Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ

Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Điệt trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, hắn không chút để ý dùng đầu ngón tay vuốt ve góc cạnh của tấm thẻ bài, cười như không cười, nhìn rất có cảm giác xa cách.

Tuy chỉ là đáp án một vấn đề, bạn học đang hóng hớt vây xem lại phát hiện vị thiếu gia lạnh lùng lúc vừa mới khai giảng giống như quay về rồi.

Giang Vân Biên cũng cảm thấy vấn đề này có hơi quá, quay đầu nhìn Chu Điệt: "Vấn đề này có quá đáng quá hay không, có muốn đổi một tấm bài khác không?"

Cậu và Chu Điệt ngồi bên dưới cửa sổ, lúc nghiêng đầu sang, ánh sáng rơi vào trong mắt phải tạo thành màu sắc khác nhau giữa đôi mắt, Chu Điệt hơi dựa đến gần một chút.

Giang Vân Biên ngửi thấy hương tuyết tùng như có như không.

Chu Điệt nói: "Có hơi quá đáng, tôi không muốn trả lời cho lắm, làm sao bây giờ?"


"Làm gì đó, làm gì đó!" Cao Tử Ninh không hề biết đọc không khí, "Ở nơi công cộng không được châu đầu ghé tai đâu nha!"

Giang Vân Biên "chậc" một tiếng, bình tĩnh ung dung nâng mắt lên.

Sau đó Cao Tử Ninh liền nhận ra vẻ mặt Chu Điệt thay đổi, giống như là rất hưởng thụ bộ dáng bênh vực người của mình này của Giang Vân Biên.

... Không khí xung quanh hai người này tại sao lại có cảm giác vi diệu như vậy?

Giang Vân Biên lười tranh cãi đến cùng với Cao Tử Ninh, nhỏ giọng nói: "Vậy cậu nói là tôi đi, dù sao tôi cũng là Alpha, bọn họ sẽ không hiểu lầm đâu."

Tầm mắt Chu Điệt miêu tả hình dáng gương mặt cậu, ý cười ẩn sâu trong đáy mắt: "Có được không?"

"Ừm."

"Đừng có bí mật mưu đồ chuyện gì đó! Mau nói nhanh lên!" Cao Tử Ninh không chờ được nữa, giống như cún con đang đói đợi chủ cho ăn vậy.


"Giang Vân Biên." Chu Điệt dựa lưng vào ghế, dáng vẻ thong thả thản nhiên: "Chia sẻ với cậu ấy."

Lớp trưởng và lớp phó trao đổi ánh mắt sâu xa chỉ hai người mới hiểu.

Dương Hữu lại gãi đầu: "Chia sẻ pheromone với đồng loại Alpha, đây là đang hẹn đánh nhau sao?"

Lớp trưởng đặt cái nơ bướm vào tay cậu ta, không muốn làm kẻ lỗ mãng phá hư không khí: "Nào, bắt đầu từ cậu, nhanh đến vấn đề tiếp theo!"

Nơ bướm rơi vào tay Giang Vân Dĩ, cô còn chưa nhớ rõ mặt mọi người ở đây nên không thể chọn mạo hiểm được, đành phải nhẹ giọng: "Lời thật lòng đi."

Lớp phó tìm một tấm bài, là câu hỏi thường thấy nhất: "Nếu cho cậu một cơ hội xuyên về quá khứ hoặc đến tương lai, cậu chọn cái nào?"

Vấn đề này rất bình thường, thậm chí đến điểm thú vị cũng không có.

Mọi người đều an tĩnh chờ đợi câu trả lời của Giang Vân Dĩ.


Tay Giang Vân Dĩ đặt ở đầu gối, dừng một chốc lát, nhỏ giọng: "Trở về quá khứ, tôi muốn trở nên kiên cường hơn một chút."

Chu Điệt nhận ra cảm xúc của Giang Vân Biên thay đổi vì những lời này.

Trước đó cậu vẫn luôn cười, nhưng sau khi Giang Vân Dĩ trả lời, độ cong nơi khóe môi dần cậu tiêu tán chẳng còn lại gì.

Hai vòng sau đó Giang Vân Dĩ đã quen thuộc với vài nữ sinh, Giang Vân Biên ho nhẹ một tiếng: "Tôi đi toilet chút, các cậu chăm sóc em gái tôi cho tốt đấy, đừng có bắt nạt nó."

