Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 17: Chương 17

Hay lắm cái tên này, Hùng Thanh Thanh đường đường là tu vi Nguyên Anh Kỳ, có thể làm trưởng lão ở phái Thanh Miểu rồi, thế mà trong mắt hắn cũng chỉ là phế vật. Phó Yểu Yểu chỉ có thể nói với Hùng Thanh Thanh: “Hùng đại ca, xin lỗi nhé, vừa nãy Ma Tôn đại nhân truyền tin cho ta, nói muốn đích thân tới đưa ta đi tới vực sâu tăm tối, ta không thể đi cùng ngươi nữa rồi.” 
 
Sắc mặt của Hùng Thanh Thanh thay đổi vô cùng kỳ diệu: “Không sao không sao! Phó cô nương cứ đi đi! Hùng mỗ tùy cô nương sai bảo!” 
 
Tốt quá, lúc trước vị Ưng thiếu chủ của  gia tộc Vĩ Thược còn khẳng định chắc chắn Ma Tôn không có cảm tình với vị Phó cô nương này, chỉ có điều Phó cô nương ỷ vào việc Ma Tôn bế quan không quản chuyện đời, cho nên ở bên ngoài cáo mượn oai hùm mà thôi. 
 
Sau khi nghe xong điều này hắn ta cũng có chút dao động, lo lắng bản thân cược nhầm. 
 
Nhưng vừa nãy hắn ta tận mắt nhìn thấy Nghiệt Khí trong mắt Phó Yểu Yểu! 
 
Mặc dù hắn chưa từng thấy Tam Thiên Nghiệt Khí, phá vỡ thời không, nuốt chửng vạn vật mà Ma Tôn tu luyện, nhưng cũng từng nghe qua năm đó Bách Lý Hưu khống chế Tam Thiên Nghiệt Khí đánh cho chủ nhân của tứ vực chạy trối chết như thế nào, hôm nay cũng coi như đã được trải nghiệm được một phần nhỏ rồi! 
 
Mà giờ đây Ma Tôn đại nhân còn tự mình tới bảo vệ an toàn cho Phó cô nương đi tới vực sâu tăm tối! Đây chắc chắn là yêu đó các huynh đệ!
 
Tiền đồ của mình! Ổn rồi! 
 
... 
 
Sau khi Phó Yểu Yểu tạm biệt Hùng Thanh Thanh thì đi tới chợ đen mua một bản đồ vực sâu tăm tối xong thì trở về Ma điện. Trên đường trở về, ánh mắt của đám ma tu nhìn nàng có thêm mấy phần sợ sệt, đến cả những ánh mắt ph óng đãng cũng ít hơn bình thường rất nhiều. 
 
Lúc này trong gia tộc Vĩ Thược ở thành Tứ Phương, đường chủ nghe được tin tức Ưng thiếu chủ chết thì đột nhiên bật dậy từ trên ghế: “Ngươi nhìn rõ không? Thật sự là Tam Thiên Nghiệt Khí sao?” 
 
Ma tu quỳ dưới mặt đất run rẩy nói: “Vâng! Thuộc hạ tận mắt chứng kiến, Tam Thiên Nghiệt Khí vây quanh cánh tay của nữ tử kia đã đánh cho Ưng thiếu chủ tan xương nát thịt, giống hệt với công pháp mà trước đó Ma Tôn dùng để giết vào trong tộc!” 

 
“Bách, Lý, Hưu!” Đường chủ nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên này, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Rõ ràng là tình cổ kia đối với hắn không có tác dụng gì, sao hắn lại còn bảo vệ nữ tử này?” 
 
Hắn ta phất tay ý bảo người lui xuống, trầm ngâm một hồi, sau đó đi vào hậu đường nói chuyện này cho đại bản doanh của gia tộc Vĩ Thược ở Đông Vực. 
 
Mặt trăng đỏ như một cung tiễn treo trên bầu trời đêm.
 
Nghĩ tới việc ngày mai phải tiến vào vực sâu tăm tối tìm bảo bối, trong lúc căng thẳng Phó Yểu Yểu còn có chút kích động. Chuyến này đi sợ là bốn năm ngày cũng chưa thể trở về được, tin rằng đi tới đâu cũng không thể tủi thân sống ở nơi hoàn cảnh tệ được, chỉ thiếu điều đặt nồi sắt vào bình Càn Khôn. 
 
Chủ yếu là đốt lửa trong rừng rất dễ thu hút động vật hoang dã, thật sự không thích hợp nấu cơm, làm trước một ít lương khô đem theo là được. 
 
