Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 22

Xe dừng lại ở trước cổng lớn.

Tài xế mở cửa xe, xin lỗi nói: "Xin lỗi phu nhân, bên trong cấm xe ngoài đi vào, cần phải đi xuống đổi xe khác."

Văn Khê nhìn bốn tên lính vác súng trên vai, đạn đã lên nòng đứng trước cổng thì cảm thấy áp lực muốn chết.

Cậu lay Thủy Thủy dậy rồi ôm bé con xuống xe.

Sau khi nghiêm ngặt tra xét đúng số chứng minh rồi lấy thiết bị ra ghi nhớ lại số liệu gương mặt của Văn Khê và Thủy Thủy xong rồi, tài xế ở bên cạnh mới giải thích: "Ngài và tiểu thiếu gia sẽ được vĩnh viễn lưu vào hệ thống, sau này có đến thì không cần phải kiểm tra giấy chứng minh nữa."

Văn Khê gật gật đầu, nơi mà ông cụ Tưởng ở được bảo vệ cực kỳ nghiêm mật.

Bé con bên cạnh xoa xoa đôi mắt, nhóc ưỡn à ưỡn ẹo ôm chân cậu, hỏi: "Ba ba, chúng ta về nhà rồi sao?"

Văn Khê: "Đúng rồi, còn buồn ngủ à?"

Thủy Thủy: "Buồn ngủ."

Hôm nay bé con chơi dữ quá nên không có ngủ trưa, buổi chiều còn phải đi bệnh viện để kiểm tra vết thương trên trán, nên khi lên xe thì đã bắt đầu buồn ngủ.

"Nhịn xíu đã, chúng ta còn phải gặp cụ ông đó, tối rồi ngủ ha."

"Dạ."

Thủy Thủy nỗ lực mở to hai mắt.

Trước giờ Văn Khê chưa từng dạy con trai mình phải cố gắng thể hiện để lấy lòng cha/ ông nội/ cụ ông hay người lớn nào, sự lựa chọn gia đình là sự lựa chọn lẫn nhau, Tưởng Trạm Bạch là người thích hợp nhất với Thủy Thủy nhưng cũng không phải là người duy nhất.

Văn Khê rất không hài lòng với thái độ không quá gần gũi với Thủy Thủy của anh.

Nhưng kỳ lạ là, tuy rằng Tưởng Trạm Bạch không biểu hiện ra thích con trai mình xíu nào nhưng con trai cậu lại rất muốn đến gần anh, muốn dính vào người anh, làm cái đuôi nhỏ đi theo anh.

Văn Khê nắm tay con trai đi vào cửa lớn, dưới cây đại thụ bên đường có một bóng người cao lớn đang đứng ở nơi đó.

Là người đã tới trước cậu – Tưởng Trạm Bạch.

Tưởng Trạm Bạch đứng thẳng tắp, anh mặc quần dài thể thao rộng rãi, thân trên mặc áo hoodie mỏng màu trắng, một tay đút túi quần một tay xem điện thoại, mái tóc xoăn màu nâu ánh kim lay động rối loạn dưới ánh hoàng hôn.

Văn Khê nhìn đến ngơ ngẩn, dường như cậu về lại thời còn đi học năm đó, cậu lén lút trốn ở khắp nơi để nhìn Tưởng Trạm Bạch. Khi đó người thiếu niên ấy tài hoa hơn người hăng hái nhiệt huyết, dù là bề ngoài hay học hành đều vô cùng xuất sắc, cả người như mang theo ánh hào quang vậy.

Bây giờ đã bốn năm trôi qua, thiếu niên sạch sẽ tinh khiết năm ấy dường như không có gì thay đổi, lại có vẻ như đã thay đổi tất cả.

Ít nhất mẹ nó nguyên tác nói vai chính công như tín đồ phái Thanh Giáo tuyệt đối là giả, hôm qua cái thứ này đè cậu như muốn "làm" chết cậu, đến bây giờ cậu còn đau muốn chết đây này.

Văn Khê cảm thấy thể xác và tinh thần cậu đều bị tổn thương, lại muốn thỏa mãn nguyện vọng của con trai muốn dính vào người cha khác của bé, vì thế cậu chỉ huy Tưởng Trạm Bạch: "Thủy Thủy mệt rồi, anh ôm nó đi."

Tưởng Trạm Bạch cất điện thoại rồi nhìn cậu một lát, vẻ mặt nhìn không ra vui hay là không vui.

Hôm nay anh tan tầm về nhà sớm lại chộp hụt người.

Quản giả nói phu nhân mang tiểu thiếu gia đi bệnh viện kiểm tra lại tình hình vết thương, Tưởng Trạm Bạch mới kinh ngạc phát hiện hình như trước giờ anh chưa từng quan tâm đến vết thương của con trai bao giờ.

