Lăng Vân Phàm chủ động tới gần, làm toàn thân Kỷ Thương Hải cứng đờ, hắn sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve lưng an ủi Lăng Vân Phàm.
Hai người đối mặt nhau, Kỷ Thương Hải không thấy được biểu cảm gì trên khuôn mặt Lăng Vân Phàm, tựa hồ như sợ quấy rầy cái gì đó, hắn chỉ có thể nhẹ giọng hỏi,: "Cậu làm sao vậy?"
Lăng Vân Phàm: "Không sao." Tuy nói như vậy, nhưng cậu vẫn tựa vào vai Kỷ Thương Hải, không hề nhúc nhích.
Kỷ Thương Hải suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, lời nói nhẹ nhàng như gió tháng ba: "Cậu rất nỗ lực, Vân Phàm đã vất vả rồi, chúc mừng cậu trở lại trường học."
Lăng Vân Phàm không nói nên lời, hốc mắt chua xót, ngực như thắt lại.
Trong đầu Lăng Vân Phàm, cậu hy vọng có thể nghe được những lời động viên, khen ngợi từ bạn bè về việc cậu đã nỗ lực và vất vả như thế nào, nơi đây với Kỷ Thương Hải, cậu đã đạt được điều này.
Đạt được sự cổ vũ và khen ngợi, thật ra lại dễ dàng đến vậy sao?
Cậu tự nhận mình là một người kiên cường.
Cậu đã chịu đựng việc ba mẹ đột ngột qua đời, bị anh em tốt phản bội, một mình chịu đựng những áp lực và nợ nần.
Vì vậy, cậu thường tự nhủ với mình rằng, bất kể xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không bị đánh bại.
Nhưng hôm nay, khi nghe bạn cùng phòng nghi kỵ về mình, những chuyện xảy ra tại quán ăn, Lăng Vân Phàm cảm thấy mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần, cậu hy vọng sẽ có một ai đó đến an ủi mình.
Từ từ, hy vọng có ai?
Không đúng, không phải hy vọng có ai.
Cậu hy vọng Kỷ Thương Hải có thể đến an ủi mình.
Lăng Vân Phàm nhận ra bản thân đang trở nên rất yếu đuối.
Bởi vì cậu đang mong đợi sự giúp đỡ từ người khác, cũng sẽ mong đợi ai đó tới dịu dàng với mình.
"Kỷ Thương Hải, làm sao bây giờ?" Lăng Vân Phàm cười nói một cách bất đắc dĩ, "Tôi thấy mình không thể sống thiếu cậu."
Kỷ Thương Hải: "......"
Kỷ Thương Hải vươn tay ôm lấy Lăng Vân Phàm vào lòng, siết chặt vòng tay.
Lăng Vân Phàm không từ chối, dang rộng vòng tay ôm lại hắn.
Cái ôm mang lại hơi ấm, giống như gần lò than trong gió bắc gào thét, những tia lửa vô tình bắn ra mang theo nhiệt độ bỏng rát.
Mà ở nơi Lăng Vân Phàm không nhìn thấy, Kỷ Thương Hải tự phụ nhếch khóe miệng lên, nụ cười bởi vì quá khoa trương mà có chút vặn vẹo.
-
-
Sau khi Lăng Vân Phàm trở lại trường học, vì phải bù lại số tín chỉ và giờ học, vai trò nặng nề của học tập đã làm gãy gập đôi vai mạnh mẽ của cậu.
Người khác đang tham gia lớp học, còn cậu đang học.
Người khác đang tham gia vào các câu lạc bộ, cậu vẫn đang học.
Những người khác đang cùng nhau vui chơi, tận hưởng cuộc sống đầy sự phóng khoáng. Trong khi đó, Lăng Vân Phàm lại đang ở trong lớp học, học tập để cải thiện bản thân.
Vị giáo sư nói: "Lại là cậu à? Rốt cuộc đã trượt bao nhiêu môn rồi?"
Lăng Vân Phàm: " Lại gặp thầy rồi, thầy dạy bao nhiêu môn vậy ạ?"
Lịch học dày đặc khiến Lăng Vân Phàm ở ngoài ký túc xá gặp nhiều bất tiện. Tuy vậy, việc Kỷ Thương Hải đưa đón cậu bất chấp mưa gió, không phân ngày đêm, đã làm cho những bất tiện này trở nên dễ dàng hơn.
