Sau Khi Biến Thành Husky Của Tình Địch Lạnh Lùng

Chương 41: Ngày thứ ba mươi chín trở thành chó

Úc Đinh hỏi xong cũng hối hận.

Thật ra bình tĩnh nghĩ lại, Cố Kinh Giới tuyệt đối không phải loại người này.

Có lẽ đối phương dùng APP đó là có lí do khác.

Hắn hỏi ở chỗ này...... Cứ như bình dấm chua bị đánh đổ vậy.

"À ừm, tôi chỉ hỏi đại thế thôi, nếu anh không muốn nói cũng không sao."

Có lẽ còn chưa quen với hình người đeo dây xích, Úc Đinh giơ tay nới lỏng vòng cổ quanh cổ mình.

Cố Kinh Giới chú ý tới cảnh này, động tay mở cửa: "Đi vào trước đi."

Người biến thành chó, chó lại biến thành người thật sự quá mức kỳ lạ.

Nếu không phải Cố Kinh Giới đã có chuẩn bị tâm lý trước, có lẽ giờ phút này anh đã bị hù rồi.

Hàng lang bên ngoài dù sao cũng không an toàn.

Úc Đinh đi vào nhà, đổi một đôi dép khác.

Hắn đã quen với việc mỗi lần vào cửa đều để Cố Kinh Giới dùng khăn giấy và nước rửa tay lau tay chân cho mình, nhưng giờ đây hắn thực sự cảm thấy có chút vi diệu.

Sau khi thay dép, Úc Đinh đứng ở cửa, không biết phải làm sao.

Khi còn là một con chó, hắn có thể nhảy lung tung mà không cần gánh nặng, nằm sấp lăn lộn trên ghế sofa, nhưng với tư cách là một con người... hắn hiển nhiên nhận ra rằng mình và Cố Kinh Giới không hề quen biết nhau.

Nhìn thấy bộ dạng tay chân luống cuống của Úc Đinh, Cố Kinh Giới cảm thấy có chút buồn cười. Anh chỉ vào ghế sô pha nói: "Ngồi xuống trước đi, muốn xem TV thì tự mình bật lên."

Sau đó anh bước vào bếp, mở tủ lạnh lấy một túi sữa chua rồi lấy ra một chiếc thớt để cắt hoa quả.

Khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn phòng khác.

Úc Đinh có chút câu nệ ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng vải quen thuộc, hai tay đặt lên đầu gối, hoàn toàn khác với dáng vẻ làm khùng làm điên khi phá nhà của chú chó Husky.

Mặc dù họ đã ở bên nhau rất lâu và đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý nhưng Cố Kinh Giới vẫn không khỏi choáng váng khi thực sự nhìn thấy Úc Đinh. Không biết tại sao nhưng lần nào anh cũng ngại ngùng trước người anh thích. Mặt đỏ bừng và không nói nên lời... Rõ ràng anh có thể kiềm chế cảm xúc của mình một cách hoàn hảo trước ống kính, nhưng khi gặp Úc Đinh thì lần nào cũng luống cuống.

Vì không muốn lộ ra mặt xấu hổ của mình nên chỉ có thể giả vờ thờ ơ.

Trong đầu anh đang suy nghĩ lung tung: "Sh..." Con dao vô tình cắt vào ngón tay, anh hít hà một hơi.

Cố Kinh Giới nhìn xuống.

Đứt tay rồi.

Một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương vô cùng chói mắt.

Anh đặt con dao xuống, muốn tìm một miếng băng cứu thương.

Úc Đinh ngửi thấy mùi máu liền từ phòng khách chạy tới, nắm tay anh, nhỏ giọng phàn nàn: "Sao bất cẩn thế?"

Cố Kinh Giới giật mình.

Úc Đinh đã cho tay anh vào bồn rửa, mở vòi nước rửa vết thương rồi cho ngón tay vào miệng liếm rất tự nhiên. Cảm giác đầu lưỡi mềm mại tê dại chạm vào vết thương khiến Cố Kinh Giới đột nhiên rùng mình nhìn người đối diện, nhất thời không biết phải nói gì.

