Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

Chương 4

Mười phút sau, Thiệu Nhất đi lên lầu hai gõ cửa WC, thấy không có tiếng đáp lại, anh ta đạp cửa xông vào thì phát hiện người đã chạy mất .

"Cậu chủ, có cần chúng tôi bắt người về không?"

Thiệu Chí Thần lắc đầu khẽ đến mức khó nhận ra, ánh mắt có chút đăm chiêu : "Tìm người theo dõi."

"Vâng."

Hắn làm lơ người nhà họ Ngạn đang muốn mình giữ, đứng dậy khỏi Sofa, đi ra ngoài cửa. Thiệu Nhất đi theo bên cạnh xem xét lịch trình buổi chiều , báo cáo với Thiệu Chí Thần : "Sếp, chúng ta đã đồng ý đi khảo sát thực địa công trường với giám đốc Hứa vào lúc 3 giờ chiều."

Nhận lấy kính râm từ người bên cạnh, Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn thời tiết bên ngoài, bình tĩnh đeo kính râm lên: "Kết thúc trong vòng một giờ, 4 giờ hôm nay sẽ có cuộc họp phụ huynh."

"Vâng."

Mặc dù đã là giữa trưa nhưng thời tiết hôm nay vẫn âm u, mây mù dày đặc che khuất ánh nắng. Khu biệt thự cao cấp được xây dựng trên sườn núi thấp, dưới đất còn đọng lại những giọt nước, làn sương mù giữa không trung bao trùm cây cỏ xanh tươi, mãi chưa biến mất.


Ngạn Hi mặc một chiếc áo tay dài rộng rãi mỏng manh, một mình đi trên con đường vòng quanh ngọn núi. Lúc trước vừa chuồn ra đã thấy hai hàng vệ sĩ giống như người máy đứng trước cửa, cậu sợ tới mức té xuống vườn hoa bên cạnh, mặt dính đầy bùn đất đen xì, căn bản không hề chú ý tới nhiệt độ bên ngoài.

Chờ đến khi chạy được một đoạn đường dài cậu mới chậm rãi nhận thấy nhiệt độ quanh người không đúng, bấy giờ mới nhớ đã sang thu được một khoảng thời gian.

Đi suốt mười lăm phút vẫn không thấy cuối đường, cậu tức giận chửi đổng, "bộp" một phát đặt mông ngồi xuống ven đường, giang hai chân rồi vùi đầu vào.

Hiện tại cậu không xu dính túi, ngay cả giấy tờ tùy thân cũng không có, nên làm thế nào để trở về Ninh Thành đây?!

Một lúc sau, một chiếc ô tô màu đen bất ngờ dừng trước mặt cậu, tài xế thò đầu ra hỏi: "Cậu trai, có cần giúp không?"


"..." Ngạn Hi ngập ngừng vài giây, kế đó chui vào trong xe, từ kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt xám xịt của bản thân, cậu kéo tay áo lau bừa mấy cái: "Cảm ơn người anh em, tôi muốn đến đồn cảnh sát gần nhất..."

Giọng điệu tài xế có chút quái lạ: "Đồn cảnh sát?"

"Đúng vậy, anh... có biết có một tổ chức tên là bán hàng đa cấp ở thế kỷ này không?

Ngạn Hi thuận miệng bịa ra một câu, trong đầu đột nhiên nghĩ tới kẻ thắt chiếc cà vạt màu xanh huỳnh quang, gần như theo bản năng rùng mình.

" Bán... Bán hàng đa cấp? Tôi chưa nghe nói bao giờ."

"Cũng không gạt anh, tôi vừa mới trốn từ hang ổ tổ chức bán hàng đa cấp ra. Nếu anh đang sống trong thời đại này hãy cẩn thận với bọn chúng."

Mặt ngoài là người qua đường, thực tế là người được Thiệu Chí Thần phái tới theo dõi Ngạn Hi - Thiệu Thất: ???


Xe chạy ra khỏi khu biệt thự tiến vào thành phố, Ngạn Hi nhìn đường phố tấp nập xe cộ, cuối cùng cũng sinh ra cảm giác đang sống trong hiện thực.