Từ lâu đã thiếu hụt tình thương của cha không thể ngay lập tức có thể nhặt trở về, chỉ mới sáng hôm nay thì Tưởng Trạm Bạch mới chân thật cảm nhận được việc bản thân anh đã có một đứa con trai rồi, lúc ấy trong lòng anh mới sinh ra vài phần áy náy.

Không bắt được người nên anh đến nhà cũ trước, ông cụ vừa thấy chỉ có một mình anh tới thì lập tức xụ mặt, sau đó đuổi anh ra ngoài chờ vợ và con trai tới mới được vào nhà.

"Muồn ba ba ôm." Thủy Thủy dựa chặt vào Văn Khê, bé mở cánh tay ra.

Văn Khê dỗ: "Ba ba mệt quá, để mẹ con ôm nhé."

Cậu nháy mắt với Tưởng Trạm Bạch: Con trai anh đó, ôm nhanh lên!

Tưởng Trạm Bạch với Thủy Thủy nhìn nhau, Thủy Thủy cười cong cong mắt nhìn anh: "Mẹ ơi, ôm."

Trong mắt của bé con thông minh này, "người mẹ" cao to trước mặt bé là người mà bé vẫn chưa thể "chinh phục" được, dù rằng không gặp mặt nhiều nhưng Thủy Thủy vẫn luôn có sự sùng bái mù quáng đối với "người mẹ" này.

Văn Khê rất hiểu rõ con trai mình, đây là bé con vừa sợ lại vừa tôn sùng người cha khác của mình, với tình hình này thì khẳng định Thủy Thủy sẽ rất ngoan ở trước mặt Tưởng Trạm Bạch, sẽ không làm nũng, sẽ không giận dỗi.

Tưởng Trạm Bạch nhìn xuống, anh không đáp lại Thủy Thủy kêu mình.

Văn Khê bỗng dưng cảm thấy khó chịu, cậu sờ đầu bé con: "Gọi chú đi con, để cho chú ôm."

Thủy Thủy ngây người một lúc, nhưng cũng nghe lời: "Chú ơi, ôm."

Ánh mắt Tưởng Trạm Bạch dao động, anh đi lên trước rồi nhẹ nhàng ôm con trai lên trên khuỷu tay mình.

"A~~" Thủy Thủy la lên, tầm nhìn nháy mắt cao hơn, bé con giương miệng nhỏ nhịn không được quay đầu lại nhìn, còn cao hơn ba ba của bé luôn!

Văn Khê càng khó chịu hơn, kêu mẹ thì không phản ứng, kêu chú một cái là đáp lại liền.

"Mau nói cám ơn chú đi."

"Cám ơn chú." Thủy Thủy ngọt ngào nói.

Bé con không nhịn được vươn bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ cánh tay của người chú cao to này, bự bự, cứng cứng.

Ba ba thì tinh xảo, mềm mềm, thơm thơm.

Nhưng trên người chú cũng rất dễ ngửi, Thủy Thủy hít hít cái mũi nhỏ, hình như còn ngửi được mùi thơm của ba ba trong đó nữa.

Cái ôm này rất rộng rãi ấm áp, rất ổn định, rất cao, với Thủy Thủy thì như là một trải nghiệm mới. Bé con kích động tới mức sâu ngủ bay đi mất, tinh thần sáng láng ngồi ở trong khuỷu tay của chú cao kều nhìn trái nhìn phải.

Tưởng Trạm Bạch ôm bé con như ôm gấu bông, đi vừa nhanh vừa vững.

Mặc dù là lần đầu tiên bế con nít nhưng bất ngờ là tư thế bế của Tưởng Trạm Bạch lại rất chuẩn, bé con nặng trĩu nằm trong lòng anh giống như chuông đồng đung đưa qua lại, khi nặng khi nhẹ đập vào trái tim anh.

"Đừng gọi chú, gọi cha." Tưởng Trạm Bạch nghiêm túc dặn dò.

"Nhưng con có ba ba rồi nha."

"Cha là cha lớn, ba ba của con là cha nhỏ."

Thủy Thủy bị một đống "cha" làm cho mơ hồ, sau một lúc, Tưởng Trạm Bạch nhân cơ hội dỗ: "Kêu cha lớn đi."

"Cha lớn!" Thủy Thủy lập tức gọi một tiếng thật kêu, bé con ôm cổ anh rồi quay đầu nhìn ba ba mình, nụ cười có chút ngượng nghịu.

Trong lòng Văn Khê tức khắc hụt hẫng, Tưởng Trạm Bạch chưa từng nuôi Thủy Thủy được một ngày, sao lại khiến cho Thủy Thủy thích đến thế cơ chứ! Thật là quá đáng mà!