Giang Vân Biên mới đi không bao lâu, ở cửa có người đến kêu tên Chu Điệt: "Giáo viên gọi cậu đến xác nhận lại thiết bị để lên sân khấu."

Chu Điệt nhẹ giọng đáp lời, rời khỏi trò chơi.

Bởi vì buổi tối phải dùng đàn dương cầm, nên Chu Điệt cần điền vào danh sách tiết mục, lúc ra khỏi văn phòng, hắn không quay lại phòng học mà đi đến toilet.
Giang Vân Biên đến toilet bên cạnh tòa nhà thực nghiệm, bên này vốn đã ít người, bây giờ trường có thêm hoạt động nên càng trở nên quạnh quẽ.

Tay Chu Điệt đút vào túi, đầy ngón tay bị gió đông thổi nên hơi lạnh, lúc đầu hắn muốn tự mình làm ấm một chút, nhưng khi nhìn thấy Giang Vân Biên hoàn toàn không biết mình đang đến gần, tâm tư đùa giỡn của hắn lại hơi nổi lên.

Hắn giơ tay dán vào sườn mặt Giang Vân Biên, sau đó bình tĩnh nhìn lông mi cậu khẽ run lên.

Giang Vân Biên nghiêng mặt tránh, cười khẽ: "Hù chết tôi rồi."

Chu Điệt rút tay về, ở trong túi nhẹ nhàng vân vê bụng ngón tay: "Ở chỗ này hóng gió à?"

Giang Vân Biên ngửa đầu, khoảng cách cực gần làm Chu Điệt nhìn rõ màu sắc con ngươi của cậu, là màu nâu sẫm, trong sáng thuần túy.

"Cậu có biết vì sao em gái tôi muốn quay lại quá khứ không?" Cậu bỗng nhiên nói.
Chu Điệt biết bây giờ hắn không cần trả lời, nên an tĩnh lắng nghe.

"Bởi vì, tôi đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng trong quá khứ." Lúc Giang Vân Biên trả lời, cậu đang cười nhưng ánh mắt rất lạnh lẽo, "Có đôi khi tôi sẽ nghĩ, thật ra sâu trong lòng nó có khả năng còn cất giấu một chút căm hận đối với tôi, nhưng nó lại không muốn thừa nhận mà thôi."

Giây phút đó dường như Chu Điệt thấy được vết thương ẩn sâu trong lòng cún nhỏ.

Thời điểm cún con bị thương đều sẽ lặng lẽ trốn đến một góc chờ đợi vết thương kết vảy, nếu thật sự đau đến không chịu được mới có thể nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ hai cái, khi nhận thấy có người đến gần thì sẽ lập tức trốn đi.

Rất nhiều loại tình cảm trong nháy mắt tuôn trào như vỡ ra, cảm giác Chu Điệt nếm được rõ ràng nhất lúc này chính là đau xót.
"Nghe giống như quá nghiêm trọng rồi, thôi không nói nữa." Giang Vân Biên cười một cái, xoay người chuẩn bị đi.

"Vân Biên."

Phía sau có người nhẹ giọng gọi tên cậu.

Bước chân Giang Vân Biên hơi khựng lại, âm thanh dịu dàng giống như một mảnh vải ấm áp, bao bọc toàn bộ trái tim cậu.

Chỉ ngắn ngủi một lát như vậy, cậu lại không dám quay đầu.

"Về thôi, tôi không thể để Vân Dĩ ở một mình lâu vậy được."

Không khí bên trong phòng học hoàn toàn bị xào nóng lên, lúc Giang Vân Biên trở lại, em gái còn túm nhẹ ống tay áo cậu: "Anh hai, bạn học của anh thú vị ghê, lúc nãy cậu ấy đi ra ngoài bị người ta cự tuyệt đấy."

Người được nói đến là Hà Như, lúc nãy cậu ta chọn mạo hiểm, thử thách là đi ra ngoài tìm một người, trước khen một trận sau đó mượn 500.

Hà Như đến gần vừa nói xong câu đầu tiên, nữ sinh khối mười một kia liền bỏ chạy giống như đang gặp kẻ lừa đảo.
Giang Vân Biên lấy nước chanh cho cô, cười sờ đầu cô: "Ừm, bọn họ đều rất thú vị."

Hứa Trạm cũng không tránh được kiếp nạn, thử thách của cậu ta là đi đến cửa mời người đầu tiên bước vào một điệu nhảy Waltz.

Kết quả vừa đi đến cửa, cậu ta liền trực diện đụng phải Chu Điệt.

