Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 27: Ngày lãnh chứng

Ngày hôm sau, thừa dịp ngày cuối trong tuần còn làm việc, Tưởng Trạm Bạch và Văn Khê đi đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Dù cho là vai chính công tài năng con cưng của thế giới này, đến khi kết hôn cũng phải ngoan ngoãn ngồi xếp hàng.

Hai người là chồng chồng có giá trị nhan sắc cao nhất toàn trường nên được nhân viên công tác nhiệt tình tiếp đãi, đặc biệt là người quay phim, lời chúc mừng và lời khen ngợi ào ạt tới tấp, khen đến Văn Khê cảm thấy buồn cười, ngay cả Tưởng Trạm Bạch cũng lộ ra ý cười.

Vô cùng thành công chụp được ảnh kết hôn.

Chụp hình xong, xếp thành một loạt, dưới sự khen ngợi vui mừng của các nhân viên công tác, hai người thành công lãnh chứng.

Cầm quyển sổ đỏ nằm trong tay mình, Văn Khê bắt đầu cảm thấy áy náy với kẻ xui xẻo Lâm Thanh Ngư, không chỉ phải nghĩ cách trả lại ơn cứu mạng cho cậu mà còn bị cậu cướp mất chồng.

Suy nghĩ muốn trả lại vai chính công cho cậu ta càng ngày càng rõ rệt.

Hay là để hai người này gặp mặt nhau? Nếu Tưởng Trạm Bạch có dấu hiệu yêu Lâm Thanh Ngư, vậy thì cậu hiển nhiên nhường chỗ cho cậu ta, kịp thời ngăn tổn hại.

Văn Khê tự nhận mình là một người đàn ông bình thường, tuy đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ thế giới, nhưng bản chất của cậu vẫn không thay đổi. Cậu thích kẻ mạnh, là nhan khống, dễ lâu ngày sinh tình, là điển hình của một con thiêu thân thích ánh sáng.

Bản thân Tưởng Trạm Bạch là một vật phát sáng, là nguồn sáng mạnh nhất, cực kỳ nguy hiểm, có sức hấp dẫn chí mạng đối với cậu.

Bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chìm đắm, đơn thuần là do uất ức khi còn làm liếm cẩu, và kiểu hành vi quá mức cuồng bạo khi ở riêng với tên này làm cho cậu sợ hãi mà thôi.

Xuống giường là quân tử, trên giường là kẻ biến thái, làm cho cậu chịu không nổi chịu không nổi!

"Trưa nay tôi có hẹn gặp Lâm Thanh Ngư, anh có muốn đi chung không?" Văn Khê tự nhiên hỏi.

Tưởng Trạm Bạch dừng lại.

Mấy ngày không đi công ty nên có rất nhiều việc cần anh có mặt để giải quyết, còn phải mở vài cuộc họp, hôm nay có thể dành thời gian đi ra Cục Dân Chính đã là giới hạn.

Nhưng Văn Khê là trẻ mồ côi, không có người thân, cũng có cực ít bạn bè, ngoại trừ cậu hai nhà họ Tư thì cũng chỉ có Lâm Thanh Ngư.

Mà hình như mối quan hệ với Lâm Thanh Ngư còn thân mật hơn.

Vào ngày lãnh chứng dẫn anh đi gặp bạn bè, nghĩ thế nào cũng có ý nghĩa rất đặc biệt.

Vì thế Tưởng Trạm Bạch gật đầu, mặc kệ bí thư Tần la lối khóc lóc mà đáp ứng rồi.

Gần đây Lâm Thanh Ngư vô cùng cao hứng.

Người đại diện anh Dương của cậu ta không biết đắc tội với ai, rốt cuộc bị điều tra, bao gồm cả người trong nhà họ Tưởng ở phía sau che chở cho gã cũng bị bắt giữ.

Ngọn núi trên lưng đã được dỡ bỏ, cuối cùng Lâm Thanh Ngư cũng có cơ hội thở dốc, thể xác và tinh thần đều sung sướng nên rất muốn chia sẻ tin tức tốt này với người khác.

