Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 5

Chương 5: Tổng giám đốc nữ bị ép kinh doanh

Lâu lắm rồi Đằng Dạ Hiên không thấy Phong Thần Nam tức giận như vậy.

Mấy năm nay, mọi người đều ngầm tránh nhắc tới Hoắc Băng Tâm trước mặt anh, anh vẫn sống cuộc sống bình-thường, chỉ là chú tâm vào công việc hơn so với trước kia.

Cứ tưởng rằng theo thời gian, Phong Thần Nam sẽ dần dần quên đi người phụ nữ đó: Nhưng chuyện hôm nay xảy ra ở nhà chính, chứng tỏ anh vẫn chưa thể buông bỏ quá khứ.

Trong xe, Đăng Dạ Hiên nhận được tin nhăn của mẹ Phong, sau khi suy nghĩ vài giây mới yếu ớt nói với Phong Thần Nam.

“Tổng giám đốc Phong, anh cần gì phải…”

Lời còn chưa nói xong thì nhìn thấy đôi mắt sắc bén lạnh lùng qua gương chiếu hậu; khiến anh ta sợ hãi im miệng.

Xin lỗi bà chủ, tôi đã cố hết sức rồi.

Không biết qua bao lâu, Phong Thần Nam ngồi đằng sau mới chậm rãi nói.

“Thám tử tư đã tìm ra manh mối chưa?”

Đăng Dạ Hiên hoang mang kêu một tiếng, mới nhớ ra anh có ý gì.

“Không có, manh mối đã hoàn toàn bị đứt đoạn sau vụ cháy đó rồi. Người của bên thám tử nói, không tìm được thi thể, không hoàn toàn là đã có người cứu, mà có thể đã bị cháy thành tro tồi: “Câm miệng, bảo bọn họ tiếp tục điều tra”

“Vâng”

Đằng Dạ Hiên đang im miệng lại nghe thấy giọng nói của Phong Thần Nam.

“Bên phía công ty mời nhà thiết kế thế nào.

rồi?”

“Vân còn đang tiến hành, đối phương hình như không ở nước Pháp, rất khó liên hệ được.”

“Tung tích của gia tộc Công Tôn điều tra như thế nào rồi?”

“Hiện tại đã biết được đang ở một hòn đảo.

bên ngoài gần Châu Âu, dù sao cũng là gia tộc ẩn thế, cố ý giấu kín tránh để người ta biết được tung tích, cho nên rất khó để có được tin tức xác thực”

Nghe xong báo cáo, Phong Thần Nam thản nhiên sờ cúc áo.

“Đẳng Dạ Hiên”

“Vâng?”

Ai đó hình như còn chưa cảm nhận được một cỗ nguy hiểm đang tiến lại gần,cho đến khi…

“Hiệu quả làm việc của cậu hình như càng ngày càng kém, hay là cậu suy nghĩ đến việc đi công tác ở Châu Phi nửa năm đi?”

“Tổng giám đốc Phong tôi sai rồi. Tôi lập tức gọi điện thoại cho người theo dõi”

Buổi tối, Thời Ngọc Diệp và bọn trẻ đã sắp xếp xong nhà cửa, nên gọi chút thức ăn bên ngoài, trong lòng vẫn còn đau lòng vì số tiền bọn trẻ đã tiêu.

“Mẹ đang suy nghĩ hay là mấy ngày nữa đi tìm công việc nhé?”

Bọn trẻ nhìn nhau.

Chỉ có Bé Sáu Thời Trạch Minh đang nhai chân gà, không quan tâm đ ến việc gì.

“À đúng rồi, mẹ còn tìm cho các con một trường mẫu giáo, để trải nghiệm cảm giác thích thú khi được đến trường”

“Mặc dù các con rất thông minh, nhưng mẹ luôn cảm thấy nếu như không cho các con đi học thì sẽ mất đi niềm vui tuổi thơ”

“Mẹ kiếm tiền nuôi các con, các con chỉ cần đi học thôi”

Thời Ngọc Diệp vẫn-còn đang tự tin nói, phát hiện sắc mặt của mấy đứa trẻ có chút kỳ lạ.

“Sao vậy? Không muốn đi học sao, hay là không muốn mẹ đi làm?”

Sáu đứa trẻ biểu hiện đều không muốn.

Bé Lớn Thời Tử Long nói: “Trường mẫu giáo chán lắm, không hay bằng những cuốn sách y của con”

Bé Hai Thời Bảo Thiên nói: “Con còn phải xử lý những rắc rối mà mẹ để lại ở Pháp nữa”

Bé Ba Thời Ngôn Việt nói: “Nhiều người, không đi”

Bé Bốn Thời Đằng Kỳ nói: “Con phụ trách một ngày ba bữa của nhà mình, còn phải giúp Michelin thiết kế thực đơn cho mùa giải mới, không có thời gian đi học.”

Bé Năm Thời Hoàng Anh nói: “Con còn có vài thông báo và đại diện nữa, mấy tháng gần đây còn phải bay đi khắp nơi,không có thời gian đi học: Bé Sáu Thời Trạch Minh: “Ừm… trường mẫu giáo có chân gà ngon không? Không có thì con cũng không đi.”

Bé Lớn bổ sung thêm một đao: “Càng quan trọng hơn là, mẹ không kiếm được đủ tiền nuôi sáu bọn con đâu.”

Thời Ngọc Diệp: “Các con không thể nói như vậy.

Cô đã sớm nghĩ xong rồi.

Ở thành phố Hải Phòng không ai biết cô và bọn trẻ, rất thích hợp để sống một cuộc sống mới.

Thời Ngọc Diệp hy vọng có thể sống một cuộc sống bình thường.

Sáng kiếm tiền nuôi gia đình, buổi tối đi đón các con tan học.

Cô không muốn còn trẻ như vậy đã bị chế nhạo là “ăn bám con”, dựa vào mấy đứa con mới bốn tuổi nuôi dưỡng quá mất mặt rồi.

Thời Ngọc Diệp cảm thấy kế hoạch của mình không chê vào đâu được, nhưng không hề cảm thấy một tia quỷ quyệt lóe lên trong mắt các con trai mình.

Thời Bảo Thiên đặt bánh trứng trong tay xuống, lon ton chạy vào trong phòng, một lúc sau lại lon ton chạy về phòng ăn.

“Đi học với đi làm đều không được, ở đây chúng ta có mở mấy công ty, nếu mẹ cảm thấy buồn chán, thì có thể chọn một cái bất kỳ để chơi cũng được”

Thời Ngọc Diệ Tổng giám đốc nữ bị buộc phải kinh doanh đã online.