Úc Đinh ngẩng đầu đón ánh mắt của anh, sau đó nhận ra hành vi của mình lúc này thực sự rất tùy tiện.

"Ừm... cái gì, nước bọt của tôi có thể trị vết thương, khụ khụ." Ngay cả lời giải thích cũng có vẻ rất vội vàng.

Úc Đinh không nói dối.

Hai con sói từng nói với hắn rằng thú nhân cực kỳ mạnh và máu của họ có linh lực. Ngay cả một giọt nước miếng cũng có thể giúp chữa lành vết thương cho sinh vật sống.

Vì bây giờ hắn đã trở lại thành người nên chắc chắn hắn đã sống sau thời kỳ bị nguyền rủa và trở thành thú nhân chân chính.

Cố Kinh Giới dừng một chút, nói: "Cám ơn."

"Không có gì. Anh còn cảm ơn tôi cái gì...." Úc Đinh xua tay.

Bây giờ hắn còn quen với đồ đạc trong nhà hơn Cố Kinh Giới. Hắn đi thẳng đến tủ phòng ăn, kéo ngăn kéo thứ hai ở tầng dưới ra, lấy iốt và băng bó trong hộp thuốc màu trắng. Đầu tiên, cẩn thận bôi i-ốt lên vết thương của Cố Kinh Giới, sau đó xé gói ra và dán băng cứu thương lên đó.

Sau đó, hắn lấy con dao từ tay Cố Kinh Giới, hạ vài nhát, nhẹ nhàng cắt phần hoa quả còn lại, mang đến phòng khách và nói với đối phương: "Chúng ta nói chuyện nhé?"

Úc Đinh biết Cố Kinh Giới gọi hắn vào là có ý gì.

Đối phương chắc hẳn rất ngạc nhiên khi hắn đột nhiên biến từ một con Husky thành con người. Mặc dù bây giờ Cố Kinh Giới có vẻ bình tĩnh nhưng Úc Đinh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích.

Dù sao thì hắn cũng đã ăn uống ở nhà đối phương lâu lắm rồi.

"Ừ." Cố Kinh Giới cũng đi tới ngồi xuống sofa bên cạnh.

Úc Đinh: "Chắc cậu biết tôi là ai phải không?"

Cố Kinh Giới: "Ừ."

Anh hiểu Úc Đinh có ý chỉ Đinh Đinh.

Úc Đinh thấy hơi có lỗi nói: "Vừa rồi tôi đột nhiên biến thành người, có lẽ làm cậu sợ hãi..."

Cố Kinh Giới: "Không hẳn."

Úc Đinh: "?"

Khóe miệng Cố Kinh Giới hiện lên một nụ cười nhẹ.

Giống như tiên nhân băng giá như tuyết đột nhiên tan chảy, khiến toàn bộ nét mặt xa cách hiện lên sống động.

"Tôi biết Husky đó là cậu."

Úc Đinh chết lặng.

Cái gì?

WHAT??

Trong lòng như có hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại.

Hắn không bao giờ ngờ rằng Cố Kinh Giới lại có thể nhìn thấu chiếc áo choàng mà hắn đã cố gắng ngụy trang đến thế.

...

Chẳng trách ngày đó Cố Kinh Giới đột nhiên gọi hắn bằng tên thật.

Úc Đinh ban đầu còn tưởng rằng đối phương gọi nhầm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng đây rất có thể là đang thử mà thôi.

Có lẽ Cố Kinh Giới đã nghi ngờ thân phận của hắn.

Trong khi hắn hồn nhiên không hay biết, có thể người kia đã quan sát cuộc sống của hắn cho đến khi kết quả được xác định từ từ.

Nhưng Cố Kinh Giới làm sao phát hiện được áo choàng của mình?

Úc Đinh không thể hiểu được.

Cố Kinh Giới đẩy đĩa hoa quả và sữa chua về phía trước, nói: "Cậu không muốn ăn à?"

