Từ cấp ba đến nay, từ mười năm tuổi đến hai mươi bốn tuổi, cậu luôn giấu tình yêu này sâu thật sâu, xem nó là của riêng mình và chưa bao giờ mong đợi được đáp lại. Mặc dù những hành động trước đây của anh khiến cậu có chút suy đoán nhưng cũng chẳng dám khẳng định, cậu sợ chính mình lại tưởng bở. Hôm qua ở khách sạn, anh nói với cậu những câu kia, làm suy đoán ấy càng thêm chắc chắn, nhưng mà giờ khắc này, chính tai nghe thấy Tịch Sâm thổ lộ, đầu óc cậu như quay cuồng, cả người có cảm giác không chân thật.
Vì thế cậu ngay lập tức hoàn hồn. Trác Dương nín thở nhìn người đang ngày càng tiến đến sát, đột nhiên nghiêng đầu tránh đi.
Cuối cùng đôi môi ấm áp rơi trên má cậu.
Vừa chạm vào đã lập tức tách ra, Tịch Sâm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, thấp giọng nói, “Trác Dương, lần này tôi không chấp nhận sự từ chối.”
Trác Dương không phải không thích anh, nhưng cậu lại rụt rè một cách khó hiểu. Anh cũng không còn là Tịch Sâm của sáu năm trước, bị từ chối thì để mặc cậu rời đi, anh không muốn bỏ lỡ thêm một lần sáu năm nào nữa.
Mặc dù nói là vậy, nhưng anh cũng không muốn ép Trác Dương quá. Lần này, anh bỏ qua cho cậu, hai tay dùng lực đứng dậy, lùi về sau. Tịch Sâm rót cho cậu một cốc nước và đặt bên cạnh, nói, “Em nghỉ ngơi đi, có việc thì gọi cho tôi.”
Trác Dương bối rối gật đầu, chờ anh đi khỏi, cậu ôm mặt ngồi một lúc lâu, sau đó vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, lòng đầy xoắn xuýt và ý muốn tránh né.
Bởi vì có tâm sự cộng thêm thân thể không khỏe, Trác Dương ngủ mê man cả một buổi chiều, đôi lúc còn có cảm giác như là Tịch Sâm vào phòng, sờ trán cậu kiểm tra thân nhiệt. Khi Trác Dương tỉnh dậy, trời đã tối, Tịch Sâm vẫn như trước ngồi bên giường cậu đọc sách, thấy cậu tỉnh, chuyện đầu tiên anh làm là đưa cốc nước cho cậu.
Anh không nói lại việc xảy ra lúc trưa, điều này khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Vì Trác Dương bị bệnh nên bọn họ ở lại Nghiêm gia hai ngày rồi mới trở về.
Sau khi Tịch Sâm thổ lộ, Trác Dương vẫn chưa trả lời, anh cũng không ngại nhưng đã bắt đầu kéo dần khoảng cách giữa hai người, đầu tiên là phải thay đổi cách xưng hô.
Trước đây bất kể lúc nào Trác Dương cũng gọi anh ‘Tịch tổng’, nhưng từ ngày đó trở đi, trừ lúc bàn chuyện công việc, những thời điểm khác, mỗi khi cậu gọi ‘Tịch tổng’, anh đều sẽ không ngại phiền phức mà sửa lại cho cậu, để cậu gọi bằng tên. Vài lần sau, Trác Dương chỉ có thể rất bắt đắc dĩ mà sửa lại cách xưng hô.
…
Ngày mai Trác Dương nghỉ phép, buổi trưa ở phòng làm việc, lúc ăn cơm, Tịch Sâm múc một chén canh cho cậu, hỏi, “Ngày mai nghỉ làm, em đã có kế hoạch gì chưa?”
Cậu nhận lấy bát canh, đáp, “Đọc sách, đi chơi với Nịnh Nịnh.”
Nịnh Nịnh được nghỉ hè, hai tháng nay đều không phải đi nhà trẻ, dù Trác Dương được nghỉ phép ngày nào thì cũng có thể đưa bé đi chơi.
Trác Dương mím mím môi, muốn từ chối, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Cậu nhìn bát canh thất thần, động tác lấy canh cho cậu anh làm rất thuần thục, mà cậu trong lúc vô tình, cũng tập mãi thành quen.
