*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Giải thích trước:
*Cos: nói tắt của Cosplay, hồi tớ đi cosplay thì mọi người toàn nói mỗi chữ cos cho nhanh nên trong lời thoại tớ sẽ để thế cho tự nhiên.
*Linh văn 灵纹: hoa văn gì đó mà tớ tra thì không ra do có 1 cuốn tiểu thuyết nổi tiếng tên Linh Văn, với lại có 1 vị (chắc là) thần tiên tên Linh Văn chân quân nữa nên nhiễu thông tin quá, nhưng linh trong tâm linh nên đọc đến thì các bạn cứ… tự tưởng tượng nha:p)
Cao Hạo nghĩ mình cần đi khám mắt, sao anh ta lại cảm thấy một thằng nhóc đáng yêu được?
Đoàn người nối đuôi lên máy bay. Ghế của Cao Hạo vừa khéo ở kế bên Trình Khanh, suốt quãng đường bay anh ta không ngừng trộm ngó cô, chỉ thấy người cạnh mình như được bọc trong một lớp filter làm đẹp, toàn thân bắn ra bong bóng màu hồng.
Trình Khanh nghi ngờ liếc sang, anh ta đột nhiên ôm ngực trái.
Sở Phi Ly khó hiểu hỏi: “… Cao Hạo, ông làm sao đấy?”
“Đau tim.”
“Ông sợ độ cao hả?”
Cao Hạo cười gượng hai tiếng với Sở Phi Ly, vô cùng hoài nghi rằng một người bình thường như mình chơi chung với gay lâu quá nên cũng biến thành gay rồi.
Rõ ràng người ta khỏe hơn mình, biết đánh nhau hơn mình, còn tràn đầy nam tính.
Cao Hạo thở dài thật dài.
Trình Khanh ngồi bên cạnh Trình Mục Tiêu ngủ say sưa, thoải mái đến mức gò má rám nắng cũng ửng đỏ. Trình Mục Tiêu thấy cô ngủ sâu như vậy, ánh mắt không giấu được vẻ cưng chiều. Dù gì đây vẫn là em gái mình, hơn nữa tính tình cô nhóc quả thực rất dễ mến.
… Tuy là nam tính quá thật.
“Trình Khanh bảo chú Thẩm đến tìm nó rất nhiều lần, muốn nhờ nó hòa giải giúp.” Trình Mục Tiêu thầm thì với Thẩm Tử Sơ, có lẽ vì sợ đánh thức em gái “Nhưng mà lần nào cũng bị con bé dùng nắm đấm dọa chạy tóe khói.”
Khóe môi Thẩm Tử Sơ cong lên một chút, ánh mắt nhìn Trình Khanh càng thêm dịu dàng.
“Tử Sơ, cậu muốn làm gì bọn tớ cũng ủng hộ cậu.”
Vẻ mặt Trình Mục Tiêu vô cùng nghiêm túc. Những người xung quanh đều nở nụ cười với Thẩm Tử Sơ, Đỗ Đường Chu ngồi hàng ghế phía sau nhướn mình khẽ xoa tóc cậu, Sở Phi Ly ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng siết chặt bàn tay cậu.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Tử Sơ bỗng cảm thấy thật may mắn vì có được những người bạn này.
“Đừng để ý đến ông ấy, tớ không muốn chạm mặt ông ấy nữa, tớ khó chịu, ông ấy cũng chả vui.”
Trình Mục Tiêu gật đầu đồng ý.
Máy bay bay hơn sáu tiếng, từ giữa trưa tới xế chiều mới tới nơi.
Bởi trận đấu của Trình Mục Tiêu chưa diễn ra, bọn họ liền hẹn nhau đi xem triển lãm truyện tranh. Ba người Trình Mục Tiêu, Trình Khanh và Cao Hạo không có hứng thú với triển lãm thì ở lại dạo chơi trong khu phố mua sắm.