Đây là những món ăn ưa thích của Husky trước đây.

Khi Úc Đinh nhìn thấy chúng nó, hắn không hiểu sao nhớ lại những năm tháng ngu ngốc mà mình đã trải qua với Cố Kinh Giới khi hắn còn là một chú chó.

Cứu với! Chỉ tưởng tượng trong đầu thôi cũng khiến hắn muốn dùng ngón chân cào đất.

Nếu như hắn ngốc như vậy, Cố Kinh Giới thật sự còn thích hắn sao?

Hắn cảm thấy mình không thốt lên lời, thậm chí có thể cảm thấy rằng nhân cách sân khấu của mình đã sụp đổ...

Úc Đinh bây giờ cũng biết lý do tại sao Cố Kinh Giới thích mình.

Họ không chỉ trò chuyện như "bạn qua thư" mấy năm liền, Cố Kinh Giới còn ngưỡng mộ khả năng ca hát và vũ đạo của hắn.

Nếu không Cố Kinh Giới sẽ không treo poster trên sân khấu của hắn ở đầu giường.

Úc Đinh nghĩ nghĩ, đẩy đĩa lại nói: "Tôi không đói."

Hắn ý đồ níu lại chút mặt mũi.

Nếu không... mình ở trước mặt người nọ luôn là một con chó ăn uống ngu ngốc thì còn yêu đương cái cục cít!!

Cố Kinh Giới cười như không cười nhìn hắn: "Lúc trước không đói cậu cũng ăn rất nhiều."

Husky thật sự rất giỏi ăn.

Mỗi lần gọi đồ ăn mang về, anh phải gọi suất ăn cho ít nhất ba người.

Úc Đinh: "...."

Hắn cảm thấy mình đã mất quyền lựa chọn bạn đời.

Phải chăng duyên phận và tình yêu giữa họ đã bị chính tay hắn hủy hoại?

Nhìn thấy Úc Đinh gục mặt xuống giống như một chú chó lớn ủ rũ, Cố Kinh Giới có chút ảo não, tự hỏi vừa rồi mình có phải nói sai hay không.

Anh suy nghĩ một lúc rồi tìm ra chủ đề hỏi: "Vì sao nước bọt của cậu có thể chữa lành vết thương?"

Thật ra Cố Kinh Giới chỉ là đang muốn nói cái gì đó mà thôi.

Anh đoán bây giờ Úc Đinh chắc chắn không phải là người bình thường.

Khả năng làm vỡ kính, cộng với sức mạnh và tốc độ của Úc Đinh khi họ ở bên nhau ngày xưa, vượt xa người thường.

Úc Đinh thành thật trả lời: "Bởi vì bây giờ tôi không còn là người nữa."

Cố Kinh Giới: "......"

Không khí xấu hổ lan tràn.

Úc Đinh nhận ra mình đã kết thúc chủ đề nên ngậm miệng lại.

Hai người ngồi đối diện nhau một lúc.

Cả hai đều điên cuồng tìm kiếm chủ đề trong đầu nhưng lại không biết phải nói gì.

Cuối cùng, Úc Đinh không thể ngồi yên nữa.

Cảm giác có một vật sắc nhọn chọc lưng thực sự không thể chịu nổi.

Thế cho nên Úc Đinh bắt đầu suy ngẫm, liệu những cặp đôi khác có như vậy không?

Dựa trên kinh nghiệm yêu đương duy nhất của hắn trong các bộ phim thần tượng, một cặp đôi bình thường có thể nói về bất cứ điều gì khi họ ở một mình.

Im lặng.

Im lặng là chủ đề đêm nay.

Úc Đinh bật TV.

Quảng cáo đầu tiên hiện lên là quảng cáo của hắn khi còn là một chú chó: "XXXX Thức ăn cho chó nhập khẩu hoàng gia, thịt nguyên chất, rau tươi và ướp dầu cá hồi, thú cưng của bạn xứng đáng có được..."

