Tình cảm mãnh liệt bị cắt ngang, cảnh sát Chu to khỏe như ngọn núi từ trên trời giáng xuống. Hắn như hóa thân thành chùy sắt, đập lên mặt sân thượng một cái hố, lăn một vòng đè Khang Lai Nhân xuống dưới.
Nếu là bình thường Khang Lai Nhân có thể dễ dàng né tránh, nhưng cố tình sao hiện tại đang biến thân một nửa, thở không ra hơi đã bị đè nằm bẹp xuống, meow meow trong cổ họng ngắt đầu bỏ đuôi chỉ còn một đoạn phá âm.
“——- éooo!”
Cảnh sát Chu ngửa mặt lên trời hú tiếng heo ngăn lại tiếng mắng chửi thóa mạ.
“Gầm! Cứ gầm đi! Cosplay cái gì không cos lại cos người nhện! Nguy hiểm lắm có biết không! Còn dạy hư bạn nhỏ! Ảnh hưởng mỹ quan thành phố! Ơ hay? Anh còn tức giận, phình cổ cái gì, sao, tức lắm á? Quay qua đây cho tôi! Xem tôi có trị anh được k…”
Cảnh sát Chu dũng mãnh kéo áo loài tiến hóa đứng lên, tầm mắt xẹt qua Khang Tinh Lạc đang dại mặt ra, còn chưa biết sao thấy quen mắt thế này giây tiếp theo đã thấy khuôn mặt xanh lét của Khang Lai Nhân.
Khang Lai Nhân: “…”
Cảnh sát Chu: “…”
Im lặng hai giây, cảnh sát Chu buông tay ra lui về sau hai bước, âm thanh run rẩy: “Duyên, diệu, tuyệt không thể tả.”
Sau đó, ba nuôi đại đại “tuyệt không thể tả” bị cảnh sát Chu nhũn chân bắt giữ tại hiện trường với tội danh cosplay.
Khang Tinh Lạc và người đàn ông bỗng nhiên gặp mặt bỗng nhiên chia lìa, lảo đảo đi xuống dưới lầu, bên dưới có nhiều người vây xem, trực thăng bay tới bay lui. Khang Tinh Lạc nhìn người đàn ông bị che kín mít lên xe cảnh sát, do dự tiến lên.
“À này…”
Sợ tin tức ba nuôi quốc dân bị bắt tuồn ra ngoài, Khang Tinh Lạc bị cảnh sát chặn lại.
Khang Tinh Lạc: “Có thể, nói cho tôi biết, anh, ấy, tên gì không?”
Nói được mới lạ, cảnh sát phất tay kêu người lui về sau, đám người lên xe, trực thăng trên không gào thét mà đi.
Khang Tinh Lạc xuất thần chợt nghe phía sau có người hô: “Khang Tinh Lạc! Lạc Tử! Lạc của anh!”
Người kêu như vậy chỉ có một, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lệ Hồng Minh cách đó không xa, vẻ mặt tươi cười.
Lão bằng hữu hai năm không gặp, hai người kích động ôm nhau, sau khi tách ra Lệ Hồng Minh giơ tay lên, điên cuồng ám chỉ.
Giữa nam sinh luôn có phương thức giao lưu đặc biệt, giữa Khang Tinh Lạc và Lệ Hồng Minh chính là thủ thế Kích Chưởng Điều Long, đáng tiếc Khang Tinh Lạc hữu tâm vô lực, ngón tay không linh hoạt, làm sai hai cái thủ thế, lúc cuối vỗ tay với nhau còn chậm nửa nhịp.
Lệ Hồng Minh kinh ngạc: “Lạc Tử, hai năm không gặp sao cứng quá vậy?”
Âm thanh kì quái, tay chân cứng ngắc, trên người còn mặc đồ bệnh nhân, Lệ Hồng Minh nhìn nhìn: “Chuyện gì thế? Bị bệnh á?”
Khang Tinh Lạc: “Một lời, khó nói.”
Một lời khó nói vậy thì đừng nói, Lệ Hồng Minh ngăn lại Khang Tinh Lạc, hào phóng nói: “Đi đi đi, về nhà trước.”
Khang Tinh Lạc: “Ừm.”
Hai người cất bước muốn đi, bỗng nhiên trên tòa nhà cao tầng truyền ra một tiếng mèo kêu bén nhọn, méoww một tiếng, hung tàn như bị người giẫm lên đuôi.
Khang Tinh Lạc quay đầu lại nhìn, không hiểu sao âm thanh mèo kêu lại lớn như vậy.
Lệ Hồng Minh thờ ơ như không: “Đừng quan tâm, chắc là loài tiến hóa nào đó trong khách sạn đang tức giận, tôi đã nói mèo khó nuôi rồi cậu còn không tin.”
Lại nghe được danh từ loài tiến hóa, cuối cùng Khang Tinh Lạc cũng có cơ hội hỏi: “Loài tiến hóa, là, gì?”
Sao lại có người không biết loài tiến hóa là gì, Lệ Hồng Minh vui đùa nói: “Thế cậu nói xem là gì, là tổ tông đó.”
