Đến điện Vô thường, bóng lông nhỏ cạp cạp suốt một đường vẫn giữ trạng thái bị kích thích nhắm tịt mắt, cũng không biết là vì mệt mỏi hay là bị dọa sợ, cậu cắn tay phải của Hắc Vô Thường, bất động.
Hắc Vô Thường đứng ở trong điện, tay trái nâng bóng lông nhỏ “hung tàn”, nhìn ông trời nhỏ xù lông cả gan dám cắn mình. Hắn giận dỗi đưa tay đè một chút lên lớp lông tơ mềm mại xõa bung.
Hoa bồ công anh tròn trịa trắng như tuyết bị đè xẹp lép.
Còn chưa đắc ý được vài giây, bóng lông nhỏ sợ càng cắn chặt hơn, Hắc Vô Thường chỉ nghe thấy hai tiếng kèn kẹt phát ra từ cổ tay phải, hắn có cảm giác bàn tay sẽ rời khỏi cánh tay ngay lập tức.
Hắc Vô Thường có cảm giác sờ bóng lông nhỏ rất đã tay, rồi lại nhìn bàn tay phải sắp rời mình mà đi, cuối cùng hắn thôi đè ép lớp lông tơ, nhanh chóng thu lại âm khí quỷ khí quanh người, cơ thể vốn trong trạng thái HD lập tức nhạt dần thành bóng mờ như có như không.
Bóng lông nhỏ cắn vào không khí, bồng bềnh rơi là là xuống đất.
Hắc Vô Thường cúi đầu nhìn chằm chằm tay phải mờ nhạt đến mức sắp trong suốt và trường bào rách rưới đủ một phút, sau đó ánh mắt lạnh như băng chuyển hướng sang ngọc bài nho nhỏ treo trên móng vuốt lông.
Tiểu quỷ sai đáng thương cảm nhận được ánh mắt của Hắc Vô Thường, đột nhiên run run một chút.
Ngay lúc Vô Thường đại nhân muốn răn dạy ngọc bài quỷ sai không biết hộ chủ này vài câu, bóng lông nhỏ co lại thành một cục nhắm mắt nằm trên mặt đất cảm nhận được “Ác linh” rời đi, rốt cuộc mới chậm rãi thoát khỏi trạng thái bị kích thích. Lông tơ trắng như tuyết quanh thân bóng lông nhỏ dần dần xẹp xuống, sau đó nhẹ nhàng mở đôi mắt to quan sát tình huống xung quanh.
Sắc mặt lạnh lùng của Hắc Vô Thường lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt ấm áp hiền lành, quan tâm nói: “Nhóc con, cậu không sao chứ?”
Hai mắt bóng lông nhỏ mở thật to nhìn về nơi phát ra âm thanh, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhào về phía Hắc Vô Thường trong suốt: “Chú Vô Xá, bên trong điện Diêm Vương thật đáng sợ…”
Trái tim của Hắc Vô Thường mềm nhũn, không để ý đến chữ “chú” mà nhẹ nhàng vuốt ve an ủi quả bóng lông mềm mại. Dù sao quả bóng lông cắn người này vẫn còn là một đứa bé, đám Diêm Vương Quỷ Tướng đúng là rất hung ác, chẳng trách cậu lại biết sợ.
Trong đôi mắt to của bóng lông nhỏ chứa đầy sợ hãi: “… Bên trong còn có ác linh áo choàng đen, cực kỳ đáng sợ!”
Hắc Vô Thường: “!!!”
Đột nhiên bàn tay ôm bóng lông nhỏ không thuận tay cho lắm.
Nhưng Hắc Vô Thường lại chợt nghĩ, nếu không phải lúc trước hắn lợi dụng ông trời nhỏ này đối nghịch với phe Diêm Vương, bóng lông nhỏ đã không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, bị bẫy bắt đến điện Diêm Vương, suýt chút nữa đã gặp bất trắc.
Hắc Vô Thường nhớ tới dáng vẻ đáng thương của bóng lông nhỏ khi bị Diêm Vương xách trong tay, trong lòng hắn thầm sinh ra một chút tự trách vì lợi dụng nhóc con này.