Xe dừng trước lối vào đồn cảnh sát, mặc dù đã được nhắc nhở không được can thiệp vào quyền quyết định của cậu chủ nhà họ Thiệu, song Thiệu Thất vẫn không nhịn được thuyết phục: "Người anh em, nhất định là cậu hiểu lầm rồi, nơi cậu nói tôi biết mà, căn bản không có vấn đề..."

"Tôi hiểu." Ngạn Hi vỗ vai hắn, vẻ mặt mang theo một tia thương hại "Anh không biết đâu".

Thiệu Thất im lặng nhìn Nhạn Hi một lúc, rốt cuộc vẫn thở dài bước xuống xe cùng Ngạn Hi: "Tôi vào với cậu."

"Ồ, được chứ." Ngạn Hi khó hiểu nhìn thoáng qua tài xế, chỉ coi là do hắn quan tâm tới chuyện này nên cũng không để ý nhiều.

Vừa bước vào đồn cảnh sát, không biết có phải ảo giác của Ngạn Hi không mà gần như ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.
Một cảnh sát với chiếc bụng bia bưng cốc nước đến gần, cúi xuống nhìn kỹ gương mặt cậu một phen. Ngạn Hi chưa kịp ú ớ câu gì, chợt nghe người cảnh sát kia hét lên một tiếng làm cậu sợ hết hồn.

"Đây không phải là cậu lớn nhà họ Ngạn sao? Sao cậu lại ở đây?"

Không ngờ đối phương nhận ra mình, Ngạn Hi xấu hổ cười cười: "Không dám nhận."

"Sao lại không dám, haizz, trước tiên cầm tờ khăn ướt lau mặt đã, cậu xem mặt mình có khác gì đi đào mỏ than về không?" Phó cục trưởng Trương mỉm cười hề hề, chất phác sờ chiếc bụng bia của mình .

Ngạn Hi mặt không đổi sắc nhận khăn ướt lau bụi bẩn trên mặt.

"Ừm, hôm nay cậu đến đây có chuyện gì không? Đến đợi kết quả điều tra vụ án hôm qua hả? Đã xử lý xong rồi, mong cậu đừng lo lắng."

Ngạn Hi sửng sốt: "Hôm qua?"
Phó cục trưởng Trương quẳng cho cậu ánh mắt yên tâm: "Giám đốc Thiệu đã đánh tiếng thì tất nhiên quá trình phải nhanh rồi. Người hôm qua cố tình đẩy cậu xuống nước sẽ nhận được lệnh hầu tòa trong hai hôm nữa."

Ngạn Hi không muốn có bất cứ quan hệ gì với một người đàn ông "tùy tiện để tòa án phát trát* hầu tòa" - Xanh - Huỳnh - Quang - Dở hơi!

Cậu đột nhiên duỗi tay nắm lấy cánh tay phó cục trưởng, nghiêm túc nói chuyện: "Trước hết ông nghe tôi nói... Sáng nay tôi mới chạy thoát khỏi một hang ổ bán hàng đa cấp, giấy tờ trên người mất sạch. Nhưng bây giờ tôi có chuyện gấp muốn đi Ninh Thành, ông có thể mau chóng giúp tôi không?"

* Trát : (Từ cũ) lệnh bằng văn bản của quan lại truyền xuống cho dân, cho cấp dưới lính cầm trát về làng bắt phu

Khóe miệng phó cục trưởng Trương giật giật, hiển nhiên còn chưa biết nên đáp thế nào: "Cậu... đừng nói giỡn với tôi kiểu này chứ. Hay là để tôi gọi điện nói với cha cậu trước. Dù sao việc đi Ninh Thành vẫn nên đánh tiếng với người nhà thì tốt hơn. "
Ngạn Hi híp mắt nhìn phó cục trưởng Trương một giây, đột nhiên hạ giọng: "Ông có thể không tin tôi cũng được, nhưng phía giám đốc Thiệu bên kia..."

Phó cục trưởng Trương bỗng trợn trừng mắt: "Ý cậu là giám đốc Thiệu...."

Ngạn Hi khẽ gật đầu, Thiệu Thất vốn đang đứng nghe hai người nói chuyện, rốt cuộc không nhịn được ho khan một tiếng: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"

Ngạn Hi nhìn hắn, Thiệu Thất lập tức nói: "Vừa nãy không phải đang bàn về chuyện bán hàng đa cấp à? Chi bằng báo án càng nhanh càng tốt, tôi cũng là hộ gia đình sống ở đó, khá lo lắng về an toàn của bản thân."