Hứa Trạm: "Khụ, bạn học Chu, cậu có hứng thú nhảy một điệu Waltz với tôi không?"

Chu Điệt: "Không có."

Hứa Trạm bị từ chối một cách vô tình, cuối cùng đành nhân nhượng, tự mình nhảy một đoạn Hồ thiên nga.

Vòng tiếp theo, Cao Tử Ninh quyết tâm muốn Giang Vân Biên bị phạt, còn cố tình bí mật giao dịch với lớp trưởng.

Lớp trưởng thu được một gói khoai tây của cậu ta, động tay động chân trong trò chơi, cuối cùng Giang Vân Biên cũng lãnh được nơ con bướm.

"Nhanh nhanh nhanh! Ủng hộ giáo bá chọn lời nói thật lòng!"
"Vậy không được, tôi muốn xem đại mạo hiểm, tôi vừa nhìn thấy tấm thẻ bài hình phạt là chụp một tấm ảnh dễ thương đấy!"

Giang Vân Biên cười lạnh một tiếng, chọn một tấm thẻ trong lời thật lòng.

"Người cậu thích là ai? Nếu không có, mời nói ra loại hình cụ thể!"

Hứa Trạm đọc xong chữ trên tấm thẻ, lớp trưởng, lớp phó, cùng với mấy nữ sinh đang vây xem cùng nhau hét lên.

"Fuck, các cậu bị làm sao ấy nhở? Tôi cũng vừa mới rút tấm thẻ đó mà sao các cậu không một ai có hứng thú hết vậy!" Cao Tử Ninh tức giận.

Kết quả, mọi người đều sôi nổi vây quanh trước mặt Giang Vân Biên, không có ai thèm quan tâm cậu ta.

Cao Tử Ninh tức muốn hộc máu, chen vào: "Tôi cũng muốn nghe thử xem!"

Chu Điệt ngồi ở bên cạnh cậu, tuy đám người kia lòng hiếu học đang tràn đầy, nhưng không có ai dám quấy nhiễu đến hắn.
Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của người bên cạnh, cũng từ từ để bụng.

Giang Vân Biên dưới ánh mắt thúc giục của mọi người, bắt đầu chậm rãi tưởng tượng đối tượng gần sát với mẫu người lý tưởng của mình nhất.

Một cái tên bỗng nhiên hiện lên trong đầu.

"Chắc là có." Giang Vân Biên trả lời.

"Ai!"

"Omega nào vinh hạnh lọt vào mắt Giang ca của chúng ta vậy!"

"Aaaa tôi bắt đầu kích động rồi đây! Chẳng lẽ hôm nay phải tác hợp cho một cặp đôi nào đó sao?"

Lông mi Chu Điệt hơi rũ xuống, che giấu sắc màu u ám trong đó.

Nếu Giang Vân Biên có đáp án, hắn tin tưởng đây sẽ là cái tên làm hắn thất vọng.

Giang Vân Biên nghiêm túc trả lời: "Mèo con ngọt sữa*? Hình như gọi là như vậy."

Bàn tay đang cầm điện thoại của Chu Điệt hơi khựng lại, sau đó quay đầu sang nhìn Giang Vân Biên, màu sắc trong con ngươi khẽ lay động.
Giang Vân Biên vừa nói thích ai?

Mọi người: "..."

Mọi người: "???"

"Hả? Đây là gì vậy?"

"Khoan, khối của chúng ta có ai họ Nãi* sao?"

*nguyên văn [奶甜小猫咪] - Nãi ngọt tiểu miêu mi.

Hứa Trạm lấy điện thoại ra, mặt lộ vẻ khó xử: "Giang Vân Biên, là cái này sao?"

Giang Vân Biên nhìn tên trên thanh tìm kiếm của cậu ta: 【Nãi Ngọt の Tiểu Miêu Mi】.

Giang Vân Biên: "..."

Giang Vân Biên: "Nhìn tôi rất giống mấy người trẻ trâu* thích yêu đương qua mạng lắm à?"

*nguyên văn [非主流] là những gì không chính thống, sự phát triển phong cách này bắt đầu từ sau năm 1990, chủ yếu là do giới trẻ chiếm xu thế. Họ đổi sang quần áo có màu sắc sặc sỡ, trang sức kỳ lạ, mái tóc nhiều màu. Họ thích chụp ảnh, làm những hành động kỳ lạ trước camera. (chỗ này mình chưa tìm được từ thay thế nên có thể sẽ sửa lại sau nhé.)
Đáp án được Giang Vân Biên nói một cách nghiêm túc ngược lại càng giống như nói cho có lệ, hỏi tiếp không có kết quả, mọi người hứng thú chơi vòng tiếp theo.

