Lăng Vân Phàm ngồi dậy, nhìn nồi cháo kê bốc khói trước mặt, tâm trạng còn phức tạp hơn nhân tử Lagrangian.
Tên họ Kỷ kia, mau thu bớt sức mạnh của người bạn trai này vào đi!
“Làm sao vậy?” Kỷ Thương Hải thấy Lăng Vân Phàm không nhúc nhích, “ Cậu không thích cháo kê sao?”
“Không có.” Lăng Vân Phàm nhanh chóng cầm lấy thìa, cúi đầu húp cháo.
Kỷ Thương Hải đợi cậu uống xong mới thu dọn bát.
Lăng Vân Phàm quay đầu nhìn hắn: "Cậu không đi làm sao?"
Kỷ Thương Hải: "Tôi xin nghỉ."
Lăng Vân Phàm: " Hả? Tại sao?"
Kỷ Thương Hải: " Cậu phát bệnh, tôi không yên tâm."
Lăng Vân Phàm lập tức bị sặc cháo.
“Chậm một chút.” Kỷ Thương Hải vươn tay vỗ vỗ lưng Lăng Vân Phàm.
"Ừm, Ừ." Lăng Vân Phàm gật đầu, nhanh chóng ăn hết cháo.
Kỷ Thương Hải thu dọn bàn ăn, thu lại bát và thìa rồi rời khỏi phòng.
Lăng Vân Phàm ngã ra sau, dựa vào đầu giường, cảm thấy bụng mình đầy ắp, không khỏi nghĩ đến những ngày tháng một mình ở căn nhà thuê, cơn đau da dạy tra tấn cậu thừa sống thiếu chết.
"Ngoài ba mẹ ra thì chưa bao giờ có ai chăm sóc mình như vậy cả..." Lăng Vân Phàm thì thầm, " Thật dễ dàng khiến người ta không lỡ rời xa mà..."
-
Với sự chăm sóc tỉ mỉ của Kỷ Thương Hải, cho dù bệnh dạ dày của Lăng Vân Phàm có yếu ớt đến đâu cũng trở lên tốt hơn.
Trong tuần tiếp theo, khi Kỷ Thương Hải đi làm vào ban ngày, Lăng Vân Phàm sẽ ở nhà đọc sách, sử dụng máy tính để thực hành viết mã hoặc tự học các khóa học đại học, cậu cũng nghĩ một ngày nào đó cậu có thể quay lại trường đại học, nhất định sẽ cầm được tấm bằng tốt nghiệp trên tay.
Khi hai người có thời gian vào buổi tối, họ sẽ xem TV, trò chuyện, xem tin tức và chơi game cùng nhau.
Mấy ngày trước, hai người còn là bạn học đã ba năm không gặp, quan hệ không hòa thuận, ai ngờ phương thức nghỉ ngơi giải trí của bọn họ lại hợp nhau đến như vậy.
Lăng Vân Phàm thường cảm thấy khó hiểu, nhìn những người khác, từ một mối quan hệ xa lạ, quen biết, yêu đương, tình yêu nồng cháy như keo, kết hôn, trở thành một cặp vợ chồng già.
Tiến trình của riêng mình: đối thủ một mất một còn, trở thành xa lạ, trở thành một cặp vợ chồng già.
Bước nhảy vọt trong mối quan hệ của hai người xảy ra từ lúc nào vậy?!
Lăng Vân Phàm không nghĩ đến việc rời đi nữa, cậu đang đeo băng cố định trên mắt cá chân nên việc di chuyển thực sự rất bất tiện, nhưng cậu không từ bỏ việc kiếm tiền, cậu thường tìm việc làm thêm trên mạng để viết mã, nhưng cậu không có sơ yếu lý lịch, không thể kiếm được bất kỳ công việc lớn nào.
Nhưng con muỗi dù nhỏ đến đâu cũng là thịt, Lăng Vân Phàm tin chắc rằng chỉ cần cậu tăng thu giảm chi, một ngày nào đó cậu sẽ có thể trả hết tiền nợ cho Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm ở nhà như thế hết hai tuần.