Phó cục trưởng Trương vội vàng gật đầu gọi người dần Ngạn Hi vào phòng thẩm vấn. Thiệu Thất nhân cơ hội lôi phó cục trưởng Trương sang một bên, kể rõ tình huống đại khái cho ông ta biết, dặn ông ta không được để Ngạn Hi đến Ninh Thành.
"Nhưng cậu Ngạn vừa nói đó là ý giám đốc Thiệu mà?"

Thiệu Thất châm một điếu thuốc: "Ông không hiểu, cái này người ta gọi là tình thú."

Phó cục trưởng Trương cái hiểu cái không gật đầu: "Đúng là người trẻ tuổi có khác."

Sau khi Ngạn Hi báo địa chỉ nhà họ Ngạn để lập cảnh sát lập biên bản thì ra ngoài. Bây giờ mỗi lần nhớ tới nhà họ Ngạn, trong đầu cậu chỉ toàn là ánh huỳnh quang màu xanh.

Quả nhiên đem nó giao cho cảnh sát tới đối phó mới là tốt nhất : )

Hy vọng đồng chí Thiệu Chí Thần có thể tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Tổ quốc, khi nhìn thấy cảnh sát tới nhà họ Ngạn thì biết sĩ diện đi đổi một vị hôn phu trong nhà không có tiền án .

Thấy cảnh sát viết không ngừng nghỉ, ghi ở phần địa điểm bán hàng đa cấp là số nhà nhà họ Ngạn xong, trong lòng Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi tìm phó cục trưởng Trương xin giúp đỡ. Nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà đối phương đột ngột thay đổi thái độ, không đồng ý giúp đỡ cậu.
Ngạn Hi bất lực chỉ đành rời khỏi đồn cảnh sát. Trước khi đi còn hỏi mượn phó cục trưởng Trương mấy đồng Mao gia gia màu xanh lá.

(*) Mao gia gia = tiền

Ngạn Hi chậm rì rì bước ra ngoài với 50 tệ, đến tiệm bánh bao ven đường mua bốn chiếc bánh bao giải quyết vấn đề dạ dày.

Thiệu Thất đứng nhìn từ xa quan sát, lén vào trong xe lấy điện thoại di động, sau đó dựa lên cửa sổ xe báo cáo tình hình của Ngạn Hi cho Thiệu Nhất. Còn chưa kịp nói xong đã thấy chàng trai cầm hai chiếc bánh bao lớn đi về phía xe mình. Thiệu Thất giật bắn người tay run rẩy, đánh rơi điện thoại ra ngoài cửa sổ xe, khiến nó vỡ thành hai nửa.

Ngạn Hi nhìn xác điện thoại vỡ vụn dưới đất, lui về phía sau hai bước nói một câu: "Chuyện này không liên quan tới tôi nha." Sau đó không chút do dự, ngoảnh đít rời đi.
Vốn dĩ cậu còn muốn nhờ người anh em này đưa đến bên xe, nhưng chắc chắn bây giờ tâm trạng hắn không tốt nên đành thôi vậy.

Sợ tâm trạng người anh em kia xấu quá lại bắt người vô tội là mình mất tiền oan nên Ngạn Hi đi đến ngã tư khác ngó quanh, vẫy một chiếc taxi : "Bác tài, trong tay tôi chỉ còn 46 đồng, có đủ để đến bến xe buýt không?"

Tài xế gật đầu liên tục: "Đủ rồi đủ rồi."

Bây giờ chỉ có thể đến bến xe tìm hoàng ngưu thử vận may. Ngạn Hi có kinh nghiệm, hồi trước khi còn ở Ninh Thành cậu từng chứng kiến thấy bản lĩnh của hoàng ngưu, chỉ cần trả tiền là có thể lên xe luôn, không cần giấy tờ linh tinh chứng minh các thứ. Bây giờ phải đi làm quen đám hoàng ngưu của thành phố Hộ, tiền thì từ từ nghĩ cách kiếm sau cũng được.