Cậu có rất nhiều bạn bè trong giới, nhưng cũng không dám thổ lộ chuyện riêng tư, mấy việc như trước mặt thân thiết sau lưng đâm mình cũng không phải chưa từng xảy ra. Cậu ta ra mắt năm 17-18 tuổi, đã đắm mình trong giới giải trí được bảy năm, đến phút cuối cũng không có người bạn tri âm nào, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Văn Khê có thể khiến cậu ta mở rộng lòng mình.

Quả thật ban đầu hai người quen biết nhau quan hệ chả ra sao, khi đó Văn Khê có sự thù địch kỳ cục đối với cậu ta, lúc quay tiết mục thường hay châm chọc mỉa mai cậu ta, làm cho người khác phải tức giận.

Nhưng khi cậu ta bị paparazzi đuổi theo không cẩn thận rơi xuống hồ nước, lúc mấy tên paparazzi đó đều chạy trối chết thì Văn Khê lại là người đã cứu cậu ta.

Tựa như tấm gỗ cứu mạng giữa biển khơi khiến cho cái nhìn của Lâm Thanh Ngư về Văn Khê nháy mắt thay đổi, nhất là sau khi biết Văn Khê ghét cậu ta bởi vì người Văn Khê thích lại đi khen cậu ta thì cậu ta lập tức bình thường trở lại.

Tình yêu làm cho người ta mù quáng, đặc biệt là tình yêu muốn mà không được, tình sử yêu thầm của Lâm Thanh Ngư khi còn thời học sinh rất phong phú nên cậu ta hiểu rất rõ.

Chọn ngày hẹn địa điểm là một nhà hàng ở trung tâm thành phố, tất cả đều là ghế lô, tính bảo mật rất cao, thức ăn rất ngon, giá cả cũng cao chót vót. Lâm Thanh Ngư từng đi theo một tên nhà giàu trong đoàn phim đến đây ăn một lần, từ đó về sau nhớ mãi không quên mùi vị nơi này, có điều giá cả làm cho cậu ta phải chùn bước.

Người đại diện rớt đài làm cho cậu ta rất vui vẻ, vì thế cậu ta bỏ ra rất nhiều tiền đặt bàn trước rồi mời Văn Khê đến đây ăn cơm.

Trên đường đi, cậu ta nhận được tin nhắn của Văn Khê, nói sẽ dẫn đối tượng kết hôn đến gặp cậu ta.

Lâm Thanh Ngư càng vui vẻ hơn, dẫn đối tượng kết hôn đến ra mắt cậu ta, nghĩa là đã coi cậu ta là người nhà. Một lát nữa nhất định phải thể hiện thật tốt, phải làm nhà mẹ đẻ thật hoàn mỹ để người đó không dám bắt nạt anh cậu ta.

Trên đường kẹt xe kinh khủng, lúc Lâm Thanh Ngư nhích từng chút một đến được địa điểm thì đã qua giờ hẹn.

Văn Khê cũng đã đến được mười mấy phút.

Lâm Thanh Ngư bước nhanh tới trước quầy lễ tân báo tên mình, chờ người phục vụ dẫn cậu ta đến phòng đã đặt trước.

"Xin chào xin chào, ngài Lâm đúng không, xin đi theo tôi." Bên cạnh xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây giày da, cười tươi như hoa, khom lưng giơ tay "xin mời", thái độ cực kỳ khiêm tốn.

Lâm Thanh Ngư hoảng sợ, lúc thấy rõ người đến là ai thì ngạc nhiên la lên: "Ông chủ Tôn?"

"Ngài Lâm biết tôi à? Hân hạnh hân hạnh."

Đây là Tôn Nguy đó, là ông chủ của nhà hàng Hồng Phúc Yến này. Trước đây cậu ta đi theo tên nhà giàu trong đoàn phim dùng tiền tiến vào giới giải trí tới đây ăn cơm, tên nhà giàu đó còn nói có quen biết với ông chủ nhà hàng này, còn kể ông chủ này có lai lịch trâu bò cỡ nào.

Kết quả tên nhà giàu đó uống say khướt, nhất quyết bắt lễ tân kêu ông chủ ra uống một ly, cuối cùng đúng là ông chủ cũng đi ra, mặt mày xám xịt ở lại chưa đầy năm phút đã đi mất, tên nhà giàu gặp được người thì biến thành chim cút không dám nói câu nào.