Một tuần sau khi quay trở lại học, Lăng Vân Phàm vẫn không liên lạc lại được với Trịnh Hùng. Cậu lo lắng về việc quay lại nhà hàng, trong nguời đầy buồn phiền, đến mức mất ngủ.
Không ngủ được, Lăng Vân Phàm dứt khoát bò dậy, mở laptop mà Kỷ Thương Hải tặng cậu ra đăng nhập vào hệ thống trường để đăng ký các khóa học tùy chọn trực tuyến để bù đắp cho số tín chỉ đã thiếu.
Khi cậu đăng ký, đã quá hai giờ sáng, Lăng Vân Phàm cảm thấy khát nước, cậu đóng laptop lại, đến phòng khách để tìm nước uống.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Lăng Vân Phàm rón rén buớc tới phòng khách, tìm đến bàn trà, rót cho mình một cốc nước ấm.
Kỷ Thương Hải biết Lăng Vân Phàm có vấn đề về dạ dày, vì thế hắn đã mua một máy uống nước có chức năng giữ ấm để đảm bảo luôn có nước nóng trong nhà.
Lăng Vân Phàm uống hết nửa cốc nước ấm, thở một hơi dài, đặt cốc lại vào chỗ cũ, đi những bước nhỏ, lặng lẽ trở về phòng của mình.
Khi đi từ phòng khách đến phòng ngủ chính, cậu phải băng qua phòng ngủ dành cho khách. Lăng Vân Phàm lo lắng sẽ làm ồn đến Kỷ Thương Hải đang ngủ trong phòng, vì vậy khi đi qua phòng cho khách, bước chân của cậu chậm lại, cử chỉ trở nên rất nhẹ nhàng.
Vì vậy, trong bóng tối yên tĩnh của màn đêm, tiếng r.ên rỉ đau đớn vang lên rõ ràng bên tai Lăng Vân Phàm khi cậu đi ngang qua phòng khách.
Lăng Vân Phàm sửng sốt, dừng bước chân lại, theo tiếng động mà nhìn về phía phòng cho khách.
Cửa phòng ngủ của phòng cho khách không đóng chặt, lộ ra một khe hở, bóng tối hòa lẫn vào nhau, ngay cả ánh sáng cũng không có, nhìn không ra tình huống bên trong.
"Kỷ Thương Hải?" Lăng Vân Phàm thấp giọng gọi, nhỏ đến mức nghe không rõ.
Giây tiếp theo, tiếng .rỉ đau đớn trong phòng cho khách trở nên lớn hơn, còn có tiếng sột soạt của ga trải giường và quần áo cọ xát vào nhau.
Lăng Vân Phàm không do dự nữa, nhanh chóng mở cửa, mặc dù giọng nói của cậu chỉ ở mức bình thường, nhưng vì sự im lặng xung quanh nên rõ hơn: "Kỷ Thương Hải? Cậu không sao chứ?"
Rèm cửa trong phòng không được kéo, ánh trăng trong suốt và sáng chói khiến Lăng Vân Phàm có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh trong phòng.
Kỷ Thương Hải nằm trên giường, cơ thể căng chặt, hai tay siết lại, khuôn mặt đau đớn, toàn thân hắn như đang cố thoát khỏi những sự ràng buộc nhỏ nhoi, cổ họng phát ra những hơi thở khó khăn, liên tục th.ở dốc.
Lăng Vân Phàm bật đèn, khẽ nhắm mắt lại để tránh ánh sáng chói vào, nhanh chóng đến bên cạnh giường, mạnh mẽ đẩy Kỷ Thương Hải dậy: "Kỷ Thương Hải!"
Âm thanh của Lăng Vân Phàm như một người đang gọi cứu giúp, giúp Kỷ Thương Hải thoát khỏi cảm giác chìm đắm, hắn hít một hơi thở sâu, mở mắt ra.
Hắn nắm chặt áo khoác trên ngực, thở nhanh hơn bình thường, sắc mặt vẫn còn rơi vào trạng thái kinh hoàng.
Lăng Vân Phàm ngồi bên giường, quan tâm hỏi: " Cậu có ổn không? Làm sao vậy?"
"Vân, Vân Phàm?" Kỷ Thương Hải không thể tin khi nhìn thấy cậu, sau một thời gian im lặng, vẻ mặt của hắn bình thường trở lại.