Hai năm không gặp Lệ Hồng Minh vẫn không có gì biến hóa, khí chất không trưởng thành hơn bao nhiêu, cảm giác như cũ, điểm khác biệt duy nhất là tóc hơi dài, từ xe thể thao xa hoa biến thành xe phổ thông Bắc Kinh.
Kì quái, Khang Tinh Lạc chưa bao giờ thấy Lệ Hồng Minh khiêm tốn như vậy.
Lái xe nửa giờ mới tới địa điểm, không phải biệt thự Lệ Hồng Minh ở lúc trước mà là một khu chung cư bình thường.
Đi theo Lệ Hồng Minh vào nhà, căn phòng nhỏ hơn 50 mét vuông khiến Khang Tinh Lạc bất ngờ, điều kiện này với người đơn thân thì bình thường, nhưng với một phú nhị đại như hắn thì thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Cậu, ở đây?”
Lệ Hồng Minh nhíu mày cười một chút, chua xót bất đắc dĩ: “Ừm.”
Chuyện gì đã xảy ra, Khang Tinh Lạc kinh ngạc: “Nhà cậu, phá, sản á?”
Lệ Hồng Minh: “Nói gì vậy, sao nhà tôi lại phá sản được, giá đất một ngày không rớt Lệ gia sừng sững không ngã.”
“Thế cậu, là sao?”
Lệ Hồng Minh vò đầu ngại ngùng: “…Không phải nhà tôi phá sản, là tôi phá sản.”
Khang Tinh Lạc phản ứng kịp: “Rốt cuộc, cậu, cũng bị, đuổi ra khỏi, nhà?”
Lệ Hồng Minh khựng lại: “Rốt cuộc gì chứ… Sao tôi bị đuổi khỏi nhà được, tôi là con độc đinh của cả nhà đấy!”
Khang Tinh Lạc không muốn nói lung tung với hắn: “Thế, chuyện là sao?”
Anh em đã lâu không gặp Lệ Hồng Minh cũng không muốn giấu: “Sản nghiệp dưới tên tôi bị mất hết rồi, tài sản còn không, không dám nói cho trong nhà, bạn bè cũng không ai biết…”
“Chuyện, kinh doanh của, cậu thất bại à?”
Lệ Hồng Minh: “Sao tôi kinh doanh được, tôi…” Không biết nghĩ tới điều gì, Lệ Hồng Minh bực bội, thần sắc khó chịu,: “Thôi nói thật cho cậu biết vậy, tôi bị Bạch Lại đùa giỡn.”
“Cậu cũng biết đó, tôi rất ghét quản lý, vừa lúc Bạch Lại thông minh ngoan ngoãn, nó nói muốn quản lý sản nghiệp, tôi nghĩ cũng tốt, bớt lo, nên giao hết cho nó, không ngờ nó quản kiểu gì toàn bộ đều thành của nó, tiền vừa tới tay nó liền đạp tôi một phát.”
“Lúc trước khi cho Bạch Lại lên làm tôi luôn miệng cam đoan không thành vấn đề với trong nhà, vì việc này còn cãi nhau với ông già một trận, căng lắm, bây giờ xảy ra chuyện nào còn mặt mũi nói ra, trong tay không có tiền chỉ có thể như vậy…”
Chuyện kể lại chỉ thấy căm phẫn, nhưng trọng điểm của Khang Tinh Lạc lại hoàn toàn sai vị trí: “Bạch Lại, là ai?”
Lệ Hồng Minh ngu cả người, hỏi ngược lại: “Bạch Lại là ai, cậu nói đi là ai? Chính là Bạch Lại đó, cậu không biết á? Không phải tôi đã dẫn cậu đi gặp rồi sao, cậu còn kêu tôi nuôi cho tốt, aizz nhắc tới là tức, nuôi cái đít khỉ gió, bạch nhãn lang!”
Lệ Hồng Minh tức muốn ch.ết, Khang Tinh Lạc lại không hiểu ra sao, cái tên Bạch Lại này là một con thú cưng ngầu lòi của Lệ Hồng Minh, nhưng không phải…
Khang Tinh Lạc nghi hoặc hỏi: “Bạch Lại, không, phải là, con chồn tuyết sao?”
Vẻ mặt Lệ Hồng Minh cứng ngắc, hắn yên lặng nhìn chăm chú Khang Tinh Lạc trong chốc lát: “Lạc Tử, cậu thiểu năng hả?”
Khang Tinh Lạc: “…”
Khang Tinh Lạc: “Tôi bị tai nạn xe, hình như hôn mê hai năm.”
Biểu tình của Khang Tinh Lạc không giống nói giỡn, Lệ Hồng Minh khiếp sợ một giây: “Hai năm nay cậu ở bệnh viện hả?”
Khang Tinh Lạc: “Chắc vậy.”
Lệ Hồng Minh bừng tỉnh đại ngộ: “Hèn chi đột nhiên biến mất, liên lạc kiểu gì cũng không được, tôi đi tìm không có tin tức, đúng rồi, bây giờ cơ thể thế nào rồi?”
Khang Tinh Lạc: “Ổn, ổn rồi.”
Lệ Hồng Minh bình tĩnh nhìn y trong chốc lát, thở dài: “Không sao là được, có điều… Nếu cậu ngủ hai năm thì đúng là bỏ lỡ không ít thứ.”