Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta

Chương 3



Nghe thấy những lời này, mày Hứa Lan hơi hơi nhăn lại, như suy tư gì đó, hỏi: "Sợ hãi? Em sợ cái gì?"
Ngôn Xu do dự một chút, vẫn là thành thật trả lời: "Em sợ ma."
Hứa Lan lại hỏi: "Vì sao lại sợ ma? Ma làm gì sai sao?"
Câu hỏi này vừa nghe sẽ có chút không thể hiểu được, nhưng bởi vì người hỏi là Hứa Lan, cho nên Ngôn Xu vẫn xoa xoa nước mắt trên mặt mình, nghiêm túc tự hỏi một chút.

Đúng vậy, nàng sợ tối, sợ ma, từ nhỏ đã vậy.

Trong lúc Ngôn Xu đang tự hỏi, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai, thanh âm còn rất quen thuộc, giống như.....!Diệp Sở Nghi?
Ngôn Xu lập tức ý thức được ở trong nhà ma khủng bố tự hỏi về nhân sinh triết học là hành động ngu ngốc cỡ nào, vì thế nàng nắm chặt tay Hứa Lan, vẻ mặt lại đưa đám lần nữa, "Em không biết, nhưng mà rất sợ ô ô ô......."
Hứa Lan: "......."
Biểu tình trên mặt Hứa Lan có vài phần phức tạp, tựa hồ là bị Ngôn Xu khóc đến mức đau đầu, liền nói: "Em đi theo sau tôi, theo sát một chút, như vậy bọn họ sẽ không doạ em."
Ngôn Xu đáng thương hề hề trả lời: "Được QAQ!"
Vừa mới nhận được giáo huấn, Ngôn Xu theo sát phía sau Hứa Lan, sợ cô đi hơi nhanh chút sẽ làm cho mình lạc mất.

Mà hành lang này xây có chút quỷ dị, đi ước chừng năm phút, rốt cuộc mới tới được điểm cuối.

Nhưng điểm cuối lại không phải là cửa ra, mà là một hành lang rất dài khác nối tiếp, có thể thấy được đèn sáng bên trong ở rất xa.

Ngôn Xu mới liếc mắt nhìn một cái, liền sợ tới mức đi không nổi.

Bởi vì hành lang dài thoạt nhìn như là ở bệnh viện, trên tường dính đầy vết máu, thậm chí từ rất xa đã có thể ngửi được một ít mùi nước sát trùng.

Hứa Lan quay đầu lại nhìn nàng, giải thích nói: "Nhà ma của chúng tôi đều có đường tắt nối nhau, bây giờ phòng chủ đề bệnh viện này không có khách, cho nên cũng không có nhân viên công tác, đi qua chỗ này là ra được."
Ngụ ý, nếu theo đường cũ đi ra có khả năng sẽ ảnh hưởng đến người khác trải nghiệm trò chơi, cho nên mới đi ra từ chỗ này.

Ngôn Xu gật đầu đồng ý, nhưng mới vừa đi vào hành lang lại cứng tại chỗ.

Cửa kính trong suốt có thể trực tiếp thấy quang cảnh trong phòng, vô số bộ phận đỏ như máu cùng với tay chân đứt lìa chồng chất như núi.


Tuy rằng biết rõ là đạo cụ, nhưng liếc mắt một cái như vậy cũng mang đến cảm giác chấn động cực mạnh.

Mà cái phòng này tên là ----
Kho thu đồ bỏ đi.

Cả người Ngôn Xu đều hơi hơi run rẩy, nàng hơi hơi mở môi, tựa như còn chưa có phản ứng lại, nhưng giây tiếp theo lại tuỳ thời có thể thét chói tai.

Đột nhiên, một bàn tay hơi hơi lạnh lẽo để trên mắt nàng, còn mang theo mùi hương dễ ngửi không miêu tả được.

Thanh âm Hứa Lan bình tĩnh đến không có một chút gợn sóng, rồi lại mang theo chút gì đó làm cho người ta an tâm, "Nếu sợ thì không cần nhìn."
Ngôn Xu ngoan ngoãn gật đầu, cũng nhắm hai mắt lại.

Tay Hứa Lan rời khỏi đôi mắt nàng, hạ xuống trong tầm tay Ngôn Xu, tạm dừng vài giây, cuối cùng vẫn là cầm tay Ngôn Xu, tựa thoả hiệp nói: "Nắm tay tôi."
Ngôn Xu ngơ ngẩn.

Xúc cảm hơi lạnh trong lòng bàn tay, lại không làm người bài xích, đáy lòng thậm chí còn có chút vui mừng ẩn ẩn không nên lời.

Dọc theo đường đi, nàng đều thực nghe lời Hứa Lan, nhắm chặt mắt đi theo phía sau cô, một giây cũng dám mở.

Mãi cho đến khi cảm nhận được ánh sáng, lại nghe thấy được thanh âm Hứa Lan, cô nói: "Đừng khóc, ra rồi."
Ngôn Xu mở mắt ra, nhìn cảnh tượng cửa trước của nhà ma quen thuộc, lúc này mới như như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người như được sống lại.

