Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 19



Vưu Hạo Vũ tuy rằng say rượu, nhưng vẫn biết người tới là ai.

Cậu che cái trán, hơi đau đầu, "…… Đừng đụng vào tôi."
"Mấy cô gái đó là bạn cậu?"
Bạn nào?
Vưu Hạo Vũ không hiểu Đỗ Hữu đang nói gì, quay đầu nhìn, thì thấy cách đó không xa có mấy cô gái đang đứng, họ đang giơ điện thoại lên chụp hình.

Thấy cậu nhìn lại, đều đỏ mặt kinh hoảng chạy đi.

Đầu Vưu Hạo Vũ càng đau.

"Cậu không nên ngồi ở chỗ này." Đỗ Hữu nói, "Mưa tạnh nhiều người sẽ đi ra đường đó."
Vưu Hạo Vũ lưng dựa mặt tường, chậm rãi đứng lên.

Hiện giờ mắt cậu nhìn ai cũng không rõ, hình ảnh múa may quay cuồng, nếu không chống vào tường đứng lên, có khi đã té ngã rồi.

Nhưng mà, cũng may là đứng lên được rồi.

Sau đó Vưu Hạo Vũ lắc đầu, đợi đầu óc tỉnh táo một chút, định đi ra ngoài.

Ai ngờ mới vừa bước đầu tiên thì chân lệch hướng, mém ngã sấp mặt.

Đỗ Hữu kịp thời duỗi tay ra, đỡ lấy cánh tay Vưu Hạo Vũ, "Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."
Vưu Hạo Vũ muốn rút cánh tay ra, "Liên quan đến anh à? Tiền bồi thường cũng đưa rồi.

Chúng ta chẳng còn nợ nần cái gì hết."
Bây giờ cậu nói chuyện đã bắt đầu lung tung, Đỗ Hữu biết người này hẳn là say rồi, lôi kéo người đi ra ngoài, "Trước lên xe đã."
"Mẹ nó, buông ra!"
Vưu Hạo Vũ giãy giụa, nhưng đến đi đường còn đi không được thì đẩy được ai, bị đẩy vào trong xe một cách mạnh bạo.

Đỗ Hữu rút dù ngồi xuống, nói với trợ lý Tiêu đang ngồi ở ghế điều khiển: "Liên hệ với người đại diện của cậu ta."
Trợ lý Tiêu không nghĩ đến tổng tài mới đi ra ngoài có một lúc đã nhặt một người đàn ông về, trong lòng còn đang thấy kinh ngạc, lưng ghế đã bị người ta đạp một phát.

Vưu Hạo Vũ ngồi cũng ngồi không được, đè đầu trên lưng ghế, đau như muốn nứt ra, lấy hai tay che lại, nói: "Đừng gọi cho tên kia."
Trợ lý Tiêu nhìn đại minh tinh rồi nhìn Đỗ tổng, không thể gọi, nhưng mà không gọi không được.

"Nhà cậu ở đâu?" Đỗ Hữu hỏi một lần nữa.

Vưu Hạo Vũ mở to mắt, "Không có."
Xem ra là hỏi không được.

Đỗ Hữu đành phải nói: "Vậy về chỗ tôi đi."
Nghe thấy lời này, Vưu Hạo Vũ bỗng nhiên nhớ tới chuyện đại diện Trần nói hồi nãy.


Nghiêng đầu nhìn qua, cậu.

không vui nhíu mày: "Sao nào, còn muốn tôi theo anh ăn cơm?"
Đối phương đột nhiên nhắc đến ăn cơm, thông minh như Đỗ Hữu tự nhiên nghe ra ý ngoài lời.

"Cậu đói bụng sao? Nhưng mà nhà tôi chỉ có mì ăn liền……"
"Ai nói cái này đâu!"
Hơn nữa tổng tài lại ăn mì ăn liền?!
Vưu Hạo Vũ cho rằng người này đang giả ngu, theo bản năng rống lên một câu, kết quả thân thể càng thêm khó chịu.

Cậu ôm bụng, mặt trắng bệch, cố chịu một hồi lâu mới nói: "Cho tôi xuống xe."
Lúc này, trợ lý Tiêu cắm thêm một câu: "Đỗ tổng, liên hệ với đại diện Trần rồi.

Anh ta nói cậu Vưu đã làm làm thủ tục rời ký túc xá, bây giờ người đang ở đâu thì anh ta không biết……"
Lời còn chưa dứt, lưng ghế lại bị đạp phát nữa, làm cô không thể nói tiếp.

Vưu Hạo Vũ quay đầu, ánh mắt hung ác trừng Đỗ Hữu, nắm cà vạt của Đỗ Hữu kéo xuống.

Khoảng cách hai người nhỏ lại, cậu nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì, xem bộ dạng này của tôi rất thú vị sao!?"
Đỗ Hữu hoàn toàn không hiểu tại sao người này lại giận, không phải anh đang làm chuyện tốt à.

Đỗ Hữu: 【 hệ thống ơi? Phải không? 】
Hệ thống đang ngủ ngon, như xác chết vùng dậy, không hiểu gì cả:【 ừ, ừ? Cái gì phải không? 】
Vưu Hạo Vũ thấy người này ngay cả mày cũng không thèm nhăn, giống như không để mình vào mắt, hoàn toàn không rõ anh ta đang suy nghĩ gì.

Dạ dày lại cảm thấy không xong, giọng điệu không tốt nói: "Đủ rồi, cho tôi xuống đi."
Chiếc xe màu đen bay nhanh trong làn mưa, bắn ra một đường nước.

Bỗng nhiên đường phía trước có hố lún, xe bị tưng lên.

Dạ dày Vưu Hạo Vũ đang quay cuồng trong mơ hồ, bên trong đang xảy ra một cuộc nội chiến, mặt càng thêm trắng, giờ phút này như Bạch Cốt Tinh hiện hình, cậu khốn khổ che miệng lại.

Đỗ Hữu thấy điềm, kêu lên: "Dừng xe!"
Nhưng mà tất cả đã quá muộn, Vưu Hạo Vũ nhịn không được liền xả lũ.

Mà so với sự khốn đốn ở hiện tại, hệ thống vừa tỉnh dậy đã thấy một màn rất kích thích thị giác:
【 a a a a cậu ta nôn, cái lùm mía cậu ta nôn rồi, ú hu hu hu ký chủ đừng cho tui thấy cảnh này mà! 】
Một tiếng phanh gấp, xe dừng ven đường.

Vài phút sau, thanh niên đỡ thân cây nôn khan.

Đỗ Hữu bọc áo khoát dơ thành một cục tròn vo, ném vào thùng rác.


Mưa to còn muốn mưa tiếp, bây giờ đã có xu thế nhỏ lại.

Vưu Hạo Vũ mới vừa ngẩng đầu, thấy một chai nước được đưa qua.

Kinh ngạc một chút, duỗi tay cầm lấy.

Đỗ Hữu: "Cậu ổn chưa?"
Vưu Hạo Vũ hơi tỉnh táo, mới ý thức được bản thân vừa rồi làm gì.

Há miệng thở dốc muốn xin lỗi, lại nuốt xuống, sửa lời nói: "Tôi sẽ trả tiền cho anh."
"Không cần."
Anh chính là tổng tài bá đạo, cuộc đời này thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Sau đó nói: "Trợ lý đi rửa xe rồi.

Nhà tôi ở gần đây thôi, cậu còn đi được không?"
"Đương nhiên……"
Vưu Hạo Vũ vừa trả lời, lại bỗng nhiên thấy sai sai.

Mình sao lại đồng ý tới nhà anh ta?
Nhưng mà Đỗ Hữu vừa nghe cậu trả lời xong liền quay người đi luôn.

Vưu Hạo Vũ cúi đầu nhìn mình, một thân chả ra gì.

Bộ dạng này có đi bắt xe cũng không ai cho lên.

Hơn nữa cậu cũng không biết đi đâu bây giờ.

Nhà Đỗ Hữu giống chủ nó, lạnh lẽo đơn điệu, gần như là không có bất cứ vật trang trí nào, quạnh quẽ như không người ở.

Nhà có hai lầu, sàn nhà và vách tường đều màu trắng, không dính một hạt bụi.

Vừa vào cửa, Đỗ Hữu liền mở đèn.

Màu vàng từ xưa tới nay luôn là màu ấm áp, làm căn nhà này trở nên có hơi người hơn.

"Rẽ trái là phòng tắm, quần áo để trong sọt đi, dì giúp việc ngày mai sẽ tới giặt." Đỗ Hữu nói xong đi vào trong phòng, "Tôi đi lấy quần áo cho cậu tắm."
Vưu Hạo Vũ đi vào, nước mưa dọc theo sợi tóc nhỏ xuống.

Cậu nhìn lướt qua phòng khách quạnh quẽ, đi vào phòng tắm.


Trong gương hiện ra gương mặt của Vưu Hạo Vũ, màu da trắng bệch.

Dưới mắt có quầng thâm, trạng thái kém đến mức khiến cậu không thể nhận ra bản thân mình.

Đủ khổ.

Tay Vưu Hạo Vũ nắm chặt bồn rửa mặt, gục đầu xuống.

Lúc Đỗ Hữu đem quần áo xuống, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Khí nóng xuyên qua kẹt cửa ra ngoài, ở trong không khí bốc lên.

Anh để quần áo ngoài cửa, rồi nghĩ xen mình nên tắm trước hay là ăn cơm trước.

Chiều đã ăn cơm rồi, nhưng sau cơn mưa bụng lại đói.

Cuối cùng cái bụng vẫn chiến thắng lý trí.

Anh nhảy đến bếp lấy mì ăn liền ra nấu.

Ăn trước năm mươi gói đã.

Tắm rửa xong Vưu Hạo Vũ đi ra, tinh thần cũng tỉnh táo trở lại.

Ở cửa treo một bộ quần áo, rất mắc, bảng giá còn chưa tháo, nhìn là biết chưa mặc bao giờ.

Thân hình của hai người từa tựa nhau, mặc chung đồ cũng không hề gì.

Vừa đi đến phòng khách, cậu đã ngửi thấy mùi mì ăn liền.

Bởi vì khi làm thần tượng phải biết khống chế cân nặng, cậu đã nhiều năm không ăn món này.

Sau bao năm Vưu Hạo Vũ mới ngửi được mùi mì ăn liền, cảm thấy nó cũng không tệ.

Nhìn vào phòng khách, thấy Đỗ Hữu đang ngồi ở trên sô pha ăn mì.

Trên tay cầm một cái chén, trước mặt là một tô mì bự.

Không, không phải tô.

Là một cái thau.

Đỗ Hữu thấy người đi ra, chào hỏi: "Ăn mì không?"
Vưu Hạo Vũ nhìn cái thau, lại nhìn Đỗ Hữu, thật lâu sau mới nói: "Không, tôi đang giảm cân."
Cậu nhéo mũi, có hơi mệt.

Lúc đầu còn cho rằng người này nói giỡn, vậy mà thật sự ăn mì ăn liền.

Khiến hình tượng tổng tài trong đầu của Vưu Hạo Vũ bị sứt mẻ một chút.

Không phải có dì giúp việc nấu cơm sao? Anh ăn mì làm gì?

Lúc này, lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh của một cậu trai từ màn hình TV đằng sau.

"Tuy tôi chưa học qua bất kỳ một khóa đào tạo nào về nhảy hay hát, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng, mong mọi người chỉ bảo tôi nhiều hơn."
Giọng nói này khá quen thuộc, Vưu Hạo Vũ quay đầu nhìn, là hình ảnh mấy năm trước lúc cậu tham gia show tuyển tú.

Tiết mục đó chính là cơ hội giúp Vưu Hạo Vũ được ra mắt, cũng là lịch sử đen tối của Vưu Hạo Vũ.

Đây chỉ là show tuyển tú thôi, tại sao Đỗ Hữu lại xem cái này?
Kết thúc phần tự giới thiệu, cậu trai bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Kỹ năng ca hát, nhảy múa còn sai rất nhiều, nhưng biểu hiện trên sân khấu lại rất tốt, ánh mắt của khán giả đều bị hút vào phần trình diễn này.

Lúc đó việc này đối với Vưu Hạo Vũ không khác gì phải lên pháp trường.

Cậu tắt TV.

Phần biểu diễn mới chiếu một nửa, tự nhiên màn hình phụt một tiếng tối thui.

Đỗ Hữu ăn mì, khó hiểu ngẩng đầu.

Vưu Hạo Vũ nhíu mày, "Không nên vừa ăn cơm vừa xem TV."
Lúc ăn cơm không xem TV, thì xem cái gì?
Đỗ Hữu nói: "Vậy tôi mở điện thoại xem."
Không phải vấn đề đó!
Vưu Hạo Vũ im lặng trong chốc lát: "Anh muốn xem cái gì thì xem, nhưng đừng xem tiết mục của tôi."
"Tại sao?"
"Anh……" Vưu Hạo Vũ bực mình: "Vậy tại sao anh muốn xem phần của tôi?"
Đỗ Hữu buột miệng thốt ra: "Tôi muốn hiểu cậu."
Đỗ Hữu đang cố gắng hết sức trau dồi thêm kỹ năng "biết địch biết ta, nói câu nào hiểu câu đó" để chuẩn bị cho bài giảng về thế giới song song của mình.

Người này không thể trở thành Thẩm Thần thứ hai được, không thể để phản tác dụng nữa.

Nghe Đỗ Hữu nói, Vưu Hạo Vũ hơi sửng sốt, sau nhíu mày.

"Đừng nói giỡn."
Sự tức giận tràn ngập trong con ngươi màu hổ phách, "Dựa vào một video thì hiểu được cái gì ở tôi? Loại người như anh, muốn làm gì thì làm, không vừa lòng thì chửi.

Hay là……"
Hai bàn tay của Vưu Hạo Vũ nắm thật chặt, "Anh cho rằng giúp tôi một lần, là có thể làm tôi thuận theo anh?"
"Rột ——"
"Đừng mơ." Vưu Hạo Vũ bước một bước tới gần, "Tôi không thích đàn ông.

Kiếp này không thích, kiếp sau cũng không thích!"
"Rột ——"
Đỗ Hữu hút sợi mì cuối cùng, không hiểu vì sao đề tài cuộc nói chuyện lại biến thành thích đàn ông.

Hệ thống đỡ trán: 【 ký chủ, anh có thể ngừng ăn được không……】
- -----------
Edit: Cậu Vưu sẽ bị quật sớm thôi  ̄ 3 ̄.