Nơ bướm rơi xuống trước mặt Chu Điệt mười mấy giây, hắn đều chỉ yên lặng nhìn nước chanh trên mặt bàn không nhúc nhích.

Chu Điệt chưa bao giờ nghĩ rằng có thể tại trường hợp này nghe được năm chữ đó của Giang Vân Biên.

Nhất thời không biết là nên hoảng loạn, hay nên rung động.

Hắn có nên thừa nhận không? Việc mình chính là chủ của tài khoản này.

Hứa Trạm còn tưởng rằng Chu Điệt cũng muốn chơi giống Cao Tử Ninh, đợi hồi lâu mới phát hiện thật ra hắn đang ngẩn người: "Chu ca?"

Giang Vân Biên cũng gõ gõ mặt bàn hắn: "Chu Điệt?"

Chu Điệt nghe được âm thanh của cậu, quay người nhìn về phía cậu: "Ơi?"

"Chậc, mọi người đều đang gọi cậu, sao chỉ có Giang Vân Biên là gọi được vậy!" Cao Tử Ninh bất mãn nói.
Chỉ là một câu thuận miệng, Hứa Trạm lại sửng sốt.

Giống như, là có cái gì đó không thích hợp.

"Hết giờ rồi!" Lớp trưởng nhìn đồng hồ: "Đến đây đi Chu thiếu, chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm."

Chu Điệt lúc này mới ý thức được nơ con bướm dừng lại ở trước mặt mình, đưa tay sờ soạng bộ thẻ bài.

Hắn đọc chữ trên tấm thẻ: "Cùng một vị người chơi khác chụp một tấm ảnh dễ thương."

Khi Giang Vân Biên ý thức được không ổn, tay áo khoác đã bị Chu Điệt nắm lấy.

Chu Điệt vừa bắt người, vừa quay qua hỏi lớp trưởng: "Ai cũng được đúng không?"

Lớp trưởng gật đầu thật mạnh.

"Giang Vân Biên." Chu Điệt cười như không cười nhích lại gần, khẽ nâng cằm chỉ phương hướng: "Nhìn camera nào."

Giang Vân Biên cực kỳ không tình nguyện, nhưng tâm trạng cũng không tệ, mắng một câu rồi dựa lại gần Chu Điệt.
Chức năng làm đẹp phóng đại của máy ảnh làm mờ đi các đặc điểm vượt trội trên gương mặt của hai người, đôi mắt to tròn, khuôn mặt đầy đặn, còn có đôi tai động vật ngu ngốc mà đáng yêu.

Khiến cho Giang Vân Biên dường như trở về cùng tuổi với cậu bé bên trong album.

Chu Điệt và Giang Vân Biên dựa sát vào nhau.

Giang Vân Dĩ cầm điện thoại, cười rạng rỡ: "Anh hai, 3, 2, 1!"

...

Bảy giờ tối, buổi tiệc bắt đầu, tất cả các khối lớp đều ngồi vào vị trí của mình.

MC, lãnh đạo trường đọc diễn văn, và hát bài hát của trường xong, buổi tiệc chính thức được bắt đầu.

Tiết mục của lớp 12A6 ở vị trí thứ ba, sau khi tiết mục đầu tiên kết thúc, Giang Vân Biên liền đi đến sau cánh gà để chuẩn bị.

Cậu nhìn thấy em gái mình ngồi ở vị trí cuối cùng lớp 6 đang lay động gậy huỳnh quang trong tay.
Nữ sinh phía trước nhỏ giọng thảo luận: "Giang Vân Biên vừa mới cười với ai vậy? Đẹp trai quá đi!"

"Chu Điệt muốn đàn dương cầm kìa, a, tôi điên cuồng vì cậu ấy mất thôi."

"Nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất thường được yêu cầu phương pháp chế biến đơn giản nhất, trong trường hợp này bộ đồng phục học sinh đơn giản mà đẹp trai ngời ngời đó phù hợp ấy chứ."

"Xong rồi, trong đầu tôi bây giờ chỉ có hai chữ thôi, xứng đôi..."

Sau khi tiết mục thứ hai kết thúc, MC lên sân khấu, sau đó có người giúp đỡ mang đàn và microphone lên.