Nếu quả bóng lông thật sự gặp chuyện gì đó không hay…
Trong đôi mắt to của bóng lông nhỏ hiện lên vẻ xấu hổ: “Chú Vô Xá, cảm ơn chú đã cứu cháu. Cháu, cháu không biết điện Diêm Vương đáng sợ như vậy, cháu sẽ không đến đó trộm đồ nữa.”
Hắc Vô Thường cứng đờ: “Không phải cậu bị Diêm Vương Quỷ Tướng kéo vào sao?”
Bóng lông nhỏ mờ mịt lắc đầu: “Không phải, cháu, cháu đi vào để… Trộm cá con.”
Hắc Vô Thường: “Cá con???”
Bóng lông nhỏ kiêu ngạo xoè móng vuốt nhỏ xíu, trong lòng bàn tay dính một chút nước và một con cá con rất nhỏ: “Chú nhìn này! Cháu khó khăn lắm mới bắt được đó… Lúc đầu cháu muốn bắt những con lớn nhưng chúng không bơi đến gần mép hồ.”
Hắc Vô Thường giật mình vì biết mình thật sự vu oan cho Diêm vương: “!!!”
Sắc mặt của Hắc Vô Thường thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn quan tâm thiết lập nhân vật “Chú Vô Xá” của mình. Hắn mỉm cười tự cổ vũ, nhìn bóng lông nhỏ tự hào xoè móng ra, hắn bất đắc dĩ khích lệ: “Ừm, giỏi lắm.”
Bóng lông nhỏ càng đắc ý hơn.
Hắc Vô Thường: “Nhưng mà… Cậu tiến vào điện Diêm Vương bằng cách nào?”
Bóng lông nhỏ nâng móng vuốt lên, giơ ngọc bài nhỏ run lẩy bẩy trước ánh mắt của Hắc Vô Thường: “Là lệnh bài quỷ sai mang cháu đi vào đó! Nào, ngọc bài nhỏ, chúng ta biểu diễn một lần nữa, nhưng cậu đừng mang tôi đến đó thật nha.”
Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Hắc Vô Thường, bóng lông nhỏ cầm lệnh bài quỷ sai bằng móng vuốt, thái độ nghiêm trang, niệm: “Người chấp hành Trúc Ninh, thỉnh vào hồ nước trong điện Diêm Vương.”
Sau khi niệm một câu khẩu lệnh không hợp quy tắc một chút nào, ngọc bài nhỏ nơm nớp lo sợ thật sự phối hợp, nó vận chuyển một tia quỷ khí cho có lệ. Nhưng đột nhiên nó như đụng phải một màn chắn nào đó không thể vượt qua, tiếp đó cơ thể của bóng lông nhỏ lóe lên ánh sáng bạc, cấm chế bên ngoài điện Diêm vương bị phá vỡ trong nháy mắt.
Tất nhiên, lần này lệnh bài quỷ sai và bóng lông nhỏ không bị dịch chuyển, quỷ khí và ánh sáng bạc tán đi, cấm chế của điện Diêm Vương vô tri vô giác khép lại như lúc ban đầu.
Sắc mặt Hắc Vô Thường hơi động.
Hào quang màu trắng bạc đó là sức mạnh của thần tiên.
Hắc Vô Thường từng ẩn ẩn hoài nghi trong lòng cậu nhóc “Hung tàn” này rất có thể là mãnh thú Thao Thiết phiên bản con non.
Nhưng vì sao mãnh thú Thao Thiết lại có sức mạnh của thần tiên, hơn nữa còn nhát gan như thế? Có vẻ như thân thế của nhóc con này không đơn giản.
Nhưng như thế lại tốt, có sức mạnh của thần tiên trong người, cho dù một ngày nào đó cậu nhóc này có chọc ghẹo cạp Diêm Vương một cái cũng không gây thành chuyện gì quá lớn.
Bóng lông nhỏ khoe cá con trong chốc lát, sau đó dường như nhớ ra cái gì đó, cậu lắp bắp ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Vô Thường: “Chú Vô Xá, cháu thân là quỷ sai dương gian tự mình xâm nhập điện Diêm Vương, có phải đã gây thêm phiền phức cho Vô Thường đại nhân không? Chú có bị phạt không?”