Nếu Tịch Sâm quyết định muốn ở bên cậu, cậu… không thể từ chối.
Tối hôm đó, hai người từ tiệc rượu trở về. Mỗi ngày, Tịch Sâm đều nhận được lời mời cho rất nhiều bữa tiệc, chỉ cần anh muốn, từ sáng đến tối đều có thể tham dự. Nhưng sau đó Trác Dương phát hiện anh rất ít tham gia mấy bữa tiệc kiểu này, đa phần đều là Trần Trạch đi thay. Thế nhưng, chỉ cần ngày hôm sau cậu nghỉ phép, tối hôm trước Tịch Sâm nhất định sẽ kéo cậu tham gia bữa tiệc nào đó, rồi trên đường về thuận tiện đưa cậu về nhà luôn.
Trác Dương có ngốc đến đâu cũng nhận ra, Tịch Sâm làm như vậy đều là vì cậu.
Xe dừng trước cổng tiểu khu, Trác Dương đang định xuống xe thì nghe thấy Tịch Sâm nói, “Tôi có thể đi lên thăm Nịnh Nịnh không?”
Tay nắm cửa ngừng lại một chút, sau đó cậu đành nói, “Có thể.”
Tịch Sâm thật sự yêu quý Nịnh Nịnh, cậu làm việc bên cạnh anh hơn hai tháng mà Nịnh Nịnh đã nhận được gần mười món quà, lần trước trở về từ Nghiêm gia, anh cũng mua quà lưu niệm cho bé, vì vậy Nịnh Nịnh vốn đã yêu quý anh, nay lại càng thân thiết hơn.
Tịch Sâm ôm lấy cô bé, theo Trác Dương vào nhà.
Nịnh Nịnh muốn anh ôm bé đến bàn cơm, sau đó tự mình mở ra một cái hộp nhỏ, lấy một bông hoa nhỏ màu tím rồi đưa cho anh, “Chú Tịch, đây là bông hoa hôm nay con tự tay làm, con tặng một bông cho chú.”
Trong ánh mắt mong đợi của bé, anh nhận lấy, cẩn thận cất vào trong túi áo khoác, khuôn mặt nhu hòa xoa đầu Nịnh Nịnh, “Chú cảm ơn Nịnh Nịnh.”
Trong bếp, Trác Dương đang rót nước, mẹ Trác đi vào, nhỏ giọng hỏi cậu, “Dương Dương, sinh nhật của con sắp tới, ngày đó con có muốn mời Tịch tiên sinh đến nhà dùng cơm không?”
Mẹ Trác biết Tịch Sâm trả lương cho Trác Dương rất cao cũng là nể tình bạn học, hơn nữa anh đối xử với Nịnh Nịnh rất tốt, mời một bữa cơm là chuyện đương nhiên.
“Để con hỏi lại đã, anh ấy không phải lúc nào cũng rảnh rỗi.” Trác Dương dè dặt trả lời, cậu biết, nếu mời Tịch Sâm, anh chắc chắn sẽ đồng ý, chỉ là cậu có hơi do dự.
Mẹ Trác không nghĩ nhiều, cho là những người tự mở công ty như Tịch Sâm đều rất bận.
Khi Trác Dương bưng nước ra ngoài, chỉ thấy Nịnh Nịnh đang vui vẻ vỗ tay, nói: “Được ạ! Được ạ!”
Nịnh Nịnh nhào đến ôm cậu, cao hứng nói, “Ba ba, chú Tịch bảo ngày mai có thể đưa con đi bãi biển xây lâu đài cát, chúng ta cũng đã lâu chưa đi, ngày mai có thể đi cùng nhau không, ba ba?”
Thảo nào trưa nay Tịch Sâm hỏi cậu ngày mai có dự định gì, còn không phải vì thế này sao….. Trác Dương nhìn Tịch Sâm, chỉ thấy anh ngồi trên ghế salon, bình tĩnh nhìn cậu.
“Đưa bé đi cũng được mà.” Mẹ Trác đi ra cười nói, “Mẹ xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai nhiệt độ không cao, bờ biển lại có gió nên sẽ không quá nóng đâu.”
Nịnh Nịnh giả vờ đáng thương kéo kéo góc áo cậu, Trác Dương không từ chối được một ba ba khác của bé, càng không từ chối được bé, chỉ có thể hờ hững đáp, “Được rồi, ba ba đưa con đi.”