"Kế tiếp là lớp 12A6 mang đến cho chúng ta phần kết hợp giữa chơi đàn piano và hát——"

Tiếng vỗ tay, hoan hô nhiệt liệt từ khối lớp mười hai lan rộng ra toàn trường.

Ánh đèn trên sân khấu vụt tắt, Giang Vân Biên vừa mới xuất hiện, nữ sinh ở phía dưới đã điên cuồng hét lên.
Chu Điệt không phải vai chính, hắn ở trong một góc ánh sáng mờ ảo chiếu đến, nhưng một chút cũng không hề thua kém.

Phải nói là khí chất của hắn khiến cho người ta khó có thể xem nhẹ.

Lớp 6 hét thật to bằng tất cả sức lực của mình để ủng hộ.

Thời điểm tiếng dương cầm vang lên, ánh đèn như màn che rơi xuống đỉnh đầu, Giang Vân Biên ung dung ngồi trên ghế, chân phải giẫm trên thanh ngang, chân trái nhẹ nhàng chạm đất.

Đã thật lâu rồi cậu không biểu diễn trên sân khấu, nói không căng thẳng là giả, thậm chí cậu còn có loại ảo giác cực nhỏ, rằng dường như người đang ở trung tâm ánh đèn sân khấu không phải là mình.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên microphone, thiết bị ở trường Tam Trung không phải là tốt nhất, lúc trước chủ nhiệm đều dùng loại microphone này trong những buổi họp cấp, nó không được hỗ trợ âm thanh nền vang dội, hoàn toàn chỉ dựa vào giọng nói thuần túy của mình.
Nhưng khi Giang Vân Biên vừa mở miệng, dưới sân khấu liền nổi lên một trận xôn xao nho nhỏ. Không giống với bài hát gốc, giọng hát của cậu như được ngâm qua rượu, âm cuối nhẹ nhàng mà tê dại, đi vào lỗ tai câu vào lòng người.

Cậu chỉ ngồi trên sân khấu, cũng đủ để làm người khác mặt đỏ tim đập.

Ánh sáng nho nhỏ từ trong đám người phát ra phá vỡ bóng tối, Giang Vân Biên ngẩn người một chút, mới nhận ra có bạn học nào đó mở đèn flash điện thoại.

Trường học cấm học sinh mang theo điện thoại, trong thời điểm này lại kiêu ngạo mở đèn flash như vậy, không thể nghi ngờ chính là khiêu chiến nội quy trường học.

Chủ nhiệm tuần tra đã chỉ vào học sinh kia cảnh cáo.

Nhưng bạn học kia lại dùng im lặng để thể hiện sự không đầu hàng, ánh sáng từ một ít đã lan dần ra một khoảng, ăn ý vượt qua các lớp học, sự phản nghịch cùng với độc đáo tuổi dậy thì của thiếu niên tạo thành một biển đèn, ở dưới sân khấu đáp lại giọng hát của Giang Vân Biên.
Hứa Trạm vừa mới bật đèn lên, lại phát hiện bạn học xung quanh đang vẫy điện thoại theo tiết tấu bản nhạc.

"Đệt, thật nhiệt cmn huyết mà." Cao Tử Ninh giơ cao điện thoại của mình, hít sâu một hơi, "Getting lost late at night under stars..." [1]

Sau đó bị lớp trưởng vỗ một cái: "Cậu muốn gϊếŧ heo à!"

Cao Tử Ninh: "Tôi như này không phải là hợp xướng sao!"

Giọng nói của cậu ta thật sự rất lớn, làm nhấc lên một trận tiếng cười, sau đó cũng có vài người can đảm hát theo tiết tấu của Giang Vân Biên trên sân khấu.

Chủ nhiệm còn muốn la thêm hai câu đã bị chủ nhiệm lớp ngăn lại: "Tuổi trẻ mà, cứ kệ bọn họ đi."

Ca từ nhẹ nhàng mà bay bổng, lúc Giang Vân Biên hoàn hồn lại mới phát hiện bàn tay đang đặt trên microphone của mình khẽ run rẫy.

Một khoảng không sáng ngời, giống như biển sao trời đang rơi xuống nhân gian.
Khi kết thúc phần trình diễn, Giang Vân Biên cười khẽ, cầm microphone đang đặt trước ngực chuyển lên môi, đáy mắt mang theo ý cười.

"Biển đèn rất đẹp, cảm ơn các cậu."

...

