Trở lại xe, Tịch Sâm một tay ôm Nịnh Nịnh, một tay lôi kéo Trác Dương. Thỉnh thoảng anh sẽ nhấc tay cậu lên, hôn một cái, những thời gian còn lại dùng để nhìn cậu.
Cảm xúc kì lạ trong lòng anh vẫn tồn tại như cũ: khi bé được sinh ra anh không hề hay biết, sau đó một ngày bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh. Sự tồn tại của Nịnh Nịnh, đối với Tịch Sâm là một điều kinh hỉ, kinh hỉ không chỉ ở chỗ bé là con gái của anh, mà còn là do Trác Dương sinh cho anh.
Sau khi xuống xe, vào biệt thự, Nịnh Nịnh lại được Tịch Sâm ôm. Mặc dù bé mới năm tuổi, nhưng so với những đứa nhỏ khác vẫn trưởng thành hơn, ngày thường bởi vì mẹ Trác đi đứng bất tiện cho nên sẽ dắt bé đi, rất ít khi ôm bé. Nếu là Trác Dương đưa đón, cũng chỉ thi thoảng mới ôm bé một lần, vì vậy bé đã có thói quen tự mình bước đi. Thế nhưng mỗi lần ở cùng Tịch Sâm, bé lại rất hay được anh bế.
Cô gái nhỏ núp trong lòng anh, len lén liếc Trác Dương bên kia, thấy ba ba không chú ý đến mình, tự cho là bí mật lắc lắc đầu, vẻ mặt đắc ý, ôm cổ Tịch Sâm, vô cùng vui vẻ mà cong đôi chân nhỏ.
Tịch Sâm đã sớm thông báo về biệt thự, hiện tại vừa giúp Nịnh Nịnh cởi cặp sách, vừa nói với dì Vương, bữa tối làm theo khẩu vị của Nịnh Nịnh, đồng thời vẫn phải đảm bảo cân bằng dinh dưỡng.
Trước khi Nịnh Nịnh đến đây, bà đã biết nên làm gì cho cô bé ăn, chỉ là lần này Tịch Sâm lại mở miệng dặn dò, nên sẽ càng chú ý thêm. Thái độ lúc nói chuyện của anh vô cùng nghiêm túc làm dì Vương hoảng hốt như lâm đại dịch. Tịch Sâm không nói gì mà chỉ nhìn, sau đó đi vào phòng bếp, nói với bà không cần cẩn thận như vậy, trước làm như thế nào thì giờ cứ theo thế thôi.
Dì Vương bọn họ ngoài miệng thì đáp lời, mà trên thực tế tâm trạng vẫn không thả lỏng được.
Khi cậu quay lại đại sảnh, Nịnh Nịnh lập tức nói, “Ba ba, hôm nay con có bài tập, cô giáo yêu cầu làm một bức tranh cắt dán bằng lá cây ạ.”
Đây là bài tập vườn trẻ giao cho phụ huynh hướng dẫn con mình làm, vừa nãy trên đường đi cậu nhận được tin nhắn của mẹ Trác nên đã biết.
Tịch Sâm nói, “Nịnh Nịnh muốn lá cây gì nào?”
Bé suy nghĩ một chút, “Bên ngoài chắc là có lá cây nhỉ? Con đi nhặt mấy cái là được rồi ạ.”
“Ba ba cùng con đi nhặt.” Tịch Sâm kêu người lấy một cái giỏ đựng hoa quả, nắm tay Nịnh Nịnh, hai cha con dắt nhau ra ngoài.
Nịnh Nịnh đi được hai bước, quay đầu nhìn Trác Dương, “Ba ba, ba không đi ạ?”
Cậu vẫn ngồi trên ghế salon, cười nói, “Ừ, ba ba sẽ chuẩn bị keo dán, khi nào hai người về sẽ làm luôn.”
Trác Dương mỉm cười nhìn Tịch Sâm, cậu đang tạo cơ hội cho anh, để cho người ba mới nhậm chức như anh nhanh chóng làm quen với việc sinh hoạt một mình cùng con gái.
“Vậy ba ba nghỉ ngơi đi nha.” Nịnh Nịnh nói, lắc lắc tay Tịch Sâm, “Chú Tịch ơi, chúng ta đi thôi.”
Tịch Sâm liếc mắt nhìn Trác Dương, muốn ôm Nịnh Nịnh nhưng bé lại vẫy vẫy bàn tay nhỏ, “Chú Tịch đi làm mệt lắm, bà nội nói con cũng lớn rồi, con tự mình đi đường được nha.”
Trái tim Tịch Sâm như bị thứ gì đó cào một cái, vừa đau vừa mềm, hóa ra đây là áo bông nhỏ mà mọi người hay nói, cảm giác thật tuyệt vời.
Trong biệt thự có không ít cây và hoa, khí trời vào thu, lá cũng bắt đầu rụng. Tịch Sâm cầm giỏ hoa đi theo sau Nịnh Nịnh, cha và con gái đạp lên sân cỏ vừa đi vừa nghỉ. Chỉ chốc lát sau, Nịnh Nịnh trở nên hăng hái hơn, chạy quanh bãi cỏ như một con bướm xinh đẹp, thỉnh thoảng nhặt lên một chiếc lá hợp ý bỏ vào giỏ.