Cả đoàn phim cũng không dám trêu vào, dù có muốn nịnh nọt tên nhà giàu cũng không ai dám chọc vào ông chủ Tôn, vì thế trong mắt tên tép riu như Lâm Thanh Ngư thì ông chủ này chính là cá mập lớn.

Trí nhớ của Lâm Thanh Ngư rất tốt, gặp qua một lần sẽ rất khó quên.

"Lần trước tôi tới ăn cơm có gặp ông chủ một lần, ngài ra đây để trải nghiệm cuộc sống sao?" Lâm Thanh Ngư thoải mái hào phóng trêu đùa.

Ông chủ có lai lịch lớn thì thế nào, hôm nay cậu ta là khách, không phải bây giờ cũng phải ra dẫn đường cho khách à? Tựa như cái người đang đứng đây cười toe toét và ông chủ mặt lạnh suốt buổi tối nọ hoàn toàn không phải một người.

"Phải phải phải." Ông chủ Tôn cười ha hả tự mình dẫn đường, ông ta đưa cậu ta đến trước cửa phòng rồi hỗ trợ mở cửa ra, vô cùng nhiệt tình đối với người bên trong nói: "Thưa ngài, khách của ngài đã tới, xin hỏi bây giờ gọi món luôn hay sao?"

Quao, thật sự ra trải nghiệm cuộc sống thiệt hở, không chỉ làm người dẫn đương mà còn kiêm luôn cả phục vụ, đừng nói lát nữa tự bưng cơm lên luôn nhé?

Lâm Thanh Ngư đẩy cửa vào, trước xin lỗi: "Xin lỗi anh, kẹt xe quá nên em đến trễ."

Văn Khê vẫy vẫy tay: "Không sao, mau tới đây, đói chết mất."

Lâm Thanh Ngư đi vào, khi thấy rõ người ngồi bên cạnh Văn Khê thì dừng lại bước chân: "Học trưởng Tưởng, đúng là anh!"

Móa ơi mình thông minh chết được, trong lòng Lâm Thanh Ngư hò hét, đoán đại mà lại đoán trúng rồi, đối tượng mà anh cậu ta kết hôn đúng là đại học bá học trưởng Tưởng năm đó a a a!

Tưởng Trạm Bạch nghiêng đầu nhìn cậu ta, đôi mắt màu xanh lam nhạt lạnh lẽo nhìn cậu ta giống như tia X soi thấu cậu ta từ trên xuống dưới.

Tự nhiên Lâm Thanh Ngư có cảm giác như bị kim chích không giải thích được, cũng không hề hoạt bát như ngày thường mà thành thành thật thật đi đến phía đối diện hai người rồi ngồi xuống, gọi ông chủ Tôn: "Ông chủ, mang thực đơn tới."

"Được!" Vì có thể để lại ấn tượng tốt với ngài Tưởng, ông ta gần như muốn quỳ xuống phục vụ luôn.

Đây là ai chứ, đây chính là vị kia nha! Là Hoàng Đế giới kinh doanh, thế mà lặng lẽ không tiếng động có Hoàng Hậu, còn mang theo Hoàng Hậu tới nhà hàng của ông ta ăn cơm.

Đúng là thần may mắn phù hộ, vừa hay ông ta đang ở trong tiệm thấy được, mà hình như ông ta là người đầu tiên biết tin ngài Tưởng kết hôn thì phải?

Có nên để lộ tiếng gió ra ngoài không nhỉ...Ngài Tưởng cũng không ám chỉ ông ta phải câm miệng.

Ông chủ Tôn vui hớn hở nhận lấy thực đơn rồi lui ra ngoài chuẩn bị thức ăn, thật sự muốn ngây người ở đây để nghe bọn họ nói chuyện gì, biết đâu ngài Tưởng sẽ chỉ dẫn hai ba câu gì đó?

Đáng tiếc ông ta vẫn bị vô tình mời đi ra ngoài.

"Gần đây cậu có công việc gì không?" Văn Khê mở đầu.