Khi Chu Điệt nhìn thấy Giang Vân Biên, cậu đang ngồi ở trong góc khán phòng nhỏ xem điện thoại.

Hắn đi đến gần mới thấy được Giang Vân Biên đang xem gì, có người quay lại tiết mục của bọn họ, biển đèn dưới sân khấu thật sự rất hoành tráng.

Giang Vân Biên phát hiện Chu Điệt đến gần, nâng điện thoại lên cho hắn xem: "Hình như quay không được rõ?"

"Vẫn đẹp mà." Chu Điệt trả lời ngắn gọn.

Giang Vân Biên nói chắc chắn là cậu không nhìn kỹ, Chu Điệt duỗi tay sờ đầu cậu: "Lên mái nhà."

Hai, ba tiết mục cuối cùng của đêm văn nghệ không có học sinh nào còn hứng thú xem, lúc đầu là vài người cùng nhau đổi vị trí, đổi lớp làm cho ranh giới giữa các lớp biến mất, giáo viên cũng khó mà kiểm soát được.
Bọn Hứa Trạm từ trong bóng tối lén lút chạy ra ngoài, một đám người đi lên nóc nhà của tòa nhà nghệ thuật.

"Giang ca đến rồi!" Cô gái đang canh cửa hét lên, khi Giang Vân Biên đi lên thì thấy em gái mình đang đi theo bên cạnh Từ Chiêu Nhược.

"Làm phiền cậu quan tâm nó rồi." Giang Vân Biên giơ tay nhéo mặt em gái.

Từ Chiêu Nhược vẫy vẫy tay, đi ra khỏi đám người.

Trong lòng Giang Vân Dĩ ôm rất nhiều loại đồ ăn vặt, đều là mọi người tặng cho, Giang Vân Biên dở khóc dở cười giúp cô đặt đồ ăn lên mặt bàn.

"Không biết tìm chỗ nào bỏ xuống à?"

Giang Vân Dĩ rút kẹo que trong miệng ra: "Em sợ chờ một lát lại quên mất, đều là của bọn họ đặc biệt tặng cho em đấy."

Giang Vân Biên cúi người xuống: "Muốn mấy giờ về nhà?"

Nụ cười của Giang Vân Dĩ hơi cứng lại, tầm mắt nhìn một vòng người nào nhiệt trên mái nhà, mới cười nói: "Hình như có hơi muộn."
Nửa câu sau là nên về rồi, cô lại ngập ngừng hồi lâu cũng chưa nói ra được.

Giang Vân Biên đều nhìn thấy, cậu không nói gì.

Cao Tử Ninh đang tổ chức chơi bài, ồn ào lôi kéo em gái cũng nhau chơi, còn bảo Giang Vân Biên đừng có cản trở.

Bên ngoài náo nhiệt, Chu Điệt lại bưng ly nước chanh đứng ở trong góc.

"Cậu không đến đó sao? Vị trí này không thể nhìn thấy pháo hoa được." Từ Chiêu Nhược mang theo một ít kẹo, hương vị gì cũng có, ý bảo thích cái gì thì cứ tùy ý lấy.

Chu Điệt chọn hai viên, nhìn Giang Vân Biên đang chơi trò chơi.

Lúc này cậu trông giống như một bạn học bình thường, không hề có dáng vẻ giáo bá.

"Lúc trước vì sao cậu lại đặt tên là Mèo con ngọt sữa?"

Từ Chiêu Nhược sửng sốt một hồi mới phản ứng lại Chu Điệt đang hỏi cái gì, chính là tài khoản Weibo cô đăng ký giúp hắn.
Lúc đó là thời điểm đang hot của Thập Tự Tinh, Chu Điệt tiện tay đăng ký cái Weibo.

"Khi ấy tôi nghĩ, nếu muốn để cho một người nổi tiếng trên mạng nhớ kỹ cậu, biện pháp nhanh nhất chính là làm một em gái đáng yêu."

Lúc trước Chu Điệt tạo tài khoản với hàng loạt các ký tự lộn xộn để đi theo dõi người khác, người ta không xem hắn thành zombie fans* mà dọn sạch đã là không tệ rồi.

*nguyên văn [僵尸粉] chỉ những tài khoản giả mạo, có thể mua bằng tiền để tăng lượt theo dõi trên Weibo, Baidu, Wechat,...

"Chuyện đã qua bao lâu rồi, cậu không định tính sổ với tôi bây giờ đó chứ?" Từ Chiêu Nhược cảnh giác nói.

