Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 3: Nam Thần Cơ Bụng Thực Hảo Sờ



Nam thần của Vu Vi là Giang Dữ An, không chỉ Vu Vi, trong trường học có nhiều nữ sinh có nam thần giống cô.

Giang Dữ An bộ dáng xuất chúng, tính cách lãnh khốc, ở tuổi dậy thì không lớn không nhỏ như vậy, dễ dàng hấp dẫn người khác nhất.
"Không biết có đau hay không?" Vu Vi lại nói.
Khẳng định đau đi, Thẩm Tri Ngôn nghĩ thầm, mắt cá chân của Giang Dữ An đều sưng lên, tâm tình không tốt đại khái cũng là vì đau đi.
"Bất quá nam thần chơi bóng rổ thật sự siêu soái a!" Vu Vi móc di động ra, có chút hưng phấn tiến đến Thẩm Tri Ngôn, nói: " Cậu xem, cậu xem!"
" Ân." Thẩm Tri Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua, là Giang Dữ An đang nhảy lên ném bóng rổ, sau đó cùng đồng đội vỗ tay chúc mừng - một tổ ảnh chụp.

Ảnh chụp có chút mơ hồ, đủ để thấy được người chụp ảnh lúc ấy tâm tình kích động như thế nào, bất quá Thẩm Tri Ngôn vẫn là thấy rõ,khi người nọ nhảy lên vạt áo nhấc lên, cùng đường cơ bắp đẹp phía dưới.
"Cơ bụng hảo đẹp! Muốn sờ a!" Vu Vi nhìn chính là một nữ nhi rất rụt rè, nhưng khi nói thật sự có thể biểu đạt ý tưởng của chính mình lên "người khác".
"Người khác" thiên mở đầu, nghĩ tới phòng y tế, hình dáng Giang Dữ An phảng phất, mặt cậu có chút hồng, ho nhẹ một tiếng, đối với Vu Vi làm ra một bộ dáng bất đắc dĩ, hỏi cô: "Cậu sửa xong bài thi hoá học sai rồi sao?"
"A!" Vu Vi kinh hô một tiếng che miệng lại, đôi mắt tròn xoe trừng lên, nhanh bỏ điện thoại có ảnh nam thần xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra bài thi hoá học buổi sáng, một bên khẩn cầu học sinh đại diện hoá học giúp cô.
Tiết tự học của cao trung ngày thường đều kết thúc lúc 9 giờ rưỡi, thứ sáu sẽ ít hơn một giờ, Thẩm Tri Ngôn không ở ký túc, trước đây đều là đạp xe đạp về nhà, nhưng cái này cũng không phải phương tiện lâu dài.
Cậu đem xe đạp đến một góc, không đến mức gần xe người khác, sau đó mới khóa kỹ đứng dậy, chầm chậm đi đến cổng trường.

Đam Mỹ H Văn
Trong chốc lát hậm trễ như vậy, lúc này cổng trường đã không còn người, chỉ quán ăn vặt đối diện có linh tinh vài người.

Đối diện nhà quán nhỏ bán bánh đậu đỏ, người bán bánh là một bà lão tuổi cao.

Người mua bánh không nhiều lắm, bởi vì hương vị bánh kỳ thật không được tốt, da không giòn, nhân quá ngọt, nhưng bà lão mỗi đêm đều sẽ đợi cho đến khuya, Thẩm Tri Ngôn sau giờ tự học đều sẽ đi mua hai cái.


Hôm nay cũng giống nhau, cậu kéo thân tàn chí kiên của mình đi mua hai cái, trước mặt bà lão cắn một miếng to, trái lương tâm mà khen một câu "Ăn ngon ạ", bà lão sớm biết cậu, cười ha hả đưa thêm một cái, Thẩm Tri Ngôn không lấy không được, ở hộp tiền bên trong trộm để lại tiền cái bánh được tặng, sau đó mới nói lời cảm ơn, đứng ở đường cái chờ xe.

Buổi tối không dễ gọi xe, bởi vì bọn học sinh phần lớn ngồi giao thông công cộng,tài xế taxi cũng ít đi qua cửa trường cấp 3 vào buổi tối.

Thẩm Tri Ngôn một ngụm lại một ngụm cắn bánh trên tay, hơn nửa ngày mới chờ được một chiếc xe, thời điểm về đến nhà, cha mẹ đều đã ngủ, trên bàn còn một chén mì sợi nóng hầm hập.

Mẹ cậu - Hạ Nhất Thanh hôm nay tâm huyết dâng trào, làm cho con trai một bữa khuya tình yêu.

Bất quá con trai bà ăn ba cái bánh, mì sợi ăn không vô, chỉ uống hai muỗng canh.

Rửa mặt xong thì đã khuya, Thẩm Tri Ngôn có chút mệt mỏi rã rời, nằm ở trên giường nhưng ngủ không được, đầu óc đều là Giang Dữ An.
Cậu lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dữ An là cao trung năm nhất, khi đó Giang Dữ An với cậu cùng khối, ở lớp bên cạnh lớp cậu, ánh mắt đầu tiên cậu đã bị hấp dẫn, tuy rằng không đến mức như đám nữ sinh trong lớp hưng phấn kêu to, nhưng trong lòng đồng dạng nổi lên gợn sóng không nhỏ.
Cao trung năm hai khi Giang Dữ An tạm nghỉ học, đoạn thời gian kia Thẩm Tri Ngôn suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy toàn bộ không khí trường học đều rất áp lực.
Sau Thẩm Tri Ngôn thấy Giang Dữ An, là ở trong đội ngũ năm nhất.

Bọn họ nói Giang Dữ An lưu ban, bởi vì giáo ngoại đánh nhau, cho nên bị xử phạt..