Thu dọn hành lý xong, Phó Yểu Yểu mới cẩn thận đặt Xích Nguyệt Linh cùng rễ và đất đặt vào trong không gian giới tử, nếu thật sự có thể tìm thấy nước trường sinh đất rộng, chỉ cần ném tiên phẩm vào trong cũng có thể đạt được hiệu quả rồi. 
 
Tinh Viên không có tu vi, chuyến này không tiện đưa nàng ấy đi mạo hiểm, Phó Yểu Yểu trịnh trọng đưa ghi chép gieo trồng giao cho nàng ấy: “Trong này ghi lại phương pháp chăm sóc ruộng thuốc và ruộng rau, mỗi ngày ngươi đều phải tưới nước, bón phân đúng giờ, tỉa lá bắt sâu, ngoan ngoãn đợi ta trở về.” 
 
Tinh Viên ôm quyển ghi chép ngoan ngoãn gật đầu. 
 
Vốn dĩ Phó Yểu Yểu không muốn mang theo Quán Quán, mặc dù nhờ có sự chăm sóc của cá Tử Băng mà Quán Quán đã béo hơn một vòng nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một con mèo nhỏ vô hại, còn không đủ nhét kẽ răng cho đám yêu thú. 
 
Nhưng dường như nó cảm nhận được chủ nhân sắp phải đi xa, nên nó cọ đầu vào bình Càn Khôn, ngoan cố cào vào đáy bình, Phó Yểu Yểu có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được, chỉ có thể mặc nó.
 
Mọi chuyện đã được chuẩn bị xong, chỉ thiếu tên ma đầu kia thôi! 
 
Bởi vì quá kích động, cả buổi tối Phó Yểu Yểu làm thế nào cũng không ngủ được. Bị bắt tới Ma giới cũng đã rất lâu rồi, nàng quá nhớ nhung bầu trời bên ngoài, bản tính yêu tự do của nàng cũng cần được giải phóng gấp! Mặc dù vực sâu tăm tối cũng là nơi ở bên ngoài Ma giới nhưng chung quy lại cũng không giống với chỗ này! 

 
Sáng sớm hôm sau, Phó Yểu Yểu chưa tỉnh ngủ bò dậy, làm cho mình một bữa sáng tràn đầy nguyên khí, lại kiểm tra lại một lượt ruộng rau, ruộng thuốc, sau đó ôm lấy bình Càn Khôn của mình ngồi trên ghế bập bênh đợi ma đầu tới. 
 
Nàng đợi, đợi, đợi đến lúc đói bụng, cũng đã đến giờ ăn bữa trưa rồi mà tên Bách Lý Hưu kia vẫn chưa xuất hiện! 
 
Cái tên ma đầu này, không phải là hôm qua hắn chỉ thuận miệng nói, lừa nàng đấy chứ? 
 
Phó Yểu Yểu nhìn về phía chính điện. 
 
Rút kinh nghiệm ký ức kh ủng bố lần trước nàng suýt nữa bị ngũ mã phanh thây ở chính điện, Phó Yểu Yểu bình thường đều chỉ đi vòng quanh chính điện, tuyệt đối không lại gần một bước! Nhưng với tình huống bây giờ, nếu như lại đợi thì không biết phải đợi bao lâu nữa, qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Phó Yểu Yểu nghiến răng, vẫn đứng dậy đi về phía chính điện. 
 
Mặc dù trên đường đi nhiều lần muốn quay đầu lại nhưng cuối cùng nàng vẫn dũng cảm đứng trước cửa chính điện.
 
Cửa điện đóng chặt, Phó Yểu Yểu lén lút dán lên khe cửa, đang định thăm dò tình hình, vừa dán lên thì cửa điện đột nhiên mở ra. 
 
Nàng mất trọng tâm, phịch một tiếng ngã vào trong điện, còn chưa kịp kêu đau đã thấy bên tay có nửa cái đùi đã chảy cạn máu, vết thương đang dần biến thành ngọc lục bảo. Trái tim nàng run lên, mạnh mẽ ngẩng đầu lên thì chỉ thấy trong điện ánh nến lung linh, trên mặt đất đầy chân tay đã bị đứt rời, những người hầu mặc bạch y lúc trước từng gặp qua đều chết ngay tại chỗ, cả chính điện giống như hiện trường giết người vậy. 
 