Trác Dương ngồi sau cửa sổ sát đất nhìn bọn họ, đôi khi Nịnh Nịnh ngửa đầu nói với Tịch Sâm cái gì đó, anh sẽ mỉm cười đáp lại vài câu, hoặc là xoa xoa đầu bé đầy trìu mến. Nhìn khung cảnh ấm áp này, trái tim Trác Dương lại trướng lên, cậu cảm thấy những vất vả bao năm qua cũng chẳng là gì.
Nhặt đầy một giỏ lá cây, hai cha con mới trở về. Sau khi đổ lá ra khay trà, Nịnh Nịnh nghiêng đầu cân nhắc, “Nêm làm bức tranh gì đây…”
Trác Dương không lên tiếng, Tịch Sâm đã cởi áo khoác, quần áo bình thường vẫn luôn chỉnh tề nay đã vén tay áo lên, ngồi im lặng bên cạnh Nịnh Nịnh, chờ bé ra quyết định.
Nịnh Nịnh suy nghĩ một lát sau đó nói, “Chúng ta làm một con khổng tước đi.”
“Được.” Tịch Sâm đáp, anh cầm lên giấy trắng Trác Dương đã chuẩn bị trước đó, rồi nhìn về phía chồng lá cây, lập tức bị làm khó, trước đây anh không có kinh nghiệm cùng con nhỏ làm bài tập, nên dán như thế nào, và bắt đầu từ đâu?
Trác Dương cong môi nhịn cười, đưa điện thoại di động qua, trên đó là hình một con khổng tước xanh cậu vừa tìm được.
Nịnh Nịnh không nhận ra sự bối rối trên khuôn mặt nghiêm túc của Tịch Sâm, bé nhìn chăm chú bức ảnh, khen tấm tắc, “Thật xinh đẹp nha! Chú Tịch ơi, đuôi con công này có nhiều chấm màu xanh lam, cha ta có lá màu xanh lam không ạ?”
“Không có.” Anh nói, “Chúng ta có thể thay bằng một màu tương tự.”
Tịch Sâm chỉ bối rối trong chốc lát, sau khi nhìn thấy bức ảnh, trong lòng cũng đã nảy ra ý tưởng với tờ giấy trắng, cùng Nịnh Nịnh bắt đầu ngay lập tức. Nịnh Nịnh xé lá cây, Trác Dương phụ trách bôi hồ, còn Tịch Sâm cắt và dán.
Ba cha con phối hợp, một bức tranh khổng tước cắt dán rất nhanh chóng được hoàn thành. Tuy được làm bằng lá, nhưng tác phẩm vô cùng đáng yêu, Nịnh Nịnh làm xong bài tập, tâm lý thỏa mãn, hào hứng nói, “Con cảm ơn ba ba và chú Tịch ạ.” Sau đó bé hôn Trác Dương một cái, rồi chu mỏ muốn thổi khô hồ dán trên bức tranh.
Hiện tại Nịnh Nịnh còn chưa biết thân phận thật của Tịch Sâm, dù bé yêu quý người chú này, nhưng đối với bé baba vẫn là người thân thuộc nhất, cho nên đối xử khác nhau là bình thường.
Bên này, nhà bếp cũng chuẩn bị xong bữa tối, Tịch Sâm mang Nịnh Nịnh đi rửa tay, ôm bé ngồi vào trước bàn ăn. Lúc ăn cơm, toàn bộ chú ý của anh đều đặt trên Nịnh Nịnh, ánh mắt bé quét về phía nào, anh liền gắp thức ăn vào bát bé luôn.
Trác Dương không thể không nhắc nhở anh, “Tịch Sâm, anh để bé tự ăn cũng được.”
Nịnh Nịnh có những lúc rất hiểu chuyện, mà có những lúc lại vô tâm, ví như lúc này, sau khi tự mình gắp đồ ăn mấy lần thì bất động, để Tịch Sâm chăm sóc bé, mỗi lần đều đều thông minh mà cười với anh, bé nở nụ cười, Tịch Sâm lại càng cưng chiều hơn.
Tịch Sâm gắp cho Trác Dương món ăn cậu yêu thích, nhẹ giọng nói, “Dương Dương, anh không nhịn được.”
Nịnh Nịnh là con gái anh, anh chỉ muốn cưng chiều cô bé, so với gắp đồ ăn, anh còn muốn tự mình đút cơm cho bé hơn.
Trác Dương nhất thời không nói lên lời, sau một lát mới đáp lại, “Được rồi, em sẽ không ngăn cản anh.”
Dường như Nịnh Nịnh biết hai người đang nói gì, khi Trác Dương nhìn sang, bé le lưỡi một cái, mỉm cười lấy lòng cậu.
Ăn tối xong, Trác Dương và Tịch Sâm cùng Nịnh Nịnh xem TV một lúc cho tiêu cơm, sau đó để dì Vương mang Nịnh Nịnh đi tắm.