Một nhà ba người đi trên con đường dài~thật dài, hai bên đường là đám cây cối thực vật không biết tên, may mà là đường phẳng không cần leo thang, nếu không thì Văn Khê đã chịu không nổi.

Hai cha con ở phía trước đi rất nhanh, hai cái đầu na ná kề sát nhau, từ khuôn đầu cho đến màu tóc vừa nhìn đã biết là máu mủ rồi.

Bỗng nhiên Thủy Thủy chỉ phía trước: "Nhìn kìa, con chim~"

Văn Khê theo ngón tay của bé con nhìn qua, Thủy Thủy lại nói: "Không có đầu~"

Thì ra đó chính là loại camera nhỏ hình tròn có cánh bay phành phạch giống như con chim ruồi.

"Đây là All-Seeing Eye." Tưởng Trạm Bạch giải thích: "Là phát minh mới của ông cố con đấy."

"Ông cố?" Thủy Thủy lặp lại.

"Ông cố chính là cha của cha của cha lớn." Tưởng Trạm Bạch kiên nhẫn nói: "Có 108 All-Seeing Eye trải rộng khắp toàn bộ nhà cũ, cho dù có bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng không thể thoát khỏi con mắt của nó."

"Woa." Thủy Thủy rất nể tình vỗ vỗ tay, bé con tò mò nhìn vào một cái camera đang đi theo bé.

Đôi mắt màu lam vừa to vừa tròn xoe, khuôn mắt non nớt mũm mĩm quá mức xinh đẹp được phát sóng qua camera với độ phân giải cao hiển thị trong màn hình ở phòng khách trong nhà cũ.

"Đứa nhỏ này nhìn y như đúc Trạm Bạch khi còn nhỏ." Ông cụ Tưởng mặt đầy ý cười.

"Đúng vậy, nhưng mà vẫn đẹp hơn Trạm Bạch."

"Không nhìn thấy sắc đẹp của ba ba Thủy Thủy à, làm sao có thể xấu được!"

"Trắng quá đi, y như cục bột nếp vậy."

"Bé con cao hơn một mét rồi phải không, bé cưng cao thật đó."

"Mấy ngày trước đo thử rồi, là một mét mốt đấy."

"Ui, sau này không thấp hơn Trạm Bạch đâu nha."

"Nhưng mà gầy quá, chắc không thích ăn cơm nhỉ?"

"Kén ăn lắm, ba ba nó cũng không quản nó, nói là đói bụng thì sẽ tự biết ăn cơm thôi."

"Cũng tốt, con nít không thể cứ ấn đầu nó bắt ăn hoài được, càng bắt nó nó càng chống đối, đứa nhỏ Văn Khê này dạy dỗ tốt đấy."

"..."

"Trạm Bạch nhìn vợ và con trai cũng là cái vẻ mặt này."

"Không phải nó từ nhỏ đến lớn đều như vậy sao, chịu đứng ở cửa chờ đã rất tốt rồi."

"Văn Khê đẹp như này đã đủ xứng đôi với Trạm Bạch rồi, nó làm gì còn mất hứng như thế chứ."

"Một lát nữa cha phải nói nó mới được."

"Đừng, cha ơi cha cũng biết kỳ phản nghịch của Trạm Bạch tới chậm mà, càng nói càng bực thêm, thôi kệ đi, chuyện của bọn nhỏ để chúng nó tự mình giải quyết, tóm lại chúng ta sẽ không để cho Văn Khê chịu thiệt là được."

"May mà không phái xe qua đón, tư thế Trạm Bạch ôm bé con cũng rất chuẩn."

"Đúng vậy, để cho hai cha con nó gần gũi với nhau hơn chút đi, đây là lần đầu tiên tôi thấy Trạm Bạch chăm bé con đó, nhìn nó ngược đời lắm luôn."

"..."

Trong nhà một đống người lớn đang ngồi quây quần với nhau, ồn ào ríu rít kinh khủng.

Bên ông cụ Tưởng có ba người con trai con gái và hai người con dâu, một cháu gái, tổng là bảy người; Bên em trai thứ hai của ông cụ Tưởng có năm người, bên em trai thứ ba có sáu người.

Vì thế đến khi một nhà ba người đi vào, trong phòng khách có tận mười tám đôi mắt nhất trí đồng loạt nhìn về phía...bé con đang được Tưởng Trạm Bạch ôm.

Một đám già trẻ lớn bé lặng lẽ móc ra thú bông hay đồ chơi được giấu ở đâu đó ra để thu hút bé con, trên mặt thì cười ha hả chờ mong nhìn Thủy Thủy.

Giống như một đám nhân loại đang muốn dụ dỗ bé mèo con thẹn thùng, không dám lộn xộn sợ dọa bé mèo con chạy mất, nhưng mỗi người đều dùng hết thảy chiêu trò cố gắng kéo bé mèo con chủ động đến gần mình.