Mắt cá chân của cậu đã hết đau từ tuần trước, hiện tại dù dùng một chút lực cũng không thấy đau.
Cậu đem việc này nói với Kỷ Thương Hải, dò hỏi hắn liệu có thể tháo băng cố định rắc rối trên mắt cá chân của mình ra không.
Kỷ Thương Hải gọi cho bác sĩ, nói với Lăng Vân Phàm là băng cố định không thể tháo ra được, Lăng Vân Phàm bất đắc dĩ, làm theo lời chỉ định của bác sĩ.
Một ngày nọ, Lăng Vân Phàm đang ngồi trên giường, mới chỉ gõ một dòng mã hiệu, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chim hót rất ngọt ngào, dễ nghe.
Cậu quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh, xuyên qua khung cửa sổ trong suốt, nhìn thấy phong cảnh mùa xuân xanh tươi như ngọc bích, trời xanh không gợn mây.
"A..." Khi Lăng Vân Phàm định thần lại, cậu đã bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ.
Lăng Vân Phàm nhìn xuống chân mình, giẫm nhẹ lên nhau, cảm thấy không đau chút nào, vì vậy cậu không quay lại giường tiếp tục nằm nữa.
Cậu chống tay vào thành cửa sổ, hơi nghiêng người nhìn về nơi xa, để ánh nắng rơi trên mày với mắt, để làn gió mềm nhẹ phảng phất lên gò má.
Lăng Vân Phàm hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, lẩm bẩm một mình: " Ở trong phòng mãi cũng thật khó chịu..."
Cậu cứ vậy mà nằm bên cửa sổ, nhìn những người qua lại trên đường xa xa, nhìn cây cỏ tươi tốt trong thôn, ngắm mùa xuân tươi đẹp và tiếng chim én hót, cậu ngắm nhìn thật lâu, thật lâu.
Sự cô độc yên tĩnh khiến suy nghĩ của Lăng Vân Phàm trở nên phức tạp, cậu không khỏi nghĩ: Có nên nói với Kỷ Thương Hải là cậu đang giả bộ bị mất trí nhớ không?
Kỷ Thương Hải sẽ tức giận?
Nếu hắn tức giận, cậu nên xin lỗi như thế nào?
Không biết qua bao lâu, Lăng Vân Phàm đang ngẩn người thì đột nhiên nghe thấy tiếng đóng mở cửa từ bên ngoài truyền đến.
Cậu chậm rãi đi ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Kỷ Thương Hải đang đi vào phòng khách.
“Hả?” Kỷ Thương Hải nhìn thấy Lăng Vân Phàm đi ra ngoài, ánh mắt rơi vào trên mắt cá chân bị thương của cậu.
"Tôi không cảm thấy đau nữa." Lăng Vân Phàm lắc chân, "Có đúng là miếng băng cố định này không tháo ra được không vậy? Ảnh hưởng đến việc đi lại của tôi."
Kỷ Thương Hải không liên tục nhấn mạnh đến việc Lăng Vân Phàm cần phải tĩnh dưỡng như trước nữa, cũng không bảo cậu trở lại giường nghỉ ngơi.
Kỷ Thương Hải trầm ngâm, đôi mắt đen sâu thẳm như đáy biển.
Lăng Vân Phàm nghi hoặc.
Tháo băng cố định khó đến vậy sao? Sao lại nghĩ lâu như vậy.
Ngay lúc Lăng Vân Phàm đang tự hỏi, Kỷ Thương Hải đột nhiên mỉm cười, nói: " Tháo nó xuống đi. Ngày mai cuối tuần tôi không phải đến công ty. Chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo nhé?"
Buổi chiều Lăng Vân Phàm chỉ cảm thấy trong phòng rất khó chịu, Kỷ Thương Hải nói ra ngoài đi dạo, đây chẳng phải như khi buồn ngủ mà có người cho cậu gối đầu sao.