Kỷ Thương Hải lau mồ hôi lạnh, thở sâu vài hơi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: "Tôi không sao cả, chỉ là...gặp một cơn ác mộng thôi."
Lăng Vân Phàm: "Một ác mộng?"
Nhưng loại ác mộng đó là gì? Mà có thể khiến Kỷ Thương Hải cảm thấy như mình đang bị treo cổ, hai chân bị đập liên hồi.
"Đúng vậy, mỗi nguời đều sẽ có những cơn ác mộng, phải không?" Kỷ Thương Hải cười nhẹ, vẻ mặt của hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Trong khi nói chuyện, hắn dùng tay phải chống lấy giường để giữ lấy phần trên cơ thể mình, còn tay trái giơ lên, bất ngờ kéo lấy cổ Lăng Vân Phàm, kéo cậu về phía mình.
"Nói đến đây." Giọng điệu của Kỷ Thương Hải đầy ý tứ sâu xa, trong đôi mắt như mực mang theo nụ cười tinh nghịch, "Vân Phàm, buổi tối cậu tới phòng tôi làm gì? Ban đêm muốn công kích sao? Nếu như cậu trả lời là có, tôi sẽ rất hạnh phúc đấy."
Lăng Vân Phàm: "..."
Này, cổ của tôi!
Lăng Vân Phàm đẩy tay Kỷ Thương Hải ra, thả lỏng cơ thể mình: "Nửa đêm tôi không ngủ để học các lớp học trực tuyến được. Khi tôi đến phòng khách để lấy nước uống, thì nghe thấy tiếng động trong phòng cậu, vậy nên mới vào xem một chút."
Kỷ Thương Hải rút tay lại: "Ngủ không được? Tại sao?"
Lăng Vân Phàm dang hai tay ra, nhún vai nói với Kỷ Thương Hải: "Mỗi người đều sẽ có một thời điểm không ngủ được mà, phải không?"
Kỷ Thương Hải cười: "Ừ."
Hắn lại nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, không phải ngày mai còn phải dậy sớm đi học sao?"
"Ừm, cũng đúng." Lăng Vân Phàm đứng dậy bước ra khỏi phòng, khi đến cửa, cậu quay sang hỏi Kỷ Thương Hải, "Không có chuyện gì thật đấy chứ?"
Kỷ Thương Hải gật đầu, kiên định nói: "Tôi không sao."
Lăng Vân Phàm: "Được rồi, chúc ngủ ngon." Cậu giúp Kỷ Thương Hải đóng cửa lại, tiếng bước chân dần biến mất trong phòng ngủ chính ở cuối hành lang.
Kỷ Thương Hải không ngủ tiếp, Lăng Vân Phàm vừa rời đi, nụ cười gượng gạo cùng vẻ bình tĩnh trên mặt hắn đều tan thành mây khói.
Trong bóng tối, Kỷ Thương Hải chậm rãi ngồi dậy, hai tay chống đỡ cái trán đau nhức.
Vừa rồi, hắn đã nói dối Lăng Vân Phàm.
Hắn không gặp ác mộng, nhưng hắn bị rối loạn giấc ngủ, nói một cách đơn giản là hắn bị bóng đè
Căn bệnh này đã ám ảnh hắn kể từ ngày chứng kiến mẹ mình tự tử, hắn không thể thoát khỏi cái bóng này.
Trong ấn tượng của Kỷ Thương Hải, mẹ hắn rất mỏng manh, có thể rách nát bất cứ lúc nào.
Bà ấy luôn ngồi yên lặng trên ghế sô pha, đôi mắt trống rỗng, giống như một xác chết biết đi với làn da đẹp đẽ.
Mẹ hắn không bao giờ ra ngoài, vì vậy nơi vui chơi của Kỷ Thương Hải luôn là phòng học đầy sách và đồ chơi.
Kỷ Thương Hải chỉ có thể ra ngoài khi cha hắn đến.
Đối với Kỷ Thương Hải, cha hắn cũng là một khái niệm mơ hồ.
Khi cha hắn xuất hiện ở nhà, tài xế của ông sẽ đưa Kỷ Thương Hải đi chơi công viên hoặc đi ăn đồ ăn nhanh như hamburger, nhưng người lái xe sẽ không nói chuyện nhiều với hắn, chỉ đưa Kỷ Thương Hải về nhà vào một thời điểm cố định.