Ánh mắt của nhân viên công tác mang theo nghi hoặc nhìn lại đây, chậm rãi hướng xuống phía trước một chút.

Ngôn Xu bị nhìn chằm chằm đến có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn về phía tầm mắt của nhân viên, sau đó lập tức đỏ mặt.

Bởi vì giờ phút này, tay nàng với Hứa Lan còn đang chặt chẽ nắm lấy nhau.

Một đường cứ luôn nắm như vậy, cho nên Ngôn Xu thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.


Tay Hứa Lan rất đẹp, giống như người cô, trắng nõn tinh tế.

Trên ngón trỏ mang theo một chiếc nhẫn màu đen, thoạt nhìn không biết là chất liệu gì, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra vài phần cảm giác thần bí, cực kỳ xứng đôi với người như cô.

Ngôn Xu vội vàng buông tay ra, có chút hoảng loạn nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, em......!Em......"
Nàng ấp úng nửa ngày, rồi lại không biết nên xin lỗi như thế nào.

Ánh mắt Hứa Lan dừng ở trên người Ngôn Xu, thấy nàng rối rắm như vậy như vậy, liền nói: "Không sao."
Hai chữ đơn giản, lại hoá giải được hết xấu hổ của Ngôn Xu giờ phút này.

Nhưng nghĩ đến mọi chuyện vừa mới xảy ra, Ngôn Xu mím môi, lại nhìn về phía Hứa Lan, "Tỷ tỷ, em có thể nhờ chị một việc được không?"
Hứa Lan đã xoay người, nghe thấy thanh âm nàng lại quay đầu lại, "Em nói đi."
Ngón tay Ngôn Xu hơi hơi co quắp, nắm chặt làn váy, thanh âm như muỗi, "Có thể đừng nói cho bạn của em những chuyện vừa mới xảy ra không?"
Hứa Lan không nói gì, ánh mắt dừng ở trên người Ngôn Xu mang theo vài phần đánh giá.

Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của tiểu cô nương đỏ ửng mang theo vài phần quẫn bách, mắt hạnh xinh đẹp giờ phút này vẫn còn mang theo nước mắt chưa khô, chóp mũi tinh tế nhỏ xinh hơi hơi phiếm hồng, thật là đã bị doạ đến không rõ.

Váy chỉ dài tới đầu gối nàng, trên đùi trắng nõn có một mảng xanh tím không hài hoà, thoạt nhìn hẳn là vết thương mới bị trong nhà ma.

Hứa Lan vốn dĩ không muốn đồng ý, thật sự.

Trong nhà ma có quá nhiều du khách vì cái gọi là mặt mũi, đều tới khẩn cầu cô giúp giấu đi chuyện mình bị doạ ngốc hoặc là doạ khóc, nhưng mà Hứa Lan chưa từng đồng ý ai.

Nhưng lúc này, Hứa Lan lại khó có được mà trầm mặc.

Cô cảm thấy một khi mình từ chối, tiểu cô nương trước mặt nhất định sẽ rơi nước mắt.


Nghĩ đến vừa nãy trong nhà ma Ngôn Xu kêu khóc cùng thét chói tai, Hứa Lan lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cô chỉ muốn làm cho Ngôn Xu nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nếu Ngôn Xu lại khóc trước mặt cô lần nữa, cô cảm thấy mình nhất định sẽ bị tổn hại âm thọ.

Vì thế ma xui quỷ khiến, Hứa Lan lựa chọn thoả hiệp, "Được, tôi sẽ nói với bọn họ là em đánh bậy đánh bạ thoát ra bằng đường của nhân viên."
Nhân viên công tác trước đài liếc nhìn Hứa Lan một cái, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Ngôn Xu không có phát hiện những việc đó, đáy mắt tràn đầy vui sướng, vội vàng nói: "Cảm ơn tỷ tỷ!"
Hứa Lan gật gật đầu, thần sắc so với lúc trước lãnh đạm đi không ít, đi tới một bàn làm việc khác, cúi đầu tiếp tục xử lí công việc.

Ngôn Xu cũng không tiện quấy rầy, liền đi tới sofa ngồi xuống, chuẩn bị chờ những người khác thoát ra.

Tỷ tỷ trước đài còn tốt bụng tặng cho nàng một chai sữa chua, lại trấn an nàng vài câu.

Ngôn Xu nói cảm ơn xong, liền cắn ống hút ngẩn người, thật sâu hối hận vì những chuyện vừa mới xảy ra.

Nàng đã.....!Làm cái gì vậy a!!!
Bị ma doạ khóc gào thét trực tiếp chạy loạn, cuối cùng còn nhào vào trong lòng Hứa Lan, đáng thương hề hề cầu xin người ta đưa mình ra ngoài?
Thật là càng thêm mất mặt!
Ngôn Xu dùng sức lắc lắc đầu, muốn xoá bỏ đoạn ký ức xấu hổ kia ra khỏi não mình.