Tất nhiên là ngươi có gây thêm phiền cho Vô Thường đại nhân, bổn tôn phải tốn vài ngày để dùng quỷ khí vá lại áo choàng!
Nhưng ngoài mặt Hắc Vô Thường bình đạm như mây trôi nước chảy: “Không có việc gì, tôi giúp cậu dàn xếp một chút là được.”
Bóng lông nhỏ lại nhào vào cái ôm của Hắc Vô Thường: “Chú Vô Xá, chú là đỉnh nhất!”
Hắc Vô Thường đưa tay vò bóng lông nhỏ khiến lông của cậu xù lên như tĩnh điện, hắn vẫn chưa hết giận, bây giờ ngón tay của hắn trong trạng thái hơi mờ nên mọi xúc cảm chỉ như thoáng qua, không cảm giác được sự mềm mại từ lớp lông của bóng lông nhỏ.
Mãi cho đến khi bóng lông nhỏ vô cùng phấn khởi nói tạm biệt, ôm lấy cá con đi ra khỏi Địa Phủ, Hắc Vô Thường vẫn còn canh cánh trong lòng.
Hắn đường đường là Vô Thường đại nhân, không ngờ lại không dám hiện hình trước mặt một quả bóng lông, chỉ có thể duy trì trạng thái ảnh mờ, ngay cả vuốt lông cũng không có chút xúc cảm nào, có thể nói… Hắn không chấp nhận tình trạng này!
Sớm biết như thế hắn đã bảo Bạch vô thường ở lại đóng giữ Địa Phủ, mình thì cáo trạng với Thiên Đình rồi rơi vào luân hồi, tốt xấu gì vẫn giữ lại được thân thể.
Mặc dù vị “Trưởng ban Bạch” rơi vào luân hồi, cả người bị cắm đầy ống dẫn nằm trong phòng bệnh, nhưng tốt xấu gì vẫn có thực thể, không phải sao? Hắc Vô Thường suy nghĩ miên man, có hơi phiền chán thân thể ngàn năm được tạo thành từ âm khí quỷ khí.
Trước đây, Hắc Vô Thường rất hài lòng vì hễ mình đi tới đâu, chỗ đó đều có âm khí âm u, chim bay thú tán.
Nhưng bây giờ…
Không thể tiếp tục như thế, nhất định phải nghĩ một kế hoạch!
Trúc Ninh quay lại trong căn nhà gỗ, trước ánh mắt kinh hãi của Chương Dục Cẩn, cậu đưa cá con trong hồ nước của điện Diêm Vương cho bà Liễu đang không ngừng lau nước mắt.
Rốt cuộc vụ án xác sống ở Tương Tây cũng có một kết cục, lão thổ địa Cừ Nam lớn chừng bức tượng đất thực hiện pháp thuật sáu lần mới đưa được toàn bộ đoàn người trở về Ban điều tra đặc biệt. Sau đó lão thổ địa không dám phàn nàn, khuôn mặt ũ rủ sống không còn gì luyến tiếc bò trên ghế làm việc, tính toán 5000 cây nhang nên đốt thế nào trong vòng 100 năm.
Lần này mấy người Ban điều tra đặc biệt làm liên tục không nghỉ suốt bốn ngày ba đêm, mặc dù không có trợ cấp thương tổn nhưng tiền làm thêm giờ cũng không ít.
Nhưng lần này ngay cả Hùng Thành cũng không có ý tốt, anh ta đến chỗ ông bác ở Đội hậu cần cò kè mặc cả vì lợi ích của mình, đã vậy còn không ngừng áy náy nói, vóc người của mình lớn thế này, mấy ngày nay chỉ chạy qua chạy lại bằng chân, khiến Tiểu Trúc gặp nguy hiểm.
Vì lòng áy náy tăng cao, Hùng Thành xung phong nhận việc đi đến Đội hậu cần, giúp Trúc Ninh xin trợ cấp.