Những ngày cha hắn đến, mẹ hắn vẫn như mọi ngày, tê tái và đờ đẫn.
Nhưng thỉnh thoảng, mẹ hắn lại khóc lóc, đập phá đồ đạc trong nhà một cách bừa bãi và chửi bới ầm ĩ.
Lúc đầu Kỷ Thương Hải cảm thấy rất sợ hãi, khóc lóc và cầu xin mẹ đừng làm như vậy nữa.
Nhưng cuối cùng, Kỷ Thương Hải chỉ nhốt mình vào trong phòng làm việc, đợi mẹ trút giận xong, hắn mới ra ngoài thu dọn đống hỗn độn trong nhà, bưng cho mẹ một cốc nước nóng.
Một môi trường phát triển méo mó như vậy đã khiến Kỷ Thương Hải trưởng thành sớm hơm.
Mà trong thời kì phát triển sớm của hắn, cũng có một loại kỳ dị vụng về, giống như một đứa trẻ biết chạy trước khi biết đi, hắn quả nhiên có thể chạy, nhưng tứ chi không thể phối hợp được.
Sau khi vào tiểu học, Kỷ Thương Hải phát hiện ra mọi người đều khác với mình.
Cha mẹ của người khác sẽ quan tâm chăm sóc con cái, sẽ đưa con đi chơi, tắm nắng, sẽ ôm hôn con, sẽ nói với con rằng bố mẹ rất yêu con, rất thích con.
Yêu, thích, con giỏi quá.
Kỷ Thương Hải chưa bao giờ nghe được những lời này từ cha mẹ mình.
Một hôm, Kỷ Thương Hải đi học về và hỏi mẹ: "Tại sao mẹ không nói yêu con? Mẹ chưa bao giờ ôm con cả?"
Mẹ nói tỉ tê: "Mẹ không nói được, mẹ không làm được, mẹ xin lỗi".
Kỷ Thương Hải nghĩ: Được yêu và được thích hóa ra là một điều rất khó khăn và khó tin.
Trong từ điển, những điều phi thường và ngoài sức tưởng tượng đó được gọi là phép màu.
Để có được tình yêu là chờ đợi một phép màu xảy ra.
Nhiều kinh nghiệm khác nhau sau đó đã làm chứng cho suy nghĩ của Kỷ Thương Hải.
Bởi vì từ nhỏ Kỷ Thương Hải đã không nói chuyện với mọi người, tính cách của hắn hướng nội và u ám, hắn luôn bị các bạn cùng lớp cô lập sau giờ học.
Mục đích ban đầu của việc cô lập này không có ác ý, nhưng lũ trẻ không muốn chơi với những người không biết nói chuyện.
Cuối cùng, trong sáu năm tiểu học, Kỷ Thương Hải không kết bạn với ai.
Sau khi đến trường trung học, hắn đã vướng vào bạo lực học đường.
Bạo lực học đường này, mới đúng là ác ý thực sự.
Những lời chế nhạo, đánh đập bủa vây Kỷ Thương Hải suốt thời gian qua, đẩy hắn vào vực thẳm đau đớn.
Kỷ Thuơng Hải ngày càng chắc chắn trên thế giới này sẽ không có ai yêu và thích hắn
Cho đến ngày hôm đó, một ngày mưa lớn.
Khi cha hắn đến thăm, Kỷ Thương Hải cần phải rời khỏi nhà, vì vậy hắn chỉ có thể dành thời gian ở gần vườn hoa ở cổng khu dân cư như trước.
Thật bất ngờ, sấm sét lóe lên trên bầu trời, đột nhiên trời đổ mưa rất to.
Kỷ Thương Hải đứng ngây ra đó, không biết phải làm sao.
Ngay khi cơn mưa xối xả trút xuống, mây đen bao trùm thành phố, mọi thứ trở nên mờ mịt, ai đó đột nhiên lao đến truớc mặt Kỷ Thương Hải.
Người nọ nói: "Trời mưa to quá, sao cậu không về nhà?"
Người nọ còn nói: "Cậu có muốn đến nhà tớ không?"
Kỷ Thương Hải nhìn cậu, thầm nghĩ.
Đó là một phép màu.