Sát Tương Tư

Chương 68

Tô Thác Đao cũng cười: “Qua đây ăn.”

Diệp Chậm Ly do dự chốc lát, rất khôn khéo hỏi: “Ngươi không đánh ta?”

Tô Thác Đao nghiêm túc nói: “Đương nhiên không đánh ngươi.”

Diệp Chậm Ly vì vậy cũng yên tâm, vô cùng hớn hở chạy tới bốc đùi gà.

——

Tô Thác Đao dựa bên vách động, một thân trọng thương cho dù là người sắt cũng đã sớm mất đi ý thức, nhưng hắn vẫn gian khổ chống chọi, không biết đang đợi cái gì.

Trang Sinh cổ cảm ứng từ mạnh biến yếu, gián đoạn một hồi dần dần vô tung vô tích, đột nhiên trái tim khẽ nhói, như bị một cây băng châm mảnh đến không thể nhìn thấy đâm xuyên qua, cổ trùng trong cơ thể thịch một tiếng, hóa huyết mà tan, không còn tồn tại.

Tô Thác Đao mí mắt giật mạnh, sắc mặt lập tức như tro tàn, hàng mi như đôi cánh bướm hoang mang hốt hoảng trong mưa gió: “A Ly…”

Như dã thú hung hãn nhất bất khuất nhất, rốt cục bị một kích trí mạng, ngay cả khí lực liếm vết thương cũng hoàn toàn đánh mất.

Mà ngay thời khắc này, một con chậm điểu nhỏ xinh bất chợt từ hư không xuất hiện, tựa hồ bay quá mệt mỏi, đường nét thân hình đều có chút phai mờ, nhưng mắt đỏ lông biếc vẫn có thể thấy, nó đáp trên mu bàn tay Tô Thác Đao, lưu luyến mổ mổ, lại đẹp đẽ linh hoạt nghiêng nghiêng đầu.

Tô Thác Đao khóe miệng cong lên, liều mạng nhấc tay, muốn sờ một cái, chậm điểu liền tan biến, thoáng chốc đã quay về hư vô, cả quá trình chỉ trong một cái búng tay, ngắn ngủi mỹ lệ như tình sinh duyên khởi nhất thiểm niệm.

A Ly… Ngươi đây là giã biệt ta sao?

Ngươi lúc nào cũng vậy, đem mọi thiên phú và thông minh, dồn vào những việc vô dụng lại ấu trĩ này, khiến người sầu đến ngứa cả răng, nhưng lại không nỡ nghiêm khắc trách cứ.

Ta từng nói với ngươi, Thất Tinh Hồ có một vị cung chủ, lấy một thân võ công phế hết, thi cổ huyễn thuật loạn tâm mê thần, giam hãm hơn mười vị cao thủ hàng đầu của bạch đạo, đó mới là ảo thuật chân chính… Tiểu phế vật nhà ngươi, đến lúc lâm chung, màn ảo thuật cuối cùng, nhưng chỉ dành để báo cho ta một tin tử sống động đến diệu thú hoành sinh.

Ngươi đúng là… Chết rồi cũng không khiến người bớt lo.

Tô Thác Đao chậm rãi nhắm mắt.

Một mình trong sơn động, Tô Thác Đao giữa cơn mê man thấy một giấc mộng rất dài, trong mộng từng tấc thời gian của quá khứ vẫn chưa biến mất, mà chỉ bị phủ một lớp bụi mỏng, an tĩnh lắng đọng, gió thổi qua bụi bay đi một ít, hai hàng dấu chân song song kia lại càng thêm rõ ràng, liên miên bất tuyệt kéo dài xuống phía dưới.

Ý thức như ngâm trong nước, thoắt chìm thoắt nổi, bồi hồi quyến luyến giữa mộng cảnh và hiện thực, vẫn cảm thấy Diệp Chậm Ly đang ở bên người, từ nhỏ cho tới bây giờ, gối đầu lên ngực mình, mái tóc dài gợn sóng, hô hấp rất nhẹ rất khẽ, như mèo con sợ lạnh, nhưng đều đặn lâu dài.

Tô Thác Đao lần đầu gặp Diệp Chậm Ly, là Trang Sùng Quang đích thân nắm tay Diệp Chậm Ly, lộ diện giới thiệu với Nội đường.

Diệp Chậm Ly bé bỏng, thanh nhập cơ cốt, như một pho tượng búp bê ngọc trong sáng, cả khung xương đều là băng tuyết tạo thành, Tô Thác Đao xa xa nhìn thoáng qua, liền cúi đầu nhớ lại một thức đao pháp mới học, nhưng không hiểu sao, hô hấp lại có chút cẩn cẩn dực dực.