Đỗ Đường Chu – khách mời của sự kiện – rất muốn Thẩm Tử Sơ cùng mình biểu diễn một tiết mục lồng tiếng ngay trên sân khấu, mà Thẩm Tử Sơ cũng cảm thấy hứng thú, quyết định lên sàn với anh ta.
Sở Phi Ly thở dài, đành đi theo họ. Đã vậy anh và Tạ Thu còn không phải khách mời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Đường Chu và Thẩm Tử Sơ sánh vai đi mất.
Anh liếc người bên cạnh: “Vợ ông vào trong rồi đấy.”
Tạ Thu đáp: “Vợ ông cũng vào rồi.”
Sở Phi Ly: “…”
Tạ Thu: “…”
Hà cớ gì phải tổn thương nhau chứ, đều là hai chàng công bị bỏ rơi không thể sống thiếu vợ mà.
Cùng lúc đó, Thẩm Tử Sơ đã cùng Đỗ Đường Chu vào hậu trường.
“Chúng ta có nên cos không nhỉ?”
“Cos ai?”
“Thẩm Mặc với Quân Ngôn chứ ai, chủ đề hôm nay là “Phù sinh tẫn hoan”, anh có mang quần áo!”
Ban đầu Thẩm Tử Sơ còn không tin, nhưng khi Đỗ Đường Chu thoăn thoắt lôi hai bộ đồ trong va li ra, cậu chỉ biết trợn tròn mắt.
… Có mưu đồ từ sớm kìa! Thoạt trông không phải là lần đầu tiên anh ta cosplay đâu.
“Anh hẹn cả người makeup cos rồi, cậu chơi không?”
“… Thử xem vậy.”
Nghe cậu nói, Đỗ Đường Chu mỉm cười: “Tiểu Sơ, anh thấy tính cậu rất là tò mò đấy, y hệt con mèo.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
“Cậu từng nghe câu gì mà “lòng hiếu kỳ hại chết con mèo” chưa?”
Cậu gật đầu: “Có nghe rồi.”
Đỗ Đường Chu bắt đầu đào bới chuyện cũ: “Vụ lồng tiếng cậu không từ chối, cả vụ viết lời lần trước lẫn chuyện giả làm bạn trai anh để lừa Tạ Thu hình như cậu cũng đồng ý luôn.”
“Hai việc đầu tiên là vì tò mò, việc thứ ba là có hứng thật.”
“Thế thì chuẩn rồi! Cậu đã thấy tính cậu rất là tò mò chưa!”
Thẩm Tử Sơ bỗng cảm thấy cạn lời.
Họ vào phòng nghỉ dành riêng cho khách mời trong hậu trường, thợ trang điểm cosplay đã chờ sẵn tại đó.
Mặc dù chương trình có chuẩn bị thợ trang điểm, nhưng cách hóa trang cosplay không giống trang điểm bình thường, Đỗ Đường Chu ngại gây phiền phức cho người khác nên mới gọi người chuyên trang điểm cosplay tới.
Anh ta đưa trang phục cho Thẩm Tử Sơ, cậu đành cầm đi thay.
Bộ đồ kia là đồ cổ trang, còn kèm thêm một bộ tóc giả. Cậu vất vả tròng mấy lớp vải lên, không ngờ bộ đồ không tồi chút nào, khi cậu chỉnh xong quần áo tóc tai đi ra, tất cả người có mặt đều phải im lặng.
Mái tóc giả rất dài chưa được chải chuốt xõa tung trước ngực. Cậu khoác bộ trang phục đạo sĩ có hai màu xanh trắng, nét mặt mang vài phần lãnh đạm thờ ơ.