"Haiz nói ra đúng là trùng hợp, vốn dĩ người đại diện cho em nhận vai nam một trong một bộ web drama, đạo diễn là Dương Thiên Nghệ. Ai ngờ đột nhiên người đại diện bị công ta tra ra có vấn đề rồi bị sa thải nên em phải từ chối, người đại diện tiếp theo phải đợi công ty sắp xếp, giờ em rảnh dữ lắm."

"Dương Thiên Nghệ, tên đạo diễn này làm người không tốt lắm."

"Đúng vậy, nếu không phải Dương Hạ cứ bắt em đi thì em cũng không muốn tiếp xúc với người này, copy thành tánh, danh tiếng thúi như nước cống. May mà Dương Hạ bị đuổi, đúng là làm cho cả làng vui mừng, anh ơi anh đúng là ngôi sao may mắn của em, từ khi em gặp lại anh thì thuận lợi hơn nhiều."

Văn Khê tự nhủ Tưởng Trạm Bạch làm việc hiệu suất cao thật sự, ngay cả nhóc đàn em này cũng không biết ngôi sao may mắn thật sự của cậu ta đang ngồi bên tay trái của cậu nữa.

"Sau này định làm gì?"

"Để xem công ty sắp xếp thế nào, mặc dù trung tầng ở công ty chúng em sa đọa mục nát nhưng cũng có người đại diện tốt, em hy vọng công ty sẽ xếp cho em một người đáng tin cậy."

"Ngoại trừ Dương Hạ còn ai nữa?" Tưởng Trạm Bạch đột nhiên hỏi.

Lâm Thanh Ngư mất tự nhiên kể ra vài cái tên cùng với sự tích tiêu biểu của họ, giống như đang báo cáo công tác với lãnh đạo, không cần hỏi cũng trả lời hết.

Tưởng Trạm Bạch gật gật đầu.

Lúc này cửa phòng mở ra, quả nhiên ông chủ tự mình bưng thức ăn lên, nhiệt tình tới mức làm cho Lâm Thanh Ngư cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

Tưởng Trạm Bạch là kiểu người khi ăn khi ngủ đều không nói chuyện, nhưng hai người còn lại thì không có quy tắc này, vì thế Tưởng Trạm Bạch yên lặng ăn cơm còn Văn Khê và Lâm Thanh Ngư thì mặt đối mặt nói chuyện với nhau.

Chủ yếu là Lâm Thanh Ngư nói, cậu ta như một động vật nhỏ tìm được người thân của mình, ngồi kể ra hết những đau khổ kiềm nén trong lòng mấy năm nay.

Văn Khê cũng rất xót xa, lòng nói nếu trước đây cậu gan dạ một chút, lúc gõ cửa mở ra cánh cửa đó cậu ngoan ngoãn đi theo cốt truyện túm tôi ra ngoài tự thế mình vào thì cậu đã không cần phải khổ như này rồi.

Giữa chừng Tưởng Trạm Bạch đứng dậy đi toilet.

Chân trước anh mới đi, Lâm Thanh Ngư mới hung hăng thở hắt ra, vẻ mặt đau khổ: "Anh, bây giờ học trưởng làm công việc gì thế, lúc em đối mặt với học trưởng thì cảm thấy áp lực muốn chớt."

Không biết diễn tả như thế nào, kiểu như cả người anh toát ra một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm cả bàn ăn nhỏ, giống như thời điểm cậu ta đi theo Dương Hạ đến gặp những ông chủ lớn đã nắm quyền từ lâu. Trong mắt của những đại gia kinh doanh đó, cậu ta chỉ như một viên sỏi chờ được chọn lựa, chỉ cần duy trì vẻ ngoài xuất sắc chứ không thể nói một cậu nào, vì trình độ và tư tưởng quá khác nhau.

Người khác khi gặp áp lực thì sẽ câm miệng không dám nói lời nào, nhưng Lâm Thanh Ngư lại không như thế, một khi cậu ta bị áp lực là sẽ trở nên lảm nhảm, cái miệng bla bla bla nói không ngừng.

"Có áp lực gì?" Văn Khê khó hiểu: "Mở công ty thôi, cậu cứ coi anh ta như một ông chủ bình thường là được mà."