Khi Nịnh Nịnh đi ra với mái tóc ướt đẫm, Tịch Sâm muốn sấy tóc cho bé, nhưng Trác Dương cầm máy sấy tóc đi và nói, “Anh đi tắm trước đi, tắm xong, tóc Nịnh Nịnh cũng gần khô, khi ấy anh có thể thoải mái chơi với bé.”
Tịch Sâm đứng tại chỗ, do dự, sau đó thừa dịp Nịnh Nịnh không nhìn bên này, hôn má cậu một cái, “Được rồi, anh đi tắm đây.”
Trong khi Trác Dương đang sấy tóc cho Nịnh Nịnh, bé bỗng nhiên gọi, “Dương Dương!”
Ban ngày Tịch Sâm gọi Trác Dương như thế mấy lần, bé học theo. Nếu là người khác thì đã giáo huấn Nịnh Nịnh không biết lớn nhỏ, nhưng Trác Dương chỉ tắt máy sấy tóc, cười đáp, “Làm sao vậy?”
Nịnh Nịnh nhìn ngoài cửa, nghiêng người lại gần cậu, giống như trộm nhỏ giọng thì thầm, “Chú Tịch hôm nay thật kì quái, ba ba, chú ấy sao lại muốn con gọi là ba ba ạ?”
Hôn nay Tịch Sâm bất thường, Nịnh Nịnh quả nhiên nhận ra được, vì vậy thừa dịp anh không có ở đây mà nghi hoặc hỏi Trác Dương.
Cậu chải tóc cho bé, cười nói, “Vậy Nịnh Nịnh có nguyện ý gọi chú ấy là ba ba không?”
“Con có thể có hai ba ba ạ?” Nịnh Nịnh hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Tịch Sâm đáp, “Ba ba cùng chú ấy, còn có con, sau đó sẽ mãi mãi ở cùng nhau, chú ấy sẽ giống với bà nội và cô, trở thành gia đình của chúng ta.”
Nịnh Nịnh hiểu khái niệm gia đình, cái gọi gia đình chính là những người thân yêu thương nhau, đùm bọc lẫn nhau và vĩnh viễn chung sống cùng nhau.
Nịnh Nịnh rất yêu quý Tịch Sâm, anh sắp trở thành gia đình của bé, bé sẽ không cảm thấy vòng sinh hoạt của mình bị người ngoài xâm phạm, bé chỉ khổ não thắc mắc, “Hai ba ba, con nên gọi như thế nào bây giờ ạ?”
Trác Dương nở nụ cười, “Con vẫn gọi ba là ba ba, còn chú Tịch của con, chờ một lát con tự thương lượng với chú ấy được không?”
Sau khi Tịch Sâm vội vã tắm xong trở về phòng, vừa vào cửa đã bị Nịnh Nịnh ôm lấy hai chân.
Bé ngẩng đầu nhìn anh, cười nói, “Ba ba!”
Tịch Sâm nhất thời cứng người, anh cúi đầu nhìn bé, chậm rãi sờ lên khuôn mặt nhỏ, “Nịnh Nịnh… Con gọi gì cơ?’
Nịnh Nịnh vốn là muốn thử gọi, thấy thần sắc Tịch Sâm khác thường, quay đầu nhìn Trác Dương, sau đó quay lại, nói, “Con gọi chú là ba ba nha.”
Trái tim Tịch Sâm như bị thứ gì đó bắn trúng, khiến cả người run lên. Anh ngồi xổm xuống ôm lấy Nịnh Nịnh, chôn đầu vào bả vai nhỏ yếu mấy giây, sau đó bế bé lên, bước nhanh về phía Trác Dương. Anh vẫn nhớ phải bịt kín đôi mắt Nịnh Nịnh, mới cúi người hôn lên môi cậu.
Trác Dương ngẩn người, vốn định đẩy anh ra, nhưng lại cảm thấy thân thể Tịch Sâm khẽ run rẩy, vẫn nhẹ dạ mà thả tay xuống, ngửa đầu mặc anh thích làm gì thì làm.
Hai người cách Nịnh Nịnh hôn một phút đồng hồ, mãi đến tận khi Nịnh Nịnh không nhịn được vặn vẹo đầu, Tịch Sâm mút môi cậu một cái mới bằng lòng tách ra. Tiếp đó anh ôm lấy Trác Dương, giọng khàn khàn, “Dương Dương, cảm ơn em.”
“Nói cái này làm gì.” Trác Dương chôn ở bả vai anh, sắc mặt ửng đỏ. Cậu vừa quay đầu lập tức đối mặt với đôi mắt hiếu kì của Nịnh Nịnh.
Tịch Sâm cùng Trác Dương đồng thời đáp một tiếng.
Nịnh Nịnh ngẩn người, bé vốn muốn nói, mặt ba ba thật là đỏ nha, nhưng lại bị hai tiếng trả lời dời đi lực chú ý, trong nháy mắt cười ha ha.
Sau đó, Nịnh Nịnh cùng Tịch Sâm thảo luận về sau nên xưng hô thế nào, cuối cùng quyết định, Nịnh Nịnh gọi Trác Dương là ba ba, gọi Tịch Sâm là daddy.