Mắt hắn nhìn không thấy, nhưng không có nghĩa mũi hắn không nhạy.
Bạc Việt Minh có thể nhận ra Bùi Ý đang nói dối, giữa mày thoảng qua một tia bất đắc dĩ: "Đúng không? Nước trái cây uống ngon sao?"
"..."
Bùi Ý cảm thấy Bạc Việt Minh đang " trêu chọc " mình, gương mặt ẩn ẩn có chút nóng.
Chú Khải nhìn thấy bộ dáng làm sai không kêu r3n một tiếng của Bùi Ý, cười giảng hoà: "Nhị thiếu gia, tôi thấy trong ly của cậu chủ còn khá nhiều rượu, hẳn là coi rượu thành nước trái cây mà uống."
Dù sao đối phương cũng là tên ngốc ngây thơ không biết gì, cậu không phân biệt được nước ép nho với rượu vang cũng là điều dễ hiểu.
Bạc Việt Minh không nhận ra lời biện hộ của chú Khải, hắn ban đầu sợ Bùi Ý say rượu gây chuyện, rồi đắc tội với các vị khách ở đây, hiện tại nếu không xảy ra chuyện, hắn cũng không cần phải đuổi theo cậu để xử lí mấy chuyện này.
Bạc Việt Minh không có tư cách, cũng sẽ không có quyền trách mắng Bùi Ý: "Được rồi, cậu để đồ xuống, chúng ta trở về."
Bùi Ý nhịn xuống luyến tiếc: "Ò."
Bạc Việt Minh cố gắng phân biệt giọng nói này một chút, thử hỏi: "Nếu cậu thật sự thích uống...Uống nước trái cây, về sau cậu có thể lấy nước trái cây trong tủ ở phòng khách nhỏ, ở trong nhà uống cũng không xảy ra chuyện."
Thích uống thì uống?
Bùi Ý nghĩ tới trong tủ chứa đầy những chai rượu quý và đắt tiền, thiếu chút nữa thì buộc miệng trả lời, cậu mím môi cố gắng tránh khỏi " bẫy rập " mà Bạc Việt Minh bày ra.
"Vị không ngon, em muốn uống sữa."
Giọng nói rầm rì có chút ngoan ngoãn, xem lẫn một tia tủi thân.
Được, không uống thì không uống.
Trong lòng Bạc Việt Minh xuất hiện một tia thú vị, giả vờ bình tĩnh: "Tốt, về nhà thôi."
Chú Khải vịn nhẹ vào khuỷu tay hắn, thấp giọng dò hỏi: "Nhị thiếu gia, cậu mới đến đây mới một tiếng, thật sự muốn trở về sao? Cậu muốn đi chào hỏi Bạc lão gia tử và bọn họ một tiếng không?"
Bạc Việt Minh xoay người: "Không cần, đi thôi."
Vốn dĩ hai người xuất hiện làm công cụ hình người, nhưng chỉ trong một tiếng đã gây lên bao nhiêu chuyện, chỉ sợ Bạc lão gia tử lúc này thấy hắn sẽ không cho sắc mặt tốt.
Chú Khải một lòng hướng về Bạc Việt Minh, còn không quên ra hiệu cho Bùi Ý: "Tiểu tiên sinh, nhanh đuổi theo."
Bùi Ý không ý kiến, yên lặng đi phía sau hai người.
...
Công ty bảo hiểm đã đến chụp ảnh và xử lý.
Bạc Việt Minh đương nhiên không cần lo lắng những chuyện vặt vãnh này, chú Khải đỡ hắn ngồi vững ở hàng ghế sau, xoay người lại mới phát hiện trên gương mặt Bùi Ý hiện lên vệt ửng hồng.
"Tiểu tiên sinh, cậu nóng sao?"
"Hah?"
Hai mắt Bùi Ý mông lung, lắc đầu đi lên xe.
Trong xe khí điều hoà thổi qua người cậu, Bùi Ý bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng ——
Hình như cậu say thật rồi.
Ở thế giới hiện thực tửu lượng của cậu rất cao, nhưng nguyên chủ hiển nhiên là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chưa bao giờ uống rượu.
Nhưng cậu chỉ uống một ly rượu mà đã say, Không biết bây giờ cơ thể mình có chịu được nữa không, chờ lát nữa mà say thì đừng nói ra mấy thứ bậy bạ đấy!
Bùi Ý suy nghĩ lộn xộn, nỗ lực thử hai lần mới cài được dây an toàn.
Bạc Việt Minh phảng phất nhận ra gì đó, hơi nhíu mày: "Bùi Ý?"
Bùi Ý hừ nhẹ đáp lại, tạm thời không nghe được cái gì.
"Không có gì."
Bạc Việt Minh thu hồi lực chú ý, phân phó tài xế lái xe.
...
Khách sạn cách trang viên nhà họ Bạc gần 40 phút lái xe, Bạc Việt Minh không nói lời nào, chú Khải và tài xế ngồi ở hàng phía trước vẫn duy trì im lặng.
Bùi Ý cảm nhận được men say dần dần ngấm vào người, liền lặng lẽ nhéo vào lòng bàn tay để duy trì thanh tỉnh.
Chỉ là bên trong xe ánh đèn quá tối, hơn nữa khí điều hoà cùng độ nóng của rượu, cộng thêm tiếng xe chạy vững trên đường cao tốc khiến cậu mơ màng sắp ngủ.
Bùi Ý chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, sau đó, một tiếng gọi trầm ổn vang lên.
"Bùi Ý."
"A?!"
Bùi Ý sắp mơ màng ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu đứng dậy lại bị dây an toàn kéo trở về, làm đầu óc choáng đến lợi hại.
"Tiểu tiên sinh, chúng ta về đến nhà rồi."chú Khải xoay người nói cho cậu biết tình hình hiện tại, sau đó mới mở cửa xe ra ngoài.
"..."
Nhà?
Nhà ở đâu cơ?
Bùi Ý nhìn một mảnh tối đen ở ngoài cửa, suy nghĩ của cậu như một dây leo vô hình quấn lấy, không thể suy nghĩ thêm một giây nào nữa: "Ừm."
Bạc Việt Minh nghe thấy âm thanh rầu rĩ bất thường này thì dừng lại.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn trên người, dây an toàn nhanh chóng rút lại, phát ra một tiếng " cạch " nhẹ, nhưng trong không gian xe tương đối yên tĩnh, cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của Bùi Ý.
Bùi Ý nhìn như là một chú mèo con đang tập đi tò mò với mọi thứ xung quanh.
Trong ánh sáng lờ mờ, cậu từng chút đem hình dáng của Bạc Việt Minh khắc hoạ trong bóng tối, đầu óc cậu chậm lại vài nhịp, hầu như không thể ghép lại vô số mảnh vỡ trong đầu.
Cảm giác say rượu vào giờ phút này phát huy tác dụng.
Bùi Ý cúi người cố gắng di chuyển trong xe, kết quả mới đi một hai bước, chú Khải xuống xe trước mở cửa xe cho Bạc Việt Minh.
Cộp——
Tiếng mở cửa xe đột ngột khiến Bùi Ý đang say rượu hoảng sợ, trọng tâm không ổn định, trực tiếp nghiêng người ngã vào lòng Bạc Việt Minh.
"...A!"
"..."
Đôi môi mềm mại vô tình cọ qua yết hầu.
Sắc mặt Bạc Việt Minh đột nhiên thay đổi, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mò mẫm đóng cửa xe lại, chặn tầm nhìn của chú Khải và tài xế.
Hắn không thích bị bất cứ kẻ nào xâm phạm lãnh thổ của mình, không thể nhìn, cũng không thể không thể chạm vào.
"Bùi Ý!"
Âm thanh của Bạc Việt Minh có chút trầm.
Đây là lần thứ hai yết hầu của hắn bị Bùi Ý vô ý chạm vào, giờ phút này một luồng nhiệt quỷ dị dần dần tăng lên.
Thân là đầu sỏ gây tội Bùi Ý còn chưa nhận ra mình đã làm ra chuyện gì, đầu óc choáng váng đến lợi hại, cậu theo bản năng không ngừng cọ vào bả vai và ngực Bạc Việt Minh.
Bởi vì chất liệu vải của bộ vest có tính lạnh, có thể dịu cảm giác nóng trong người, cực kì thoải mái.
"..."
Bùi Ý cứ như vậy ở trong ngực cọ tới cọ lui, so với con mèo đen ở nhà cũng không dính người bằng.
Yết hầu của Bạc Việt Minh nặng nề lăn xuống, bàn tay vốn định đẩy đầu Bùi Ý ra sau, nhưng lại chợt cọ qua mái tóc, đầu ngón tay như có như không xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại, trầm ổn mà đặt chuẩn xác lên vùng da thịt mềm mại sau gáy có nốt ruồi nhỏ.
Ngay sau đó, Bạc Việt Minh nhéo nhẹ sau gáy, mang theo một tia thú vị mà chính hắn cũng không nhận ra——
Quả nhiên người lồ ng ngực phát ra tiếng ưm ư như một chú mèo con, thậm chí còn mẫn cảm mà rụt cổ lại.
Khóe miệng Bạc Việt Minh cong lên, lại nhanh chóng thu hồi hành vi không đoàng hoàng này vào: "Bùi Ý, về đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi."
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Suy nghĩ của Bùi Ý trong cơn say bị cắt đứt kéo dài hai đến ba giây, nhanh chóng ngẩng đầu: "Bạc... nhà họ Bạc...Xuống xe ư?"
Bạc Việt Minh lên tiếng, khẳng định nói: "Cậu uống say rồi."
Tính hiếu thắng của Bùi Ý, rầm rì phủ nhận: "Tôi không say!"
Bạc Việt Minh cũng không tính toán với con mèo nhỏ say rượu trong ngực, nói một câu chỉ thị: "Vậy mình tôi đi lên trên trước, cậu mở cửa xuống xe, rồi về phòng nghỉ ngơi đi."
"Ừm."
Bùi Ý cố gắng đứng dậy, nhưng không thể nào với tới được tay nắm cửa.
Cũng may chú Khải đứng ở ngoài cửa nhận được chỉ thị của Bạc Việt Minh, mở cửa xe ra, duỗi tay đỡ lấy Bùi Ý lung lay sắp ngã: "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh đây là..."
Bạc Việt Minh bất đắc dĩ: "Cậu ấy uống say, ông trước tiên dẫn cậu ấy vào phòng ngủ, rồi mang thuốc giải rượu đến."
Chú Khải giúp Bùi Ý đứng vững, đồng thời lo lắng cho thị lực của Bạc Việt Minh: "Vậy nhị thiếu gia cậu..."
Bạc Việt Minh tùy ý nới lỏng cà vạt: "Không vội, để tài xế giúp tôi là được."
"Được."
....
Âm thanh báo giờ vang lên, đã 9 giờ tối.
Bạc Việt Minh vừa mới tắm rửa xong mò mẫm ra khỏi phòng tắm, từ lần trước bị ngã trong phòng tắm, chú Khải âm thầm trải một tấm thảm dày chống trơn trượt lên trên mặt sàn.
Bạc Việt Minh có thể cảm nhận được, cũng ngầm chấp nhận hành động này.
"Meo meo~"
Tham Trường không biết từ khi nào chui vào phòng ngủ của hắn, cắn vào vạt áo choàng tắm nhỏ giọng kêu.
Bạc Việt Minh theo bản năng rũ mắt, rõ ràng đều không nhìn thấy cái gì, nhưng cùng với tiếng Tham Trường kêu, trong đầu hắn tự động phát hoạ ra cảnh tượng ở trong xe vừa nãy.
Bùi Ý say rượu, so với mèo còn mềm hơn.
Yết hầu vừa mới tắm bằng nước ấm lại ngứa ngáy không rõ nguyên nhân, Bạc Việt Minh dùng sức xoa nhẹ vài cái, khó khăn lắm mới có thể bớt ngứa.
"Meo~"
Tham Trường còn ở dưới chân không ngừng kêu to.
Bạc Việt Minh đoán nhóc muốn về phòng ngủ, nghĩ một chút rồi tiến lên nói: "Đi thôi, mang mày về phòng ngủ của Bùi Ý."
"Meo meo!"
Tham Trường đáp lại, một bên nghiêng đầu cắn áo choàng tắm không bỏ, một bên nỗ lực mang hắn về phòng ngủ.