Lăng Vân Phàm: "Được rồi, chúng ta đi đâu vậy?"
Kỷ Thương Hải quả nhiên giở trò: "Ngày mai cậu sẽ biết."
Lăng Vân Phàm vui vẻ: "Được rồi, vậy đợi đến ngày mai đi."
Ngày hôm sau, nhiệt độ hạ xuống bất ngờ, dậy sớm đã thấy thời tiết vô cùng âm u.
Nhìn thời tiết, Lăng Vân Phàm đang tự hỏi liệu Kỷ Thương Hải có đổi ý không muốn ra ngoài không, Kỷ Thương Hải đẩy cửa vào, cầm trên tay một chiếc áo khoác bóng chày đen trắng mới toanh.
“Trời lạnh, cậu mặc thêm cái nữa đi.” Kỷ Thương Hải nói.
Lăng Vân Phàm cầm lấy áo khoác, nhe răng cười trêu chọc: " Kỷ Thương Hải, cậu là mẹ tôi sao?"
Kỷ Thương Hải: "Tôi không phải mẹ cậu, ta là bạn trai của cậu."
Lăng Vân Phàm bị sắc, che môi ho khan một tiếng, ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.
Sau khi hai người lấp đầy cháo với bánh bao vào bụng thì chuẩn bị đi ra ngoài. Lăng Vân Phàm đi giày ở hiên nhà, ấn mật khẩu để mở cửa.
" Đi thôi." Kỷ Thương Hải đứng bên cạnh Lăng Vân Phàm buớc ra ngoài trước, quay đầu lại nhìn Lăng Vân Phàm, duỗi hai tay ra, muốn đỡ cậu.
"Ừm, được." Lăng Vân Phàm đã buộc phải ở trong phòng rất là lâu rồi. Bây giờ cuối cùng cậu cũng có thể ra ngoài. Tâm trạng bây giờ của cậu vô cùng tốt. Sau khi vỗ vào lòng bàn tay Kỷ Thương Hải một cái, cậu ngân nga đi bộ đến cửa thang máy.
Kỷ Thương Hải: "..."
Hắn liếc nhìn vào lòng bàn tay bị vỗ hơi đau của mình, bất đắc dĩ mà mỉm cuời, tay hắn im lặng nắm chặt lại, đuổi kịp Lăng Vân Phàm
Hai người đi vào gara, ngồi trên xe Kỷ Thương Hải.
Lăng Văn Phàm buộc dây an toàn, hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
Kỷ Thương Hải vẫn không có ý định nói với cậu: " Tới nơi cậu sẽ biết."
"Được rồi." Lăng Vân Phàm không hỏi nữa.
Chỉ là Lăng Vân Phàm không nghĩ tới, chuyến hành trình này xa hơn trí tưởng tượng của cậu rất nhiều, làm cậu ngủ quên nửa chừng.
Khi Lăng Vân Phàm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cậu thấy chiếc xe đã dừng lại. Xung quanh cậu vô cùng ấm áp, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy chiếc áo khoác của Kỷ Thương Hải đang đắp lên người mình.
Ngoài cửa xe vô cùng ấm áp bởi ánh nắng, bầu trời vô cùng trong xanh.
" Dậy rồi sao?" Kỷ Thương Hải mỉm cười nói.
"Ừm." Lăng Vân Phàm xoa mắt, duỗi eo trả lại áo khoác cho Kỷ Thương Hải. "Tại sao cậu không gọi tôi dậy vậy?"
"Dù sao cũng không có việc gì, không vội. " Kỷ Thương Hải nhận lấy áo khoác của mình.
"Vậy chúng ta đang ở đâu đây?" Lăng Vân Phàm nhìn vào cửa sổ một cách nghi hoặc, bỗng dưng sửng sốt.
Chiếu vào đôi mắt Lăng Vân Phàm là cổng trường trung học, nơi có sự tham dự của hai người.