Bảy ngày sau, Diệp Chậm Ly trong tay áo giấu kim tiền xà, dẫn một con chó lạt bá lông xù (giống chó ngao Tây Tạng) cướp được từ người khác, uy phong lẫm liệt, giễu võ dương oai, khai hỏa cuộc chiến xưng bá Nội đường.

Lúc đó Tô Tiểu Khuyết vẫn còn ở cung, cứ năm ba ngày lại tự mình chỉ điểm Tô Thác Đao các loại nhã sự cầm kỳ họa thi tửu trà, thành thử Tô Thác Đao chưa thể rầm rộ khoe tài, đợi đến khói thuốc súng sắp tán hết mới chạy trở về, chỉ bị chó lạt bá rượt đuổi sủa vài tiếng biểu thị bất mãn.

Nửa năm sau, cuộc chiến xưng bá Nội đường đại cáo kết thúc, Diệp Chậm Ly đăng đỉnh lên ngôi, từ đó thích đánh ai cứ đánh, thích đánh thế nào thì đánh thế ấy.

Nguyên bản Trang Sùng Quang yêu chiều thiên vị hắn đã quá rõ ràng, hắn lại được trời ưu ái, đáng lý đã sớm thống lĩnh Nội đường, nhưng Diệp Chậm Ly không muốn lấy được bánh dễ dàng đến thế, cũng không cần Trang Sùng Quang nhúng tay hỗ trợ, thậm chí mấy cái răng sữa bị người lấy đá ném rớt cũng tuyệt không cáo trạng.

Hắn chỉ dựa vào chính mình, tâm ngoan thủ độc, không từ bất cứ việc xấu nào, chiếm được địa vị như cua bò ngang, hơn nữa còn bình bình thản thản không thẹn với lương tâm, tàn bạo tuyên bố: “Ta, lập nghiệp tại đây, không phải rao mông cũng chẳng bán rẻ tiếng cười!”

Tuy rằng lúc đó hắn còn chưa hiểu được cái gì gọi là rao bán mông.

Nội đường luôn hiểm như một đầm cá sấu.

Tô Thác Đao từng tận mắt chứng kiến hai đứa trẻ choai choai cao hơn nửa người so với Diệp Chậm Ly, một đứa túm đầu hắn định đập vào cạnh bàn gỗ hắc đàn, đứa còn lại cầm một cây côn sắt, vung thẳng hướng xương sống của hắn.

Con chó lạt bá chỉ biết ở một bên vừa kích động vừa phong tao gâu gâu sủa bậy.

Tô Thác Đao không chút nghĩ ngợi, phi thân vọt lên, một cước đá cái bàn văng ra sau, xoát một tiếng rút đoản đao, tước cổ tay đứa cầm côn sắt.

Diệp Chậm Ly đầu va vào khoảng không, mạng vừa nhặt trở về, đòn trả đũa liền nhanh chóng mà độc ác, một phen lên gối, trúng ngay một cặp trứng (=0=), một bên thẳng lưng, vơ lấy bình hoa trên bàn, nện ngay cái trán như bình bát ăn xin của đứa trẻ nọ, đứa kia rú lớn một tiếng mới chịu gục ngã hôn mê.

Cùng lúc đó, khúc côn keng một tiếng rơi xuống đất, đứa trẻ còn lại ôm cổ tay máu chảy đầm đìa nhanh chân tháo chạy, một đường kêu thảm còn khó nghe hơn tiếng heo thọc huyết.

Diệp Chậm Ly xoa xoa tay, cánh mũi mỏng phập phồng thở hổn hển.

Tô Thác Đao tiến lên một bước, định dìu hắn.

Diệp Chậm Ly cảnh giác trừng qua, hai chân giậm phịch phịch, nhảy lên bụng đứa trẻ đã ngất xỉu, trỏ vào mũi Tô Thác Đao, quát: “Thổ Ty, cắn cho ta!”

Lão cha tiện nghi của hắn là Thổ ty, chó của hắn liền lấy tên Thổ Ty.

Tô Thác Đao nhìn hắn phùng mang trợn má, đá con Thổ Ty mặt hùm gan thỏ một cước, không nói không rằng, xoay người bỏ đi.

Tô Thác Đao lớn hơn Diệp Chậm Ly bốn tuổi, Diệp Chậm Ly răng sữa còn chưa thay hết, Tô Thác Đao đã chuẩn bị trổ mã nhổ giò, cho nên tối đến thường đói bụng, nhưng trù phòng là vùng giao tranh của binh gia hai châu Từ Kinh, ban đêm hầu như tất cả các hài tử đều tụ tập trong đó cấu xé giành ăn như sài cẩu.