Thẩm Tử Sơ lẳng lặng đứng đó không lên tiếng, chút yên tĩnh ngắn ngủi khiến mọi người xung quanh đều hướng mắt về phía này. Gương mặt như tranh kết hợp với cổ phục khiến ngũ quan của cậu càng thêm vẻ lạnh lùng thanh cao, sợi dây tua màu lam trải trước ngực, thiết kế của bộ đồ cũng tôn lên đường nét cơ thể người mặc, toàn thân cậu tỏa ra một cảm giác tao nhã khó có thể phớt lờ.
Dường như… Thật sự rất giống Quân Ngôn trong sách.
Hồi lâu sau, Thẩm Tử Sơ mở miệng: “Tóc…”
“Tóc… Tóc làm sao?”
“Tóc cứ xõa thế ạ?”
Thợ trang điểm hiểu ra, đỏ mặt đáp: “Có dây buộc tóc!”
Thẩm Tử Sơ đi tới ngồi xuống ghế, những người khác lại bắt đầu trở về với công việc, chỉ là thỉnh thoảng sẽ liếc cậu một cái, cứ cảm thấy… Không cách nào bỏ qua.
“Tiểu Sơ, cậu mặc bộ này quá đẹp!”
Thẩm Tử Sơ lễ độ “cười” trả lời: “Cám ơn anh.”
Đỗ Đường Chu khẽ thở dài: “Đáng tiếc là anh đây mặc đồ Thẩm Mặc chả công tí nào! Làm sao lập couple được nữa!”
Thẩm Tử Sơ hơi nhếch môi kéo khóe miệng cười, lập tức khiến Đỗ Đường Chu nhìn mà ngơ ngác.
“Cậu đừng có quyến rũ anh được không!”
Thẩm Tử Sơ đần mặt.
“A a, Tiểu Sơ, anh thật sự thích mặt cậu quá!”
Thẩm Tử Sơ tốt bụng nhắc nhở: “Anh mà khen em trước mặt Tạ Thu như thế thì anh ta sẽ nổi máu ghen đấy.”
“Anh biết! Nhưng mà anh là nô lệ của sắc đẹp, có gì sai đâu!”
Ờmmmmm… Hình như rất đúng lý hợp tình.
Tựa như cậu thích gương mặt Sở Phi Ly vậy.
Thợ trang điểm đang tô tô vẽ vẽ trên mặt Thẩm Tử Sơ, Sở Phi Ly bỗng nhiên bước vào.
Anh nhìn lướt qua một vòng, mắt chạm mắt với cậu. Cậu có thể thấy trong đôi mắt kia lộ vẻ kinh ngạc rồi… chớp biến thành mờ ám.
“Sao anh vào được đây?”
Sở Phi Ly còn đang chìm trong mỹ sắc, chỉ nhìn Thẩm Tử Sơ không rời, như thể không nghe thấy câu hỏi của cậu.
Thẩm Tử Sơ giơ tay vẫy vẫy trước mắt anh hai cái, sau đó lập tức bị anh nắm tay.
Mặt cậu đỏ lên, thoáng ngượng ngùng nhìn trộm bốn phía. May sao những người trong phòng đều không có phản ứng khinh miệt, có lẽ họ cũng chẳng cảm thấy hành động này bất thường.
Thẩm Tử Sơ thở phào một hơi. Có điều cậu đang mặc trang phục đạo sĩ màu lam pha trắng, gương mặt thanh cao lạnh nhạt mà đột nhiên lại đỏ mặt, quả vẫn có cảm giác mê hoặc khó tả bằng lời.
Sở Phi Ly lúc này chỉ muốn đẩy cậu lên giường hôn ngấu nghiến.
“Anh nói với ban tổ chức anh là Thương Thủy Lưu Vân, bảo anh có thể tham gia sự kiện hôm nay miễn phí cho họ.”
Thẩm Tử Sơ: “…” – Thế lý do anh từ chối lần trước thì như nào?
“Nếu lên sân khấu thì couple chính của Quân Ngôn là kiếp sau của Thẩm Mặc, chính là nhân vật anh lồng tiếng đấy.”