Ông bác ở Đội hậu cần trợn mắt há hốc mồm nghe Hùng Thành lải nhải hơn nửa tiếng, cuối cùng do dự đưa cho anh ta 500 đồng trợ cấp.
Hùng Thành lập tức nổ tung.
“Hả, tại sao chỉ có 500 đồng? Bộ ông không tin lời tôi sao? Với thương tổn như thế Tiểu Trúc phải nhận được phí trợ cấp ít nhất là 100 nghìn!” Hùng Thành lớn giọng gào lên khiến cả tầng một rung lắc: “Đầu tiên Tiểu Trúc của chúng tôi bị ném đi mất trong lúc độn thổ, tiếp đó bị một cái xác bác gái cầm dao rượt đuổi, sau đó bất cẩn nuốt lão thổ địa làm bị sặc.”
“Ông nói xem người bình thường chúng ta mắc hột táo cũng suýt tắt thở, Tiểu Trúc còn “mắc” nguyên một lão thổ địa, ông cũng biết nguy hiểm cỡ nào mà, đúng không?”
“Sau đó Tiểu Trúc lại bị cánh tay của một con Tích làm hư răng, ông biết Tích mà. Cánh tay của tên đó cứng thế nào, lúc cắn ê răng biết bao… Chỉ nội việc này cũng được nhận phí tổn thương ít nhất 2000 đồng.”
“Nguy hiểm nhất là, đêm qua Tiểu Trúc bị ác linh kéo vào âm phủ, chính là âm phủ trong âm tào địa phủ! Không thấy Chương lão đại bị dọa cho phát bệnh tim sao? Trường hợp này cũng phải được xếp vào hàng thập tử nhất sinh…”
Ông bác nghe thế sững sờ một lúc, chỉ muốn đưa cho Hùng Thành 5000 đồng làm phí trợ cấp bệnh tinh thần.
Nhưng nhìn người đàn ông vạm vỡ nói văng cả nước miếng trước mắt, ông bác vênh váo tận trời suốt nhiều năm ở Đội hậu cần cũng khiếp sợ. Rốt cuộc ông bác cũng không dám làm như thế mà viết 5000 đồng đó thành tiền trợ cấp nhiệm vụ của điều tra viên Trúc Ninh rồi đuổi Hùng Thành ra ngoài.
Mà đối với những tổ viên mệt gần chết khác mà nói, tiền làm thêm giờ mới là phần chính.
Ban điều tra đặc biệt quy định, tiền làm thêm giờ trong văn phòng làm việc là 100, công việc bên ngoài là 200, tính theo giờ.
Trong mấy ngày này, bọn họ không hề nhàn rỗi, ngoại trừ mỗi ngày làm việc 8 tiếng đúng theo quy định, 48 tiếng còn lại đều tính là thời gian tăng ca bên ngoài.
Thế là Trúc Ninh nhận được 5,500 tiền trợ cấp và 9,600 tiền làm thêm giờ.
Thời gian làm ngoài giờ trong vụ án mất tích ở trường Thập Ngũ là 3,300 đồng, cộng thêm bốn ngày điều tra vụ án xác sống, tổng tiền trợ cấp của cậu là 15,100 đồng.
Hơn nữa, số ngày nghỉ còn được tính bằng thời gian tăng ca, nhưng không quá 5 ngày. Trúc Ninh đã nhận được 18,400 đồng tiền trợ cấp, cũng nghỉ nhiều hơn 5 ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần chính là bằng tuần lễ vàng.
“Thật ra đãi ngộ của Ban điều tra đặc biệt chúng ta cũng không tính là quá tệ.” Hùng Thành tức giận bất bình một lúc lâu vì không có được 100 nghìn tiền trợ cấp giúp Trúc Ninh, sau đó mới chậm rãi nói: “Mặc dù kiếm được không nhiều bằng mấy lão đạo sĩ thần tiên, nhưng chúng ta thắng ở công ăn việc làm ổn định, Tiểu Trúc cậu nói có đúng không?”
Hùng Thành còn tỏ ra thần bí nói, Chương Dục Cẩn từng nói công việc ở đây có phúc lợi đặc biệt, chỉ có rất ít người đạt đến điều kiện hưởng thụ.