Được mèo con giúp" dò đường ", Bạc Việt Minh trong trí nhớ đi một quãng xa, ổn định mà đi tới cửa phòng Bùi Ý.
"Tiểu tiên sinh, cậu trước khi ngủ vẫn nên uống thuốc giải rượu đi, không đắng đâu."
"Cháu không có say, không uống."
Bùi Ý không vui kháng cự, cùng với âm thanh bất đắc dĩ của chú Khải lọt vào tai Bạc Việt Minh.
Tham Trường đi đằng trước đẩy cửa ra chui vào, lập tức nhảy lên cuối giường, làm nũng với Bùi Ý.
Chú Khải chú ý tới Bạc Việt Minh đứng ở cửa, vội vàng đứng dậy: "Nhị thiếu gia."
"Làm sao vậy?"
"Tiểu tiên sinh tức giận nói mình không say, nói như thế nào cũng không chịu uống thuốc giải rượu."
Bạc Việt Minh theo bản năng mà mở miệng: "Đưa thuốc giải rượu cho tôi, để tôi làm."
Chú Khải kinh ngạc sửng sốt, nhưng cũng nhau chóng đưa bình thuốc trong tay cho Bạc Việt Minh: "Một viên là được, trên tủ đầu giường có nước ấm."
Bạc Việt Minh ý thức được chính mình tự ra quyết định mà không cần suy nghĩ, giả vờ bình tĩnh: "Chú Khải, ông cũng mệt rồi, cũng nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi."
"Được."
Chú Khải là người sáng suốt, nên không hỏi nhiều đi ra khỏi phòng.
...
Bùi Ý say rượu hoàn toàn làm lơ chủ tớ hai người nói chuyện với nhau.
Mắt cá chân cậu bị lông mèo cọ có chút ngứa, lúc này ngồi trên giường, chốn trong chăn chơi cùng Tham Trường.
"Bùi Ý."
Bạc Việt Minh chậm rãi tới gần, cho đến khi đầu gối chạm tới mép giường mới dừng lại.
Bùi Ý ló đầu nhỏ ra khỏi chăn, giương mắt nhìn thân hình cao lớn ở mép giường, hai mắt mê ly dường như phát hiện ra cái gì đó thú vị, cậu không đắn đo duỗi tay kéo Bạc Việt Minh ngồi xuống.
"..."
Bạc Việt Minh không hề phòng bị kéo ngã ở bên mép giường, bình thuốc trong tay phát ra tiếng sàn sạt, giây tiếp theo, đầu ngón tay của Bùi Ý hơi lạnh chạm vào yết hầu hắn.
"Nơi này, đỏ quá."
Một lời nhắc nhở nghiêm túc, nhưng có một tia trêu chọc ái muội chỉ có người lớn mới hiểu.
Bạc Việt Minh lùi lại, mang theo chút xấu hổ cùng buồn bực: "Đừng lộn xộn, còn biết tôi là ai không?"
"Biết." Bùi Ý thu tay lại gật đầu, xưng hô ở đầu lưỡi cuốn vào nhau: "Nhị, nhị ca."
Bạc Việt Minh ngẩn ra: "Nhị ca."
Vốn ở trên hành lang bữa tiệc, hắn còn tưởng rằng đối phương không cẩn thận mà gọi sai, nhưng sau khi trở về cậu lại gọi vậy, chưa từng có ai gọi hắn như vậy.
"Ừm."
Gọi tên đầy đủ thì quá xa lạ, gọi Việt Minh lại quá thân mật, gọi nhị thiếu gia lại quá kỳ quái, gọi chồng thì...thì cũng không cho gọi.
Bùi Ý xem xét những lựa chọn đầu, giọng mũi hừ hừ: "Không được sao?"
Bạc Việt Minh nghe thấy giọng nói vẫn có chút say, một bên xoáy nắp bình thuốc, một bên nói: "Tùy cậu gọi như thế nào, bây giờ uống hết viên thuốc này cho tôi."
Bùi Ý tin chắc rằng mình không say: "Em không uống!"
Bạc Việt Minh đem viên thuốc đổ vào lòng bàn tay: "Cậu không uống cũng không sao, vậy tối này đừng ngủ trong phòng nữa, kẻo say rượu nửa đêm làm ồn đến tôi đang ngủ."