Cả đời này chưa bao giờ chân tay Phó Yểu Yểu linh hoạt như vậy, nàng bò dậy quay đầu bỏ chạy. Chỉ đáng tiếc vừa bước qua ngưỡng cửa đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Bách Lý Hưu truyền tới: “Qua đây.” 
 
Phó Yểu Yểu giả vờ như không nghe thấy, lại chạy ra ngoài hai bước, Bách Lý Hưu nói: “Nếu còn chạy nữa ta sẽ giết ngươi.” 
 
Bản năng muốn sống ra lệnh cho nàng dừng lại. 
 

Khi muốn khóc mà không khóc được quay người lại, nhìn thấy Bách Lý Hưu ngồi trên vương tọa cả người tỏa ra khí đen, khí đen sôi sục hôm nay cực kỳ mạnh mẽ, giống như một ngọn lửa đen đang hừng hực thiêu đốt, Phó Yểu Yểu sắp không nhìn ra được hình người của hắn. Chỉ có gương mặt kia vẫn lộ ra ngoài, trên mặt là những đường vân ma quỷ, đôi mắt vốn luôn lãnh đạm của hắn cũng bị khí đen bao trùm, trên người chỉ còn lại thú tính. 
 
Sắp chết rồi, lần này thật sự sắp chết rồi, đụng phải lúc đại ma đầu phát điên, nàng khổ quá mà!
 
Phó Yểu Yểu đi từng bước từng bước, đi còn chậm hơn rùa. Bách Lý Hưu không kiên nhẫn nghiêng đầu, nàng bay thẳng từ cửa lên vương tọa của hắn. Chỗ này vốn dĩ chỉ đủ cho một người nằm, giờ thêm một người nữa, nhất thời vị trí có chút chật chội. 
 
Phó Yểu Yểu nửa quỳ trên vạt áo dài màu đen của hắn, hai tay theo bản năng đỡ lấy vai hắn. Dường như Bách Lý Hưu cũng cảm thấy chật chội, hắn không vui nhìn nàng một cái, hai tay ôm lấy eo nàng muốn đẩy người nàng lên trên, ôm nàng vào lòng mình. 
 
Phó Yểu Yểu sợ hãi mở to đôi mắt. Làm gì đấy, làm gì đấy! Đây là phải thất thân trước khi chết sao? Dáng vẻ của ma đầu này không giống như tên háo sắc mà! 
 
Bách Lý Hưu ôm nàng đổi một tư thế thoải mái, mặc dù khí đen trên người cũng bao phủ Phó Yểu Yểu nhưng chỉ lướt qua người nàng mà thôi. 
 
Phó Yểu Yểu rúc trong lòng hắn không động đậy, nàng giống như một người gỗ, dường như Bách Lý Hưu không hề để ý, hắn phân ra một tia thần thức tiến vào trong tâm thức của nàng. 
 
Được rồi, nàng chỉ là một công cụ hình người mà thôi. 
 
Bách Lý Hưu thuộc đường đi thẳng vào trong biển hoa rồi nằm bất động ở đó. Phó Yểu Yểu cũng coi như biết được sở thích của hắn, nàng cố gắng không để ý tới hoàn cảnh hiện tại, nhớ lại một vài chuyện vui vẻ, tâm trạng vui vẻ rồi, biển tâm thức tràn ngập hoa cỏ, bướm bay ong đùa. 
 
Nàng sợ dọa đến hắn cho nên cũng không dám động đậy, ngồi một lúc thật sự quá buồn chán, lén lút mở mắt nhìn khí đen bao phủ lấy hắn.
 
Nàng nhớ, lúc còn ở trong mộng từng nhìn thấy Bách Lý Hưu bị khí đen hành hạ đến mức da thịt đều bị xé nát, giờ đây đã rời khỏi trận pháp giam giữ nhưng hắn vẫn bị thứ đồ này dày vò sao? Hình như không giống với lúc trước, ít nhất thì hắn không chảy máu. Thế như nhìn gần sẽ phát hiện khí đen vẫn giống như một con dao sắc bén cắt vào da thịt của hắn, chỉ là vết thương rất nhỏ, rất mỏng manh, còn chưa chảy máu đã hồi phục rồi. 
 
Chỉ là hàng ngàn vạn khí đen này, giống như lăng trì bị vạn đạo cắt thành từng mảnh, chắc hẳn là rất đau khổ. 
 
Phó Yểu Yểu không nhẫn tâm nhìn nữa, nàng nhắm mắt lại tiến vào biển tâm thức. 
 