Vạn hạnh trong bất hạnh, Hứa Lan nguyện ý thay mình giữ kín bí mật này, nếu không đời này nàng thật sự không còn dám ngẩng đầu lên nữa.

Nghĩ đến Hứa Lan, Ngôn Xu lại nhịn không được nâng mắt lên, lặng lẽ nhìn qua.

Khoảng cách giữa nàng và Hứa Lan không tính là quá xa, váy nhung dài màu đen cùng với ngọn đèn dầu hiếm thấy bây giờ trên bàn kia phối hợp với nhau, thoạt nhìn lại hài hoà kì lạ, giống như một bức tranh sơn dầu mỹ nhân thời Trung cổ, đẹp như là tác phẩm nghệ thuật, làm người ta không thể rời mắt được.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, đồng thời với lúc cửa mở ra, Mộc Giang vọt ra, cả người dựa vào khung cửa, trong miệng còn đang vô lực gào rống, "Đừng theo tôi! Đừng theo tôi!"
Ánh mắt Ngôn Xu mang theo nghi hoặc dừng trên người hắn, hỏi: "Cậu làm sao ra được?"
Nghe thấy thanh âm Ngôn Xu, Mộc Giang lúc này mới ngẩng đầu lên, sau đó lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Xu tỷ....."
Ngôn Xu đầy mặt ghét bỏ.

Hai chân Mộc Giang run rẩy tần suất như là bị Parkinson, miễn miễn cưỡng cưỡng đi tới, ngồi ở bên cạnh Ngôn Xu, không ngừng hít thở sâu điều chỉnh cảm xúc.


Qua hồi lâu rốt cuộc hắn cũng mở miệng, thanh âm còn run rẩy không ngừng, đêm tất cả kinh sợ ở trong kể lại một lần.

Lúc nghe Mộc Giang kỹ càng tỉ mỉ dùng cả tay chân miêu tả bắt chước lại thời điểm hắn gặp được con ma thứ năm, Ngôn Xu rốt cuộc nghe không nổi nữa, ngăn lại: "Dừng, không cần nói nữa."
Nàng một chút cũng không muốn nghe miêu tả chân thực như vậy.

Tưởng tượng quá mạnh, nàng đã bắt đầu sợ hãi.

Mộc Giang thực nghe lời cũng không tiếp tục kể, mà là hỏi: "Vậy còn Xu tỷ? Sao chị còn ra sớm hơn cả em?"
Bị hỏi đến chuyện này, Ngôn Xu có chút chột dạ sờ sờ mũi mình, sau đó nói ra cái cớ lúc nãy Hứa Lan cho nàng sẵn.

Mộc Giang gật gật đầu, đầy mặt kính nể, "Vẫn là lá gan Xu tỷ lớn nhất! Dưới loại tình huống này mà vận khí lại tốt như vậy còn có thể tìm được lối đi của nhân viên!"
Ngôn Xu: "......"
Nàng thật sự chột dạ, liền không nói tiếp.

Thực mau, những người khác cũng đều lục tục ra ngoài, mọi người đều là vì quá mức sợ hãi cho nên chủ động từ bỏ, trong đó cũng có nữ sinh bị doạ đến khóc không dừng được.

Ngôn Xu cảm thấy có chút đáng thương, lại nhớ mình lúc nãy, liền ngồi ở bên cạnh nữ sinh, không ngừng đưa giấy an ủi.

Người cuối cùng ra là Diệp Sở Nghi, nàng hiển nhiên cũng bị doạ sợ không nhẹ, khuôn mặt vĩnh viễn cao ngạo ngày xưa bây giờ lại hoảng loạn khó thấy, sắc mặt trắng bệch, không nói một lời.

Tỷ tỷ trước đài thấy cảnh tượng này, liền chủ động đưa trà nóng cùng bánh quy tới, thanh âm ôn nhu an ủi vài câu.

Sau khi đã bớt sợ hãi, liền có người muốn về nhà sớm chút, sợ nếu trời tối quá sẽ dễ nghĩ đến những cảnh tượng khủng bố đó.

Ngôn Xu đương nhiên là tán thành, tuy rằng bên ngoài nàng nhìn trấn định, nhưng nghĩ đến những chuyện vừa mới xảy ra cũng khó tránh khỏi sợ hãi.

Mà trước khi đi, ánh mắt Ngôn Xu lại nhịn không được nhìn về một góc cách đó không xa.

Mộc Giang gọi nàng, "Xu tỷ, nhìn cái gì vậy? Đi thôi!"
Ngôn Xu không có để ý đến hắn, mà bước nhanh đến trước mặt Hứa Lan.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Lan ngẩng đầu nhìn nàng, thanh âm lễ phép lại xa cách, "Có chuyện gì sao?"
Ngôn Xu mím môi, làm như gom đủ dũng khí, nhưng vẫn thật nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, em có thể thêm Wechat của chị hay không?".