Tham Trường kêu theo: "Meo ~"
Bùi Ý bị mắc kẹt.
Cậu nhìn một người một mèo như hai kẻ địch, trong đầu loạn cào cào không thể giải thích được ——
Quả nhiên là vai phản diện chính là....con mèo của cậu!*
Cậu là một bia đỡ đạn nhỏ bé, tạm thời không thể động thủ.
Bùi Ý nhận ra mình đang xoa đầu Tham Trường, dứt khoát bỏ tay ra chủ động giữ chặt Bạc Việt Minh, cúi xuống lòng bàn tay đựng viên thuốc.
Đôi mềm mại kề sát lòng bàn tay, nhanh chóng đem viên thuốc vào miệng, đầu lưỡi vô tình chạm vào một vùng nhỏ trong lòng bàn tay.
Hơi nóng ẩm ướt cùng xẹt qua.
"..."
Bạc Việt Minh không lường trước được Bùi Ý sẽ dùng cách này để uống thuốc, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy xúc giác của mình nhạy cảm đến thế, hô hấp không tự giác mà ngưng lại.
Bùi Ý nuốt khô viên thuốc xuống, quen đến mức nước ấm trên bàn cạnh giường cũng không uống.
Cậu nhìn về phía Bạc Việt Minh vẫn không có phản ứng nào, báo cáo: "Đã ăn xong."
"Ừm."
Bạc Việt Minh khép lòng bàn tay lại, đ è xuống cảm xúc đang phập phồng: "Có đói không? Ở bữa tiệc tối hôm nay đã ăn gì chưa?"
Bùi Ý lắc lắc đầu: "Em buồn ngủ."
"Được, vậy cậu ngủ đi."
Bạc Việt Minh nhanh chóng đứng dậy, sau vài giây mới tìm được cửa phòng, hắn mở cửa rời đi.
Bùi Ý nhìn bóng dáng hắn bị cửa phòng ngăn cách, cuộn chăn khắp người rồi nằm xuống, còn không quên mơ màng mà chỉ huy Tham Trường: "Lên!"
"Meo ~!"
Tham Trường tới gần đầu giường bên phải, chuẩn xác, xác định mục tiêu nhẹ nhàng nhảy lên, móng vuốt vỗ mạnh vào nút công tắc đèn.
——tách!
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, mèo cậu nuôi quả là bậc thầy tắt đèn.
...
Bạc Việt Minh rời khỏi phòng ngủ của Bùi Ý, sự bình tĩnh vốn có trong nháy mắt biến mất, bước chân hắn hỗn loạn, vội vã bước đi về phía trước, như thể đang trốn khỏi thứ gì đó.
Đầu ngón tay cọ xát vào lòng bàn tay, nhưng không thể lau đi cảm xúc hơi ấm mềm mại trong lòng bàn tay.
"Nhị thiếu gia?"
Chú Khải đột nhiên gọi, khiến Bạc Việt Minh đang suy nghĩ cứng người lại: "...chú Khải?"
"Là tôi."
Chú Khải đi tiến lên, như thường lên đỡ lấy khuỷu tay hắn: "Tôi sợ tiểu tiên sinh say rượu sẽ không chịu phối hợp, cho nên vẫn luôn ở phòng khách nhỏ đợi cậu."
Bạc Việt Minh buông tay xuống, kiên quyết không lộ ra manh mối nào: "Cậu ấy đã ngủ, ông về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này của tôi không có việc gì làm."
Chú Khải đưa Bạc Việt Minh về đến phòng ngủ: "Được, nhị thiếu gia, vậy cậu cũng ngủ sớm một chút."
Bạc Việt Minh khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện gì đó, gọi chú Khải lại: "Chú Khải "
Chú Khải đã đi đến cửa, dừng lại: "Vâng?"
"Về sau bảo phòng bếp đừng mua những thứ gì liên quan đến xoài nữa, kẻo..."
Bạc Việt Minh rũ tay xuống bên người, tựa hồ thản nhiên dặn dò: "Bùi Ý ăn rồi bị dị ứng."
__________________
* Khúc này ẻm đang trong cơn say tưởng meo meo là vai phản diện, chứ không phải là anh công:Đ