Đại ma đầu trong biển tâm thức mặc đồ đen, tóc đen, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan tuấn tú giống như những con búp bê mà đời trước nàng thích sưu tầm, có một loại vẻ đẹp mỏng manh dễ vỡ. Nàng ngồi sang bên cạnh nhìn một lúc không kìm được hỏi: “ Ma Tôn đại nhân, ở chỗ ta ngươi sẽ dễ chịu hơn à?” 
 

Bách Lý Hưu nói: “Không.” 
 
Phó Yểu Yểu có chút thất vọng, vốn tưởng rằng có thể giúp hắn chia sẻ một chút đau khổ, hóa ra căn bản không có tác dụng gì. 
 
Vậy thì nói chuyện di chuyển sự chú ý của hắn là được rồi, nàng khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay chống cằm: “Ma Tôn đại nhân, có thật là chưa từng có ai xuyên qua vực sâu tăm tối không? Lúc trước ta từng nghe nói tới một nơi gọi là sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Can, ở đó không có nguồn nước, cũng không có Lục châu, cũng là nơi mà tới nay vẫn chưa có người nào đi qua nữa!”
 
“Nơi tận cùng của vực sâu tăm tối có phải đã không còn ở Ma giới nữa rồi đúng không? Cảm giác thật lớn, hoàn cảnh bên trong có lẽ còn kém hơn cả rừng nhiệt đới nhỉ? Có điều ta cũng chưa từng đi tới rừng nhiệt đới, chỉ từng nghiên cứu thực vật ở rừng nhiệt đới thôi. Luận văn tốt nghiệp của ta có liên quan tới thực vật ở rừng nhiệt đới đó, cảm giác như đã rất lâu rồi, giống như là chuyện của đời trước ấy.” 
 
Nàng lại nghĩ, vốn dĩ chính là chuyện của đời trước mà. 
 
Bách Lý Hưu nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của nàng đang tệ đi. Tháp Khắc Mã cái gì, luận văn tốt nghiệp gì chứ, nói toàn những lời khó hiểu gì vậy, còn nói đến mức khiến bản thân không vui nữa! Hắn cau mày lại, thuận tay ngắt một bông hoa ném vào trong miệng nhỏ đang ba ba không ngừng của nàng: “Ồn chết đi được, im miệng.” 
 
Tính khí của tên ma đầu này thật sự là xấu chết đi được! Không biết lòng người tốt! 
 
Phó Yểu Yểu tức giận im miệng, sau đó lại nghĩ, bỏ đi, lúc cơ thể con người đau thì tâm trạng cũng không tốt lắm, vẫn là không nên đôi co với hắn nữa thì hơn. Nàng chạy ra xa một chút, đan cho mình một vòng hoa rồi đội lên đầu, những động vật nhỏ trong biển ý thức đều vây quanh nàng, chim én ríu rít quanh nàng một lúc. 
 
Không biết Bách Lý Hưu mở mắt ra từ lúc nào, quay đầu nhìn bóng dáng đang vui vẻ cách đó không xa.
 
Quả thực tiến vào trong biển tâm thức của nàng sẽ không giảm đi nửa phần đau đớn. Nhưng bất kể ở đâu cũng đều sẽ đau đớn, vậy thì thà cứ tới nơi mà mình thích còn hơn. 
 
Lúc trước hắn nhìn thấy bạt ngàn thế giới, đâu đâu cũng không thuận mắt, không có chỗ nào là hắn không chán ghét, chỉ muốn phá hủy. Bây giờ cuối cùng cũng có một nơi hắn thích rồi, thật là không dễ dàng. Bách Lý Hưu nghĩ, chỉ cần khiến nàng vui vẻ là được rồi. Nàng luôn vui vẻ thì nơi này sẽ không sụp đổ. Đợi ngày nào đó hắn phiền rồi, ngán rồi, lại phá hủy cũng không muộn. 
 
Người nhảy nhót cùng với đám thỏ không biết đã nằm ngủ ở giữa khóm hoa từ lúc nào. Bách Lý Hưu ở trên vương tọa mở mắt, nhìn xuống thiếu nữ đang túm lấy vạt áo của mình mà ngủ say, mặt hắn không biểu cảm kéo vạt áo ra khỏi tay nàng. 
 
Khí đen bao phủ trên người cuối cùng cũng biến mất, hắn nhìn cung điện đầy ngọc thạch, phẩy tay một cái đã thu lại toàn bộ vào trong không gian, ôm lấy Phó Yểu Yểu rồi biến mất trên vương tọa.