Chu Điệt cười khẽ, giọng nói còn nhẹ hơn so với gió, thế nên Từ Chiêu Nhược còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

"Ừm, cậu ấy thật sự nhớ kỹ."
Hồi lâu sau Từ Chiêu Nhược mới muộn màng nhận ra mình vừa nghe được cái gì, khi muốn đuổi theo hỏi rõ thì Chu Điệt đã không còn hứng thú trả lời.

Tiệc tối văn nghệ ở sân thể dục đã sắp kết thúc, hai MC vẫn duy trì sự nhiệt tình như cũ: "Nhiệt liệt chúc mừng bữa tiệc văn nghệ lần thứ mười bảy của Tam Trung kết thúc viên mãn!"

Pháo hoa từ mảnh đất trống trong sân thể dục phóng lên không, cách mái nhà của tòa nhà nghệ thuật một khoảng cách, nhưng lại là một khoảng cách tuyệt vời để ngắm cảnh.

Giang Vân Dĩ nhìn lên không trung, nhỏ giọng "wow" một tiếng, khẽ túm tay áo Giang Vân Biên.

Chu Điệt đứng ở phía sau đám người, nhìn ánh sáng rực rỡ tán loạn trên bầu trời rơi xuống bóng dáng Giang Vân Biên, mỹ lệ mà ngắn ngủi.

Vốn là cái nhìn chăm chú không ai phát hiện, Giang Vân Biên bỗng dưng lại quay đầu, đưa lưng về phía pháo hoa nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Chu Điệt.
Cách một khoảng, Giang Vân Biên hơi hơi cong mắt, cười nói với hắn: "Không đến đây sao?"

Pháo hoa vừa mới phóng ra, lại "bùm" một tiếng, nở rộ trong lồng ngực Chu Điệt.

Không biết là ai nâng ly trước: "Chúc tất cả chúng ta, tương lai vạn sự như ý!"

Hà Như giơ coca trong tay, gào lên: "Mỗi người đều thi đậu đại học mà mình thích!"

"Tiến lên!"

Vì bảo vệ môi trường, nên pháo hoa chỉ được phóng một chùm , Cao Tử Ninh ồn ào đòi chuyển sang hoạt động tiếp theo.

"Đi ăn xiên nướng đi! Quán kia chỉ cách hai nhà ga thôi, tôi đã đặt chỗ rồi!" Cao Tử Ninh lôi kéo người này người kia, làm nóng không khí: "Không đi tức là không cho Ninh ca của mấy cậu mặt mũi, đi đi đi!"

Tuy rằng nói không đi là không cho mặt mũi, nhưng ai muốn về nhà thì Cao Tử Ninh cũng đều không ép ở lại, cuối cùng chỉ còn mấy nam sinh ngủ lại trường chơi với cậu ta.
Giang Vân Biên nhìn thoáng qua, Giang Vân Dĩ đang cúi đầu nắm góc áo cậu, dù không nói gì nhưng toàn thân đều toát ra ý định không muốn về nhà. Cậu nhỏ giọng hỏi: "Rất muốn đi sao?"

"... Cũng không phải là rất muốn."

Giang Vân Biên đã gửi tin nhắn cho mẹ, lúc này mới thấy còn có tin nhắn chưa đọc.

Điện thoại của ba cậu đã gọi tới.

"Tám giờ rưỡi, còn chưa về?" Âm thanh Giang Mộ rất lạnh lùng.

Giang Vân Biên nhăn nhăn mày: "Đêm nay con ở trường học, không thể về."

"Dì Bạch của con tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn chờ con."

"Vậy thì giúp con nói xin lỗi bà ấy." Giang Vân Biên hạ mắt xuống, "Con thật sự không thể về."

Tắt điện thoại, tin nhắn của mẹ cũng đã đến, Giang Vân Biên quay lại: "Mẹ nói, muộn nhất là mười giờ phải về."

Ánh mắt Giang Vân Dĩ sáng lên: "Cảm ơn anh hai!"
Nhà Từ Chiêu Nhược bảo tài xế đến, cuối cùng người đi chỉ có Cao Tử Ninh, Hứa Trạm, Dương Hữu, Giang Vân Biên đang chắn gió cho em gái hỏi Chu Điệt có đi không, hắn gật gật đầu.

"Vẫn ít người quá." Cao Tử Ninh xoa eo, "Tôi đặt một bàn lớn luôn đấy!"