Tưởng Trạm Bạch cẩn thận thả bé con xuống đất, anh đứng sau lưng nhẹ đẩy bé con đi lên.

Thủy Thủy đối mặt với một nhóm người lớn cũng không hề luống cuống, bé con lạch bạch lạch bạch xông thẳng tới Tưởng Duyệt Y.

"Cô cô." Bé con bổ nhào vào lòng Tưởng Duyệt Y, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Tưởng Duyệt Y lập tức thấy được thương mà sợ, lòng vui hớn hở, cô ôm lấy bé con mềm mại thơm tho hôn mấy cái rồi lắc lắc bé con trong ngực mình.

Ông cụ Tưởng vừa thấy cảnh này thì lập tức đẩy thằng con trai lớn ở gần mình nhất ra: "Nhường chỗ chút đi."

Tưởng Nguyệt Tranh:...

Ông thành thành thật thật nhường lại chỗ ngồi.

"Tuyết Tuyết* lại đây ngồi nào." Ông cụ Tưởng cao hứng kêu cháu gái.

(*Cho ai không nhớ thì Tưởng Duyệt Y tên thật là Tưởng Thâm Tuyết, suýt nữa editor cũng quên mất bà luôn =]].)

Tưởng Duyệt Y dắt theo Thủy Thủy thay đổi chỗ ngồi, ông cụ nâng một viên cầu màu bạc bằng kim loại, ý muốn thu hút tầm mắt của Thủy Thủy: "Bé cưng, nhìn xem ông cố có thứ tốt gì này?"

Thủy Thủy chuyển mắt nhìn qua, hai tay ông cụ nắm lấy viên cầu xoa vài cái, một lát sau, viên cầu biến hình thành một vật sáu cánh xinh đẹp hình dạng giống như bông tuyết.

"Đây là hộp báu, thích không nào?"

Quả nhiên Thủy Thủy rất thích thú, nhìn không chớp mắt, chỉ biết gật đầu.

"Kêu ông cố một tiếng thì ông tặng hộp báu này cho con ngay, chỗ ông cố có rất nhiều~rất nhiều hộp báu đều là của con hết."

"Ông cố ơi!" Thủy Thủy ngọt ngào hô.

"Thủy Thủy, gọi một tiếng bà nội, bà nội cho con cái X có thể phun nước này được không?"

"Kêu tiếng ông nội! Ông nội cho con một chiếc ô tô nhỏ có thể lái được ha!"

Người bên cạnh kìm nén không được, sôi nổi đi lên giành.

Ông cụ làm cho hộp báu trở lại hình dạng ban đầu rồi đưa cho Thủy Thủy ôm, hộp báu bằng kim loại rất nặng nhưng Thủy Thủy lại không chịu bỏ xuống, bé con sờ tới sờ lui, thích tới mức ôm mãi.

Bé con chơi rất tập trung, tự động xem nhẹ những âm thâm khác.

"Ngồi xuống đã ngồi xuống đã, đừng quầy rầy bé cưng." Ông cụ nhân cơ hội ôm Thủy Thủy đến sô pha lớn của ông rồi ngồi xuống.

Văn Khê vây xem toàn bộ quá trình, thấy vậy thì mới nhẹ nhàng thở phào.

Chân của cậu bị chạm nhẹ, cậu cúi đầu thì thấy một người máy dạng ống tròn nhỏ nhắn vươn cánh tay dài nhỏ ra hiệu cậu xích qua bên cạnh một chút.

Văn Khê dịch qua hai bước, người máy nhỏ ấn một vị trí nào đó trên đất một cái, sàn nhà tự động xốc lên, một cái sô pha hai người lập tức trồi lên.

Văn Khê ngậm chặt miệng, không dám để lộ ra vẻ mặt quê mùa của mình.

Người máy nhỏ hỗ trợ nâng sô pha xong thì lại tiếp tục tuần tra khắp các phòng.

Ánh mắt cậu dõi theo nó vài giây, bỗng nhiên bị người nào đó nhẹ nhàng đụng vào, Tưởng Trạm Bạch nắm lấy tay cậu dẫn cậu đến sô pha ngồi xuống.

Hai người ngồi song song với nhau, đối mặt với đại quân thân thích.

"Cô mẫu và mẹ thì em đã gặp qua rồi, đây là cha tôi, đó là chú..."

Tưởng Trạm Bạch bắt đầu giới thiệu người thân trong gia đình mình.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Thủy Thủy nên cũng không quá để ý đến Văn Khê.

Văn Khê cũng cảm thấy thoải mái một chút, xem ra mọi người ở chung với nhau khá tùy tiện, không phải không hài lòng về cậu mà là do Thủy Thủy quá mức thu hút người khác.

END CHƯƠNG 22.