Cảm nhận được ý uy hiếp của anh, Đỗ Đường Chu âm thầm phỉ nhổ cái tên em họ mình thật keo kiệt!
“Cái chiều cao của ông mà cos nổi Thẩm Mặc hả?”
Đỗ Đường Chu nhòm phong thái của Sở Phi Ly rồi lại nhòm sang phong thái của Thẩm Tử Sơ, khóc không ra nước mắt: “Không phải đời trước Thẩm Mặc là thụ của Quân Ngôn à! Tôi như này thì làm sao!”
Sở Phi Ly lạnh nhạt đáp: “Cũng đúng.”
Đỗ Đường Chu: “…”
Lúc này, cô gái trang điểm cosplay đứng bên nghe được Sở Phi Ly là Thương Thủy Lưu Vân lập tức si mê hỏi: “Vân đại Vân đại, anh cũng lên sân khấu sao? Má ơi, hôm nay đúng là được xem một màn đã đời! Phê quá luôn!”
Người lồng tiếng Quân Ngôn, Thẩm Mặc và kiếp sau của Thẩm Mặc đều ở đây! Với tư cách một fan của bộ kịch truyền thanh “Phù sinh tẫn hoan”, cô hạnh phúc sắp xỉu!
Sở Phi Ly nhẹ gật đầu xác nhận.
Chuyện đã đến nước này, Đỗ Đường Chu cũng chẳng có cách nào khác. Anh ta lấy một bộ đồ trong va li ra ném cho Sở Phi Ly: “Thay đê, tôi cũng chuẩn bị cho ông rồi.”
Sở Phi Ly: “… Sao tôi cứ thấy như ông cố ý nhỉ?”
Đỗ Đường Chu trợn mắt: “Cố ý cái giề?”
Đương nhiên là lợi dụng Tử Sơ lôi anh lên sân khấu, còn mặc loại quần áo này nữa! Bằng không anh ta mang cả đống đồ ấy đi làm gì!
Rốt cuộc Sở Phi Ly cũng không gặng hỏi thêm, anh đã sớm biết là Đỗ Đường Chu trời sinh…
Trời sinh gian xảo!
Anh miễn cưỡng nhận lấy bộ cổ phục đi thay. Cùng lúc đó, phía Thẩm Tử Sơ cũng đã sắp hoàn thành phần trang điểm.
Người phụ trách kế hoạch vừa bàn bạc cùng họ về phân đoạn kịch sẽ lồng tiếng trực tiếp vừa thỉnh thoảng ngó Thẩm Tử Sơ, cuối cùng mải mê ngắm cậu đến quên cả việc thông báo kịch bản chương trình.
“Chị kế hoạch ơi?” Đỗ Đường Chu huých cô gái một cái.
Cô gái kia vội vàng tĩnh tâm lại, tiếp tục giảng giải kịch bản với hai người.
Lúc này, Sở Phi Ly đã thay đồ xong. Anh mặc một bộ trang phục đen huyền từ đầu đến chân, trên áo có thêu “linh văn” trông y hệt như thật. Cặp mắt đào hoa của Sở Phi Ly ánh lên vài phần lạnh lùng, nhưng cái lạnh đó khác với vẻ thanh cao hờ hững của Thẩm Tử Sơ, ánh mắt của anh thực sự rất băng giá, rõ ràng là cái nhìn kiêu ngạo không coi ai ra gì.
“Đẹp trai quá!”
“Đẹp ghê!”
Chung quanh vang lên những giọng nữ cảm thán, Đỗ Đường Chu cười hì hì vỗ vai Sở Phi Ly: “Được đấy nha, lúc nãy còn không thích mà loáng cái đã nhập vai rồi?”
“Ngày trước lúc tôi đi làm khách mời từng diễn một nhân vật trong một bộ kịch truyền thanh, có tí kinh nghiệm.”