Trúc Ninh suy đoán phúc lợi này có thể là — vì hi sinh làm nhiệm vụ nên được đi du lịch cùng Chương Dục Cẩn đến Địa Phủ một ngày?
Mấy ngày nay, Tiền Quân và Tiền Thuần được Đội hậu cần điều tạm tới Đội chấp hành vẫn luôn làm việc đúng giờ, cũng không nhận được vụ án quan trọng nào. Cùng lúc đó, kỳ nghỉ phép của Trương Vũ kết thúc nên anh ta trở về Đội chấp hành. Về phần bà Liễu, bà mang kính lão run rẩy đi theo Chương Dục Cẩn làm thủ tục nhậm chức.
Những người khác thì cùng nhất trí nghỉ phép.
Trúc Ninh trở về căn phòng nhỏ mà mình thuê, sau khi sạc đầy pin điện thoại liền bấm gọi về nhà, báo tin bình an cho cha mẹ.
“Cha, con vừa tìm được một công việc cực kỳ tốt…”
Ai ngờ, Trúc Ninh vừa mới vô cùng phấn khởi mở bài, đã bị Trúc Học Cần ngắt lời: “Ninh Ninh, con muốn tự lập tự kiếm sống là chuyện tốt, nhưng sao con lại làm công việc cực khổ như thế? Con đừng nói dối lừa gạt cha, cha biết công việc mới của con là gì, sao con có thể làm công việc như thế?”
Trúc Ninh không hiểu gì hết: “Cha?”
Trúc Học Cần bên kia đầu điện thoại cực kỳ đau lòng: “Ninh Ninh à, dù có thể nào đi nữa, con cũng không được làm chó cứu hộ!”
Trúc Ninh: “Ặc…”
Hoá ra sau vụ án mất tích ở trường Thập Ngũ, chuyện chú chó cứu hộ có công lục soát của Ban điều tra đặc biệt đã được truyền thông ở thành phố Cừ Nam đưa lên đầu đề tin tức một cách không hề cố kỵ suốt vài ngày liền.
Những thế hệ trước của nhà họ Trúc đều đã thấy qua bộ dạng biến thành quả bóng lông của Trúc Ninh. Lúc bọn họ xem tin tức trên TV, vừa liếc qua đã lập tức nhận ra chú chó cứu hộ lập công lao lục soát đó là cậu! Người nhà họ Trúc biết, mặc dù đứa nhỏ Trúc Ninh này hơi “thiếu hụt” một chút, sau khi rời đi cùng cha mẹ, cậu đã rất cố gắng để học xong đại học.
Nhưng bọn họ không ngờ, một sinh viên đại học như Trúc Ninh, lại ra ngoài thành phố làm chó kiếm tiền!
Kết quả chỉ trong vòng vài ngày, cha mẹ của Trúc Ninh nhận được hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, tất cả đều là các cuộc gọi an ủi bọn họ từ người ở thế hệ trước, ví dụ như đừng quản lý con em chặt quá cho dù tạm thời không tìm được việc làm, hoặc là bí quá thì người trong tộc sẽ góp chút tiền giúp bọn họ một tay.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không được để cậu tiếp tục làm chó!
Trúc Ninh hao tốn một phen miệng lưỡi mới làm cho cha Trúc tin công việc hiện tại của cậu không phải làm chó cảnh sát, mà là nhân viên điều tra chính thức.
Lúc đầu Trúc Ninh muốn về thăm nhà, nhưng qua ngày hôm sau trước khi khởi hành, cậu nhận được điện thoại của Chương Dục Cẩn, nói là lại có vụ án mới.
Chờ Trúc Ninh đi đến Ban điều tra đặc biệt, cậu phát hiện mấy vị đồng nghiệp khác không có tới, chỉ có Chương Dục Cẩn đang chỉ huy Tiền Quân, Tiền Thuần và Trương Vũ chuyển một vạc pha lê cực to lên lầu.