Úc Đinh vô cảm chuyển kênh.

Cố Kinh Giới có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ nên cầm đĩa trái cây lên, đổ một ít sữa chua lên trên rồi dùng thìa đưa dưa hấu lên miệng.

Nhìn thấy môi đối phương dính chút vệt trắng, Úc Đinh một tay nắm ghế sô pha, tay kia vô thức tiến lại gần giúp anh lau: "Ở đây anh có dính..."

Thói quen là một điều khủng khiếp.

Khi còn là một con chó, hắn đã quen với việc thân mật không kiềm chế với Cố Kinh Giới, nhưng khi đầu ngón tay thực sự chạm vào đôi môi mềm mại của đối phương, Úc Đinh cứng người.

Khoa học nói rằng nhiệt độ cơ thể được truyền đi.

Nhưng lại không nói rằng cảm giác kèm theo giống như điện giật sẽ xảy ra trong quá trình truyền tải.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng nhạt màu, yết hầu của hắn khẽ chuyển động.

Hành động này chỉ xảy ra trong một hoặc hai giây.

Cố Kinh Giới nhận thấy có gì đó kỳ lạ, cơ thể cũng cứng đờ.

Không phải là kháng cự.

Nhưng... trong mơ anh chưa bao giờ dám làm điều gì lớn lao như vậy.

Không biết dũng khí đến từ đâu.

Anh khẽ hé đôi môi mỏng ra, mút đầu ngón tay của đối phương rồi nhẹ nhàng liếm.

Mong muốn không thể giải thích được.

Úc Đinh: Hóa đá.JPG.

Trận động đất chấn động.JPG.

Trái tim giống như bị thứ gì đó đập thẳng vào, Úc Đinh dời mắt đi, rút ​​tay lại đứng dậy nói: "Tôi về nhà trước."

Hắn cảm thấy mình cần một chút yên tĩnh.

Cố Kinh Giới nhìn hắn: "Cậu..."

Úc Đinh không đợi đối phương nói xong, hắn đã biến mất ở cuối huyền quan, mở cửa chạy ra ngoài.

May mắn thay họ là hàng xóm.

Mở cửa ra, Úc Đinh đang trốn sau cánh cửa của nhà mình, ngã xuống đất thở phào nhẹ nhõm.

Hắn tát vào mặt mình, cố gắng đánh thức bản thân.

Tại sao đầu óc hắn toàn đám rác rưởi màu vàng thế?

Chẳng phải ban đầu hắn định coi Cố Kinh Giới như anh em sao? Bây giờ chỉ cần nhìn gần đôi môi cũng khiến hắn muốn hôn!

Da của Cố Kinh Giới thực sự rất trắng. Cổ cũng rất thon gọn, anh chỉ mặc một chiếc áo ở nhà màu xám có cổ thấp làm lộ ra xương quai xanh mỏng manh...

Úc Đinh lắc lắc đầu, lặng lẽ niệm chú Thanh Tĩnh trong khi cố gắng xua đuổi những suy nghĩ quỷ dị này.

Mấy câu này là do đồng đội của hắn dạy cho, hiệu quả rất rõ rệt.

Một lúc sau, hơi nóng trên mặt Úc Đinh dịu xuống.

Dường như xung quanh hắn đang nở hoa sen.

Hắn ngồi xếp bằng, tâm bình khí hòa, cảm thấy mình không còn ham muốn trần tục nữa, cực kỳ hạnh phúc.

Cuối cùng cũng trở thành người bình thường.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, âm thanh xương cốt gãy quen thuộc lại vang lên..

Úc Đinh cảm thấy mình giống như một bộ xương bị nghiền nát, ném vào máy giặt một cách tàn nhẫn.

Rắc rắc.

Hắn lại biến thành Husky cào cửa khóc không ra nước mắt.

Đã nói là vượt qua kỳ nguyền rủa đâu.

Rác rưởi màu vàng! Trở về cho tôi!!

Tác giả có lời muốn nói:

Úc Đinh: Người đàn ông hài hước (chó)