt, cuộc trò chuyện với người thầy đã quen biết mười mấy năm cũng chỉ dừng lại ở việc xã giao.
Anh ấy thân thiện và lịch sự, nhưng cũng xa cách đến khó gần.
Lăng Châu đứng ở đối diện tòa nhà dạy học nhìn Bùi Tư Niên như một người máy trí tuệ nhân tạo không có cảm xúc thực sự, mà chỉ giao tiếp với những người xung quanh theo một quy trình.
Và khi ánh mắt của Bùi Tư Niên nhìn thấy bóng dáng của Lăng Châu, anh mới như được giáng xuống từ một thế giới xa lạ và thật sự tồn tại trên thế giới này.
Cuối cùng anh cũng có biểu cảm vui mừng của người bình thường, biết cách nở nụ cười từ tận đáy lòng mà tự nhiên đến gần về phía của Lăng Châu.
"Sao em lại tới đây vậy?" Bùi Tư Niên sờ vào mặt Lăng Châu, phát hiện ra gò má của cậu có hơi lạnh, nên đã cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người Lăng Châu.
Lăng Châu được người đàn ông khéo léo chăm sóc, thật khó có thể tưởng tượng ra rằng một kẻ dịu dàng chu đáo đến vậy thật ra không hề quan tâm cái thế giới này.

"Nhớ anh nên đến thôi." Lăng Châu nắm tay Bùi Tư Niên nói: "Đã làm xong việc ở phòng thí nghiệm chưa?"
"Ừm." Bùi Tư Niên ân cần cầm bàn tay lạnh ngắt của đối phương cho vào túi của mình và nắm chặt, rồi nói: "Đi ăn cơm nhé."
Lăng Châu: "Không thấy đói." Cậu liên tục có những cử chỉ nhỏ như sờ vào lòng bàn tay ấm áp của Bùi Tư Niên.
Bùi Tư Niên mặc cho cậu đùa nghịch và cứ thế dẫn cậu rời khỏi trường.
"Đến khu vui chơi điện tử ở trung tâm thành phố nhé."
"Lười đi xa như thế lắm."
"Vậy thì đến quán bar mới mở ở gần đây làm một ly đi."
"Thôi."
Đối mặt với tình huống như vậy, Bùi Tư Niên cũng không hề nao núng.

Trong điện thoại của anh có một bản ghi nhớ chuyên dụng, ngày nào Bùi Tư Niên cũng ghi chép lại một số địa điểm thú vị và những món ngon mới lạ, để chắc chắn rằng Lăng Châu luôn có đầy đủ mọi sự lựa chọn cho việc vui chơi ăn uống bất cứ lúc nào.
Người đàn ông ấy vẫn kiên nhẫn mà tiếp tục đưa ra ý kiến, không hề có chút nản lòng hay mất kiên nhẫn nào sau nhiều lần bị từ chối.

Cứ như việc nuông chiều Lăng Châu không giới hạn là lẽ đương nhiên vậy.
Nhìn dáng vẻ ôn dịu trong sáng của người đàn ông, Lăng Châu thầm nghĩ, Bùi Tư Niên không phải sinh ra không biết yêu, mà là đã dùng tình yêu đối với thế giới này dành trọn hết cho một người rồi.
"Thầy Bùi." Lăng Châu lắc lư tay của người đàn ông này nói: "Để em dẫn anh đến một nơi nhé."
Bùi Tư Niên: "Được thôi."
"Anh không hỏi là đi đâu à?" Lăng Châu nói với vẻ hơi muốn cười: "Lỡ như em dẫn anh đi nơi nào đó bậy bạ thì sao?"
Bùi Tư Niên nắm lấy tay cậu, mỉm cười mà không nói gì.
"Đi thôi, thầy Bùi." Lăng Châu bắt đầu chạy tung tăng.

Gió xuân đầu mùa vẫn chưa hết lạnh, cậu thở ra từng chuỗi sương trắng, để em dẫn anh đi yêu thương thế giới này.
*
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Châu: Để em dẫn anh đi yêu thương thế giới này nhé (Vậy nên hãy mau chóng giảm chỉ số hắc hóa xuống đi, để rồi tôi đây còn gom tiền bỏ trốn nữa~).