“Cháu gái của bà Liễu sẽ ở tạm trong đây, chờ khi có thêm kinh phí chúng ta sẽ đào thêm một cái ao ở trong trụ sở.” Chương Dục Cẩn hào phóng nói, anh biết mình đã “lừa” thành công Mạnh Bà tiền nhiệm vào đội của mình, trong lòng anh tràn đầy vui sướng: “Giờ ngày nào bà Liễu cũng đốt một cây nhang cho thổ địa Tương Tây, còn lão thổ địa thì đưa đón bà ấy đi làm. Vì bà ấy không nỡ để mấy “bé cưng màu xanh” một mình trong vườn, nên mỗi ngày sau khi tan làm bà ấy sẽ trở về căn nhà gỗ.”
Trúc Ninh: “Đội trưởng Chương… Vụ án mới là gì thế?”
Nói tới vụ án mới, trên mặt Chương Dục Cẩn chợt lóe lên vẻ lo lắng và một chút… Chột dạ? Nhưng anh thay đổi sắc mặt rất nhanh, nghiêm túc nói: “Vụ án lần này xảy ra tại một trường quay ở Bắc thị*, là một đoàn làm phim kinh dị, gần đây bọn họ thường bắt gặp hai nữ chính xuất hiện trên màn ảnh.”
*Tên của thành phố sẽ được tiết lộ ở mấy chương sau, giờ tui sẽ để theo tác giả là Bắc thị.
Trúc Ninh nghi ngờ: “Hai nữ chính?”
Chương Dục Cẩn giải thích: “Chuyện xảy ra sau khi cameraman cầm ống kính đuổi theo nữ số một quay xong cảnh từ phòng ngủ đi ra phòng khách. Khi anh ta vác camera quay lại thì phát hiện, nữ số một vẫn còn đang ở phòng ngủ.”
Trúc Ninh rùng mình.
“Chỉ là một sự kiện linh dị, tạm thời không có ai chết.” Chương Dục Cẩn trấn an nói: “Nhưng bởi vì sự kiện này xảy ra trên người một minh tinh điện ảnh, có thể xem như là dính dáng đến nhân vật công chúng, cho nên cần trụ sở chính chúng ta đến xử lý.”
Trương Vũ chuyển xong bể cá trở về cũng xen vào: “Thật ra chuyện này vốn không cần chúng ta xử lý. Sau khi đoàn làm phim quay xong mấy cảnh này, bọn họ không cần thêm hiệu ứng mà cứ giữ nguyên như thế cũng đủ để biến nó thành một bộ phim cực kỳ kinh dị, thậm chí còn tiết kiệm được không ít tiền.”
Chương Dục Cẩn trợn mắt trừng Trương Vũ một chút, sau đó chuyển hướng sang Trúc Ninh chậm rãi nói: “Vụ án không lớn, cậu có thể tự mình xử lý không?”
Trúc Ninh hơi sợ: “Các anh không đi sao?”
Chương Dục Cẩn như biết được gì đó, anh không tỏ vẻ lo lắng, nói: “Vụ án nhỏ này không cần huy động cả đội, một mình Tiểu Trúc phá án cũng không thành vấn đề, ngoài ra sẽ có một đồng nghiệp mới đi cùng với cậu.”
Bắc thị cách thành phố Cừ Nam tận mấy ngàn cây số, lão thổ địa nhỏ xíu không đủ pháp lực, đoán chừng phải nghỉ ngơi mấy bận, nếu lão đưa hai thiên tài độn thổ chẳng bằng để bọn họ ngồi xe lửa.
Buổi trưa, Trúc Ninh kéo rương hành lý nhỏ, trong lòng vô cùng thấp thỏm đứng trước ga xe lửa. Sau đó, cậu nhìn thấy một bóng hình quen thuộc: Hắc Vô Thường mặc áo sơmi quần dài đang cầm thẻ căn cước đứng trước máy bán vé tự động mua vé xe lửa.
Trúc Ninh lập tức vui mừng không thôi, cậu chạy chậm đến bên cạnh Hắc Vô Thường, mà động tác lấy lại thẻ căn cước của người phía sau chậm lại rất rõ, cứ như thể muốn khoe khoang thẻ căn cước của mình.
Trúc Ninh nhìn thoáng qua thẻ căn cước như mong muốn của hắn: