Khoảnh khắc vừa dứt lời xong, thực ra trong lòng Lê Lạc cũng có hơi chột dạ.
Anh không hề có kế hoạch toàn vẹn nào cả, chẳng qua là khi nãy bước ra khỏi sảnh tiệc, hóng gió đêm một lát, sau khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, nhất thời nổi ý mà thôi.
Vụ án của ba anh mấy năm nay vẫn không có điểm gì đột phá, khoảng thời gian trước khó khăn lắm mới tìm được một chút manh mối, còn chưa kịp hành động gì thì đã bị Đoạn Minh Dương chen một chân vào phá hoại, cũng không biết là có phải nhà họ Đoạn đã phát hiện ra mục đích anh nhận đại ngôn lần này không, nếu như thật sự là như vậy, vậy thì càng không thể hành động tùy tiện được.
Nhưng mà cứ kéo dài như vậy cũng không phải kế sách hay, con người Đoạn Minh Dương không chịu cứng, còn anh thì lại không chịu nhận thua, duy trì tình hình như thế cũng chẳng tốt gì cho cả hai.
Điều may mắn trong bất hạnh chính là, Đoạn Minh Dương cũng không hẳn là hoàn toàn đứng về phía nhà họ Đoạn.
Dựa theo tình hình hiện tại của hai người họ, cách tốt nhất chỉ có hợp tác với nhau mà thôi.
Dù sao thì mục đích cuối cùng anh giành lại đại ngôn lần này cũng là nhắm vào nhà họ Đoạn, như vậy thì, cũng coi như là một con đường tắt giúp cho hắn.
"Lời này của anh Lê khiến cho tôi có chút bất ngờ đó." Đoạn Minh Dương xoay người lại, "Dựa theo tình huống vừa mới xảy ra khi nãy trong phòng bao, dường như là thái độ của anh Lê không phải là thái độ của một người muốn hợp tác."
"Giám đốc Đoạn có thái độ gì với tôi, thì tôi có thái độ đó thôi.
Nếu như Giám Đoạn đồng ý hợp tác, vậy thì thái độ của tôi chính là thái độ của người có ý hợp tác." Lê Lạc cười cười, "Nhưng mà Giám đốc Đoạn cũng đừng hiểu lầm, nợ cũ thì vẫn phải tính, chỉ là tạm thời gác qua một bên trước thôi, tôi nghĩ, bây giờ chúng ta đều có chuyện quan trọng cần phải làm hơn."
"Tôi thì có chuyện gì quan trọng?" Dường như là Đoạn Minh Dương đã nổi hứng thú.
"Tuy là cậu tiếp quản phần lớn tài sản của nhà họ Đoạn, nhưng mà quyền thừa kế vẫn nằm trong tay anh trai cậu, không phải sao?" Lê Lạc một câu nói trúng vấn đề, "Nói khó nghe một chút, thì là bây giờ cậu là trợ lý cho anh cậu, cho dù có cố gắng hơn nữa, thì chỉ cần Chủ tịch Hội đồng quản trị là ba cậu không đổi ý, thì tất cả đều chỉ là may áo cưới cho kẻ khác mà thôi.
Nhưng mà ba cậu cũng không thể nào thật sự để cho cậu làm người thừa kế, ông ta chỉ là đang lợi dụng cậu lại để kìm hãm nhà mẹ vợ Đoạn phu nhân để họ không nuốt hết tài sản của ông ta mà thôi, tôi nói có đúng không?"
Đoạn Minh Dương không nói tiếng nào, ánh mắt trầm tĩnh, xuyên qua màn đêm càng ngày càng tối đen lại mà nhìn anh, khiến cho lòng người đập thình thịch: "Không ngờ là anh Lê đây cũng quan tâm tới tình hình của tôi, tôi còn tưởng là——"
Hắn vậy mà lại chủ động bước lên trước một bước.
"Cả đời anh đều không muốn nhìn thấy tôi nữa."
Câu trả lời này không hề trả lời đúng trọng tâm gì cả.
Lê Lạc khẽ ngây người, chuyển ánh nhìn lên, nhìn về phía Đoạn Minh Dương có hơi cao hơn anh một chút.
Trong cơn hoảng hốt, anh tưởng như là, thực ra Đoạn Minh Dương chẳng hề thay đổi bao nhiêu cả.
Vẫn là những góc cạnh rõ ràng như vậy, vẫn là đôi mắt có tia u uất không thể tan đi được giữa hai đầu mày, đôi mắt lạnh lùng trầm lặng này, vẫn không có chút độ ấm nào như xưa.
Lần duy nhất anh nhìn thấy độ ấm trong đôi mắt của Đoạn Minh Dương, đại khái có lẽ là lúc hai người ở trên giường trong đêm cuối cùng trước khi họ đoạn tuyệt quan hệ với nhau kia.
Nhưng mà lần đó anh uống say quá, chỉ nhớ được bàn tay lớn nóng hổi mân mê khắp người anh, nụ hôn giữa hai bờ môi cũng rất nóng, thứ rong ruổi tấn công trong cơ thể anh lại càng nóng hơn, nhưng lại không nhớ được đôi mắt của Đoạn Minh Dương có bị đốt cháy vì anh hay không.
Anh không muốn nhớ, sợ là một khi nhớ lại, sẽ phát hiện ánh mắt lúc đó của Đoạn Minh Dương cũng rất lạnh.
Lạnh lùng nhìn anh khuất phục dưới người hắn, chìm đắm trong tình dục, đong đưa vòng eo, si mê tìm kiếm nụ hôn, giống như một gái điếm phóng đãng, mất sạch tôn nghiêm, chỉ toàn là trò hề.
Cũng khó trách Đoạn Minh Dương lại lén lút quay lại dáng vẻ phóng đãng xấu xí của anh, để làm cái thóp mà đe dọa anh.
Nhìn những người kiêu ngạo sa đọa, vẫn luôn là thú vui thầm kín của giới quyền quý.
Cũng may là khả năng diễn xuất đỉnh bẩm sinh của anh đã bị ép đến cực điểm vào ngày tăm tối nhất cuộc đời hôm đó, trừ việc giọng nói hơi khàn một chút ra, thì từ trong điện thoại không thể nghe ra được bất cứ dấu vết của sự đau đớn đứt ruột đứt gan nào cả, cho dù là trong người anh vẫn còn đang chứa thứ mà Đoạn Minh Dương để lại vào tối ngày hôm qua, eo đau mỏi đến mức đứng không vững, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng cao ngạo đến nhói tai như cũ:
"Đoạn Minh Dương, cậu nghĩ là cậu chơi tôi đúng không? Tôi nói cho cậu biết, là tôi chơi cậu! Cậu trong mắt tôi là một con chó, cho dù bây giờ có cắn tôi một cái, thì cậu vẫn là con chó, dơ bẩn gớm ghiếc y như ba của cậu vậy, thực sự tưởng là tôi có tình cảm với cậu à? Dựa vào cậu sao? Nằm mơ!"
"Cút! Cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu!"
Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, chính là câu nói cuối cùng mà anh nói với Đoạn Minh Dương năm năm trước.
Nghe thì thấy rất khó nghe rất khiến cho người khác tổn thương, nhưng mà tình thế lúc đó là Đoạn Minh Dương phản bội anh, bỏ rơi anh, chung tay với nhà họ Đoạn đưa ba anh vào nhà tù, thì những lời này đã coi như là rất nhẹ rồi.
Huống hồ gì người máu lạnh như Đoạn Minh Dương, sao lại bị tổn thương chỉ vì những lời nói như thế chứ? Có lẽ là sẽ còn cảm thấy anh giống như là một con chó điên mất trí sửa bậy bạ chửi người mà thôi, vừa đáng cười lại đáng thương.
Cho nên bây giờ khi Đoạn Minh Dương đột nhiên nói ra câu này, thực sự là Lê Lạc có chút bất ngờ.
Hắn vậy mà vẫn còn nhớ.
"Không muốn nhìn thấy...!Nhưng mà bây giờ chẳng phải là vẫn nhìn thấy rồi đó sao?" Lê Lạc nén ý nghĩ muốn lùi về sau lại, đối diện với khí thế của Đoạn Minh Dương, "Giám đốc Đoạn đã được lợi còn bám lấy tôi không tha, cậu muốn đuổi tận giết tuyệt tôi, thì có lợi gì chứ? Không bằng hợp tác với tôi, như vậy thì cậu vừa có thể giành được tài sản mà cậu muốn, tôi cũng có thể đạt được mục đích của tôi, hai bên cũng có lợi."
Đoạn Minh Dương nhàn nhạt hỏi: "Anh có mục đích gì?"
"Tôi muốn chứng minh sự trong sạch của ba tôi." Lê Lạc nói, "Tôi còn muốn đá ba cậu và anh trai cậu ra khỏi Hội đồng quản trị nữa, cậu xem, mục đích của chúng ta giống nhau mà."