"Nhưng mà rất khí thế?" Lâm Thanh Ngư cũng không biết diễn tả ra sao, cậu ta khoa tay múa chân: "Khí thế cực kỳ mạnh mẽ, giống như hoàng đế trong phim ấy, sợ nói sai một câu là bị kéo ra ngoài chém đầu...Học trưởng không nói chuyện công việc của anh ta với anh hả, em cảm thấy thân phận của anh ta không bình thường, ông chủ nhà hàng này có địa vị rất cao nhưng mục tiêu của ông chủ rõ ràng là học trưởng."

"..." Văn Khê dở khóc dở cười: "Xã hội pháp trị, sẽ không chém người, mỗi người đều bình đẳng, làm gì có địa vị cao thấp chứ."

"Thôi được rồi." Lâm Thanh Ngư nhìn cánh cửa chòng chọc, nhỏ giọng hỏi: "Đừng nói anh bị ép uổng nha, cường thủ hào đoạt gì đó, học trưởng Tưởng lạnh lùng như vậy, anh thật sự chịu đựng được sao?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Văn Khê bình thản ung dung, lạnh lùng cái rắm!

"Anh, anh hay quá trời, em mới nói một câu với học trưởng Tưởng thôi là đã thấy sợ hãi rồi, nếu anh không vui, em có thể trở thành thùng rác của anh bất cứ lúc nào."

Văn Khê phát hiện Lâm Thanh Ngư không hề nói giỡn, cậu ta thật sự cảm thấy cậu kết hôn với Tưởng Trạm Bạch là sẽ chịu khổ.

Lâm Thanh Ngư tiếp tục: "Trước khi tới đây em còn muốn thể hiện bên nhà mẹ đẻ thật oách xà lách, nhưng đến khi nhìn thấy học trưởng thì em cũng chỉ muốn quỳ xuống kêu ba ba. Aiz, anh ơi em làm anh mất mặt rồi, anh không có ai đủ mạnh để bợ đỡ cho anh hết."

"Cậu rất mạnh, đừng suy nghĩ vớ va vớ vẩn." Văn Khê nghĩ nghĩ rồi nói: "Vụ người đại diện để tôi giúp cậu nói với Tưởng Duyệt Y một tiếng, bên tôi cũng đã thay đổi người đại diện. Giữa tháng sẽ đi thử vai, là một series điện ảnh phong cách phương Tây, nếu cậu có hứng thú thì đi chung với tôi."

"Có." Lâm Thanh Ngư ngoan ngoãn gật đầu: "Anh dẫn dắt em với, vụ người đại diện rườm rà khó giải quyết, cứ để em thuận theo tự nhiên đi vậy!"

Văn Khê cũng không day dưa với cậu ta về việc này, lại nói: "Tôi nhớ rõ hồi học đại học, cậu có chọn học môn Tâm Lý Học đúng không?"

"Đúng rồi, anh còn nhớ rõ cái này luôn." Lâm Thanh Ngư có chút vui vẻ, quả là anh cậu ta rất quan tâm cậu ta.

"Minh Thiên Nhạc biết không, tôi chuẩn bị đầu tư một bộ phim của hắn ta, muốn cho cậu diễn vai nam chính, là một người mắc bệnh trầm cảm rất nặng, cậu cảm thấy có diễn được không?"

"Đạo diễn Minh á, giỏi lắm luôn, anh cảm thấy em diễn được thì nhất định em sẽ được!"

"Ok quyết định vậy nhé, tôi sẽ liên hệ cậu sau khi chuẩn bị xong."

Văn Khê quyết định sẽ tự mình mang vai chính thu bay, bao gồm đưa những tài nguyên vốn là của cậu ta cho lại cậu ta, và giúp cậu ta tìm lại người thân của mình.

Ăn xong một bữa cơm, quan hệ của hai bên kéo gần lại rất nhiều, nhất là khi Lâm Thanh Ngư biết học trưởng đã thanh toán tất cả tiền cơm thì rất cảm động: "Anh, ông xã của anh tốt ghê, thôi thì lần sau có gặp cũng đừng mang theo nhé."

END CHƯƠNG 27.