(*) Hoàng ngưu ở đây có thể hiểu là cò xe
Hai mươi phút sau, tài xế taxi thả cậu xuống một trạm xử lý rác lớn, nhận tiền xong rồi để lại cho cậu một làn khói xe. Ngạn Hi nhìn chiếc cần trục lớn đang được xây dựng trước mặt, lại liếc nhìn lớp bùn màu vàng dưới chân, một lần nữa rơi vào trạng thái mờ mịt.

Xem ra 46 đồng coi như bỏ!

Thiệu Thất đậu xe ở đằng xa, ngồi trong xe báo cáo: "Cậu Ngạn bị tài xế taxi lừa cho một vố, hắn chở cậu ấy đi quanh vành đai thứ hai mười phút, qua cao tốc chưa đến 500 mét thì vứt người bỏ chạy. Cậu Ngạn không hổ cậu ấm nhà giàu, hiển nhiên không ý thức được mình vừa bị lừa!"

Thiệu Nhất im lặng chốc lát, truyền đạt nguyên văn những gì Thiệu Thất vừa kể cho Thiệu Chí Thần nghe.

Thiệu Chí Thần không tỏ ý kiến: "Công trường nào?"

"Là mảnh đất ngài và giám đốc Hứa sẽ đến hôm nay, được gọi là cao ốc Vọng Long."
———

Đứng một chỗ cũng không phải là biện pháp hay, Ngạn Hi quyết định đi dọc theo con đường gồ ghề phía trước. Không biết đi kiểu gì mà lọt vào cổng khu công trường, thấy gần đó có người đi lại, cậu tiến đến chỗ hai dãy nhà công trường màu xanh trắng.

" Thằng câm thằng câm, thẳng nhỏ câm, lêu lêu đồ quái vật!"

"Mọi người mau lấy đá ném nó, cùng nhau đánh bại nó, chúng ta chính là Ultraman!"

" Đập nó! Đập chết quái vật!"

Giọng nói non nớt truyền tới bên tai Ngạn Hi, cậu lui về phía sau vài bước, đi đến góc ngoặt, hỏi: "Ai là Ultraman?"

Một nhóc béo lùn xoay người chống hông nhìn cậu, rống lên một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn, ông xứng để biết hả?"

" Ha!" Ngạn Hi cười một tiếng, chậm rãi bước vào lối đi nhỏ hẹp, chặn đường ra ngoài: "Cậu bạn nhỏ, anh đây cũng muốn tham gia trò chơi."
Đám trẻ ranh bị nụ cười u ám trên mặt cậu dọa phát khóc!

"Nhưng mà anh phải làm Ultraman." Ngạn Hi liếm quai hàm, bóng người đổ xuống, khuôn mặt tinh xảo kia đầy ý cười, thanh niên giơ tay bắt đầu đếm đếm: "Để anh đếm xem có bao nhiêu quái vật nhỏ cần tiêu diệt nào?"

Tiếng khóc vang thấu trời xanh phát ra từ con đường nhỏ!

"Hu hu hu! Ba mẹ ơi!" Hai phút sau, cậu nhóc béo lùn khóc lóc che cái trán bị búng sưng đỏ, chạy khỏi ngõ nhỏ .

Ngạn Hi liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi xổm trong góc run rẩy, bỏ đi vẻ mặt giễu cợt bất cần: "Này, ba mẹ em đâu?"

Đứa trẻ lúng túng rụt chân, không nói gì.

Ngạn Hi ngồi xổm xuống kéo đứa trẻ ra, nâng đầu nó lên, nhìn vào đôi mắt nó nói: "Có muốn anh đưa em đến gặp mấy chú cảnh sát không ?"

Đứa bé hình như nghe hiểu, lập tức lắc đầu đáp: "Nhà... ở đây..."
"Không bị câm?"

"Không..."

"Nhóc tên gì?"

"Nha..."

Trong đầu Ngạn Hi xẹt qua một tia sáng trắng, cậu buột miệng hỏi : "Nhã Thư?"

Nhã Thư sửng sốt, ngơ ngác gật đầu lia lịa.

Tác giả có lời muốn nói: Danh sách nhân vật quan trọng

Thiệu Thất ... Thiệu một hai ba bốn năm sáu bảy, là một trong những vệ sĩ của Thiệu Chí Thần.

Nhã Thư ... chương sau công bố

Giám đốc Hứa ... chương sau công bố