"Vậy sao?" Nhưng Đoạn Minh Dương lại dường như là không hề đồng ý cho lắm, nhưng mà cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Vậy thì sau khi đạt được mục đích rồi, anh Lê sẽ làm gì? Tiếp tục đối phó tôi?"
"Đương nhiên rồi." Lê Lạ cười để lộ hàm răng trắng, "Bây giờ tôi không giết chết cậu là tốt lắm rồi, lẽ nào cậu còn mong là tôi sẽ tha thứ cho cậu à?"
Không biết là có phải do bóng đêm quá tối làm mờ tầm nhìn không, mà dường như Lê Lạc nhìn thấy một tia buồn bã xẹt qua trên gương mặt Đoạn Minh Dương, nhìn kĩ lại một lần nữa, thì vẫn là gương mặt không biểu cảm gì như cũ.
"Vậy cái mà anh Lê gọi là lấy mình làm quân cờ, là có ý gì?"
"Cuối cùng thì cậu cũng hỏi đúng trọng tâm rồi." Lê Lạc giải thích cho hắn, "Ba cậu tạm thời tôi không đối phó được, nhưng mà thóp của anh cậu thì khá nhiều, chúng ta có thể xuống tay từ hắn ta trước."
"Xuống tay như thế nào?"
"Tôi nghe nói là anh trai cậu thích bao nuôi các minh tinh nhỏ? Vậy thì tôi——"
Anh còn chưa nói xong, đã thấy sắc mặt của Đoạn Minh Dương đột nhiên trầm xuống: "Anh muốn lấy thân mình để dụ dỗ?"
"Sao mà được." Lê Lạc bị suy nghĩ của hắn làm cho bất ngờ, "Tôi là minh tinh nhỏ hả? Tôi là minh tinh lớn! Anh trai cậu cũng không thích đàn ông mà?"
Sắc mặt Đoạn Minh Dương bớt âm u hơn: "Đoạn Hưng Diệp cũng không dễ đối phó như thế."
Lê Lạc vừa nghe thấy thế, liền nói: "Không dễ đối phó cho nên càng phải tính kế lâu dài, Giám đốc Đoạn, cậu phải tin vào mối quan hệ của tôi trong giới giải trí, người bên gối của anh cậu hết người này đến người khác, thì cũng sẽ có một người có thể moi móc được thông tin để giúp cậu thôi."
"Mối quan hệ của anh Lê thật là rộng." Giọng điệu của Đoạn Minh Dương có chút châm biếm, "Người bên gối anh có lẽ còn nhiều hơn cả anh trai tôi."
"Như nhau cả thôi." Lê Lạc cười cười, "Nếu như Giám đốc Đoạn cần, thì tôi cũng có thể giới thiệu vài người cho cậu, đảm bảo là phù hợp hơn so với Lâm Trừng, cậu ấy còn non quá, cái gì cũng không hiểu——"
"Vậy còn anh?"
"Cái gì?"
"Tôi nói là, còn anh thì sao?" Đoạn Minh Dương lại chủ động tiến sát lại thêm bước nữa, đè thấp giọng, "Anh Lê, sự hợp tác của chúng ta, có lẽ có thể tiến sâu hơn một bước nữa."
Lê Lạc ngây người.
Cho dù là anh đã sớm hiểu rõ sự xấu xa của con người này, nhưng mà dù sao cũng quen biết nhau hơn một năm, ấn tượng của anh về Đoạn Minh Dương, không thể tránh khỏi là vẫn còn nằm ở khoảng thời gian mà hắn ta ngụy trang ra, vvanx là một người trầm ổn mà kìm nén, lạnh lùng mà tinh tế, dưới biểu cảm u uất là một sự ấm áp dịu dàng.
Còn Đoạn Minh Dương tàn nhẫn vô tình vào hôm mà họ đoạn tuyệt quan hệ với nhau kia giống như chỉ là sự tưởng tượng xuất hiện trong cơn ác mộng vậy.
Nhưng mà lúc này, trên mặt Đoạn Minh Dương không có dấu vết của sự mập mờ nào hết, tuy nhiên lại dùng lời lẽ thẳng thắn ngầm ám chỉ việc giao dịch bằng thân thể với anh, giống như là những kẻ quyền quý giàu có khác vậy, vọng tưởng có thể giẫm đạp được sự tự tôn của người khác, tưởng là dựa vào tiền và quyền lợi có thể sỉ nhục được anh.
Hiện thực là giả, ác mộng mới là thật.
Lê Lạc nhớ lại đêm say rượu đó, thân thể của hai người họ quấn quýt lấy nhau, bản thân anh say mê trong cuộc vui, ôm lấy cổ của Đoạn Minh Dương mà gọi "Minh Dương..." hết lần này đến lần khác, như là một cặp tình nhân thân mật vô cùng.
Bây giờ nhớ lại, có lẽ ngày hôm đó trong mắt Đoạn Minh Dương, cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Tâm huyết và thời gian mà anh bỏ ra suốt một năm đằng đẵng, thậm chí đến cả bí mật của ba anh anh cũng nói với hắn, cho nên Đoạn Minh Dương vẫn luôn lạnh nhạt với anh mới hành động khác với bình thường, xem như là giải thưởng hoặc thương hại, mà ban ơn một lần an ủi bằng thân thể cho anh.
Vừa nghĩ đến đây, Lê Lạc chỉ cảm thấy trong dạ dày co rút từng cơn, như là muốn nôn ra.
"Giám đốc Đoạn muốn sỉ nhục tôi sao? Hay là...!Giám đốc ngủ với tôi một lần, liền nhớ mãi không quên?"
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương khẽ lộ ra sự khinh bỉ: "Anh Lê vẫn tự tin như vậy nhỉ, hoặc là, tự phụ."
"Quá khen.
Đáng tiếc là Giám đốc Đoạn không hề khiến cho tôi nhớ mãi không quên." Lê Lạc đáp lại: "Hơn nữa lúc đó tôi uống say, cũng không tình nguyện là mấy.
Giám đốc Đoạn có thể nào nghĩ đến chuyện này mà bù đắp cho tôi một chút, suy nghĩ về đề nghị của tôi?"
"Hình như là trí nhớ của anh Lê có chút sai lệch rồi, tôi nhớ dáng vẻ đêm đó của anh...!rất là hưởng thụ."
"Vậy sao? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?" Lê Lạc cười cười không mang theo chút độ ấm nào, "Có lẽ là sau này có nhiều đêm hưởng thụ quá rồi, nên không nhớ được cũng là chuyện thường thôi."
Đoạn Minh Dương nghe thấy vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên âm u hơn, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng không có chút độ cong nào, giống như là bên bờ vực sắp nổi giận.
Nhưng mà nhẫn nhịn vài giây, cuối cùng hắn vẫn không nổi giận, mà chỉ lùi về sau một bước, tạo ra một khoảng cách xa lạ.
Tiếp đó, hắn lấy một tấm danh thiếp cá nhân từ trong túi ra, đưa cho anh, giọng điệu lại quay về giọng lạnh lùng khi bàn chuyện công việc.
"Anh có thể ở lại "Ngôi sao sáng", nhưng mà sau này chuyện diễn xuất của anh đều phải do tôi phê chuẩn, người quản lí cũng sẽ thay đổi, không được tùy tiện hành động.
Về phía anh trai tôi, có tiến triển gì thì trực tiếp liên hệ với tôi."
Lê Lạc nhận lấy tấm danh thiếp nhìn một cái, cười cười: "Được thôi."
"Còn nữa." Đoạn Minh Dương đã mở cửa xe ra, nghiêng đầu nhìn lại, "Chuyện hợp tác với tôi, không được nói với bất kì ai, nếu không thì lập tức chấm dứt ngay."
"Không vấn đề, Giám đốc Đoạn yên tâm."
Đoạn Minh Dương không đáp lời anh, thậm chí đến chào một tiếng cũng không, mà trực tiếp ngồi vào trong xe.
Chiếc Maybach bấm chuông một cái, vệ sĩ phân tán ở xung quanh nghe thấy tiếng động liền tập trung lại, leo lên một chiếc xe khác, một trước một sau hộ tống Đoạn Minh Dương rời đi.
Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi từng cơn, áo sơ mi ướt đẫm dán sát vào người cảm giác hơi lạnh, Lê Lạc đứng ngây người tại chỗ một hồi, tự cười mỉa mai bản thân.
Tình nhân trở thành kẻ thù, vậy mà còn có thể từ kẻ thù trở thành đối tác, đúng là chuyện trên đời khó mà lường trước được mà.
Anh khom người xuống, dùng tấm danh thiếp mà Đoạn Minh Dương đưa quấn quanh điếu thuốc lá dưới đất, vứt luôn cả hộp thuốc lá và quẹt lửa vừa mua vào trong thùng rác ở bên cạnh.
Vẫn là số điện thoại trong nước như xưa.
Trong những chi tiết nhỏ bé không đáng kể này thì con người máu lạnh đó vẫn rất là chung tình nhỉ..