Hứa Trạm đang xem điện thoại: "Vậy đợi lát nữa lớp Trịnh Tinh Lẫm về, cậu ấy đến rồi cùng nhau đi."

Giang Vân Biên đã lâu không thấy dáng vẻ vui vẻ như thế của Giang Vân Dĩ, tuy rằng lúc ở nhà cô cũng luôn cười, nhưng lại giống như vì không muốn để người khác lo lắng mà miễn cưỡng mình.

Chơi thêm một lát cũng không phải không được.

"Kéo khóa áo khoác lên cẩn thận, bên ngoài rất lạnh." Lúc xuống xe, Giang Vân Biên nhắc nhở.

Vừa nói xong thì quay đầu lại nhìn Chu Điệt, đại thiếu gia áo khoác mở ra, khăn quàng cổ cũng không mang đàng hoàng, "Cậu không lạnh sao?"
Chu Điệt nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ xuống một chút: "Không lạnh."

Thiên tài Cao Tử Ninh đặt bàn ngoài trời, một đám người vừa ngồi xuống đã được gió lạnh nghênh đón.

"Cậu là đồ ngốc hả? Mùa đông còn muốn ăn BBQ ngoài trời." Hứa Trạm lạnh đến run lên.

Cao Tử Ninh hắt xì hai cái: "Tôi cho rằng ăn vào là sẽ ấm ngay."

Hà Như và Dương Hữu lạnh đến mức sắp tìm đồ đánh lửa, Giang Vân Biên cởϊ áσ khoác ra cho em gái, cười lạnh nhìn Cao Tử Ninh: "Tôi đến cửa hàng tiện lợi một chút đây, đồ ngốc."

Cao Tử Ninh uất ức nhìn về phía Chu Điệt: "Cậu ấy còn mắng tôi kìa."

Chu Điệt đứng lên khỏi chỗ ngồi, trước khi đi để lại một câu: "Cậu xứng đáng."

Cao Tử Ninh: "..."

Nhiệt độ buổi tối chênh lệch hơi lớn so với ban ngày, Giang Vân Biên đi đến cửa hàng tiện lợi ở đầu đường hỏi xem có miếng dán giữ nhiệt hay không.
Nhân viên cửa hàng nói có, đi lấy giúp cậu, sau đó cánh cửa vang lên leng keng một tiếng.

Khi Chu Điệt bước vào thì rút tay ra khỏi túi áo khoác: "Thật là lạnh."

"Cậu đến đây làm gì?" Giang Vân Biên nghiêng người, "Tôi mua miếng dán giữ nhiệt xong thì về liền."

Chu Điệt nhìn áo hoodie đơn bạc trên người cậu: "Tôi cũng muốn mua."

"Tôi cho cậu hai cái là được rồi." Sau khi nhân viên bán hàng mang đến một hộp, Giang Vân Biên trả tiền xong thì mở ra đưa cho hắn hai cái, "Có biết dùng không? Xé ra, dán vào bên trong quần áo."

Tay Chu Điệt lại lần nữa đút vào trong túi, còn mở sẵn khóa kéo áo khoác: "Không biết dùng."

Giang Vân Biên "chậc" một tiếng: "Cao quý quá."

Sau đó cậu xé ra, vén áo lông rộng thùng thình bên trong của Chu Điệt lên.

Chu Điệt không nghĩ tới Giang Vân Biên lại trực tiếp như vậy, khi tay cậu đè miếng dán giữ nhiệt vào vùng bụng dưới của mình, hắn hơi hạ mi mắt.
Tay Alpha cách một tầng miếng dán giữ nhiệt, đang đè lên bụng dưới của hắn.

Giang Vân Biên dán miếng giữ nhiệt vào tận bên trong, vì cậu cho rằng như vậy sẽ giữ ấm đến mức cao nhất, tiếp theo cậu lại xé thêm một gói: "Cái này vẫn dán ở bụng à? Hay là dán lên eo?"

Chu Điệt cúi đầu, giống như nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Dán lên eo đi."

Thời điểm Hứa Trạm dẫn theo Giang Vân Dĩ đến đây, nhìn thấy tay Giang Vân Biên đang đặt bên trong áo lông của Chu Điệt.

Hai người dựa vào cực kỳ gần, nhìn thoáng qua giống như là đôi tình nhân đang ôm nhau trong mùa đông lạnh giá.

——————

Tác giả có lời muốn nói: [1] đến từ ca khúc 《Paris in the rain》— Lauv ~