Tô Thác Đao không thích màn thầu chấm tương não, bèn một mình đảm nhận nhiệm vụ đi tuần đêm, thuận tay bắt chút chim ếch nướng ăn.

Đêm nọ tới ven hồ Nguyệt Dực, tìm một chỗ tránh gió nổi lửa, xử lý sạch sẽ vài con chim tước, lại ướp muối dầu, chỉ chốc lát đã nướng chín, đang định gỡ xuống xé ra gặm, đằng sau tảng đá linh lung cách đó không xa đột nhiên bay ra một thân ảnh nhỏ nhắn: “Ta cũng muốn ăn.”

Vừa nói vừa vén tay áo lau nước dãi bên khóe miệng, là Diệp Chậm Ly.

Búp bê tuyết ngọc này, lúc không cười chỉ cảm thấy tinh xảo thanh thoát, cười rộ lên lại như một thìa đường cát trút vào bình sữa tươi, Tô Thác Đao nương theo ánh lửa nhìn đến có chút xuất thần, nụ cười ấy, phối với con chim nướng vàng hươm trên giá, chính vừa khẩu vị.

Vì vậy nói: “Thưa ta.”

Diệp Chậm Ly liền ngồi xuống bên cạnh Tô Thác Đao, ngẩng đầu, cười tủm tỉm ngọt ngào thưa gởi: “Thác Đao ca ca!”

Tô Tiểu Khuyết lúc này đã hiếm khi ở trong cung, Trang Sùng Quang một mình độc bá, bởi vì không thích Tô Thác Đao, đám người Nội đường tự nhiên cũng hùa theo chưa từng đối xử tử tế, Tô Thác Đao ngày tháng gian nan, Diệp Chậm Ly dưới ánh trăng một tiếng ca ca, gọi đến Tô Thác Đao tức khắc móc đoản đao ra, trực tiếp giúp hắn khứa sạch xương chim, cả khối thịt hoàn chỉnh dâng tới miệng.

Diệp Chậm Ly răng mọc chưa đều, nhưng tốc độ ăn uống vẫn rất nhanh, ào ạt răng rắc nuốt xong: “Còn muốn nữa!”

Tô Thác Đao liền cho tiếp.

Ăn hết năm ba con, Diệp Chậm Ly hạnh phúc ợ một tiếng, bên mép chóp mũi dính vụn thịt, nhưng hắn sở hữu khuôn mặt như vậy, y phục trên người sao có thể dung tha dầu mỡ tùy ý lại vô sỉ bám lên? Tô Thác Đao thực sự không nhẫn được, vươn tay định lau cho hắn.

Ngón tay vừa tiếp xúc, Diệp Chậm Ly liền sững sờ, lập tức nhảy dựng cao ba thước, tránh đi thật xa, huơ nắm đấm, mắng: “Làm gì chạm ta? Ngươi dám động đến ta? Đại gia có đẹp cỡ nào, cũng không phải món đồ cho ngươi sờ tới sờ lui tiết dâm tiết dục! Lão thỏ tử Sùng Quang đó len lén vuốt ve ta thì thôi… Còn ngươi là cái thá gì!”

Kỳ thực thuở bé Diệp Chậm Ly cũng không thập phần mù chữ, còn biết dùng cả từ dâm dục này, lớn lên lại chỉ biết thao với làm, đều tại Trang Sùng Quang không cho hắn học, Tô Thác Đao bởi vậy trong lòng cũng ghi một sổ nợ với Trang cung chủ.

Đột nhiên ập xuống một trận mắng tối tăm mặt mũi, Tô Thác Đao nhưng chỉ nhìn sâu vào mắt Diệp Chậm Ly, hắn có một đôi mắt thu thủy biết nói, tuy khí phách tràn lan hung ác kiêu ngạo, nhưng vẫn lộ ra cảnh giác trầm trọng, dường như có thể chuẩn bị gào khóc bất cứ lúc nào, hài tử này… trong xương tủy đang sợ đến lợi hại.

“Đồ nhát gan.” Tô Thác Đao thản nhiên nói: “A Ly là đồ nhát gan.”

Diệp Chậm Ly điếng người như ban ngày gặp ma.

Tô Thác Đao tự động dập tắt đống lửa, nói: “Còn chưa giết ai bao giờ đúng không? Chẳng bao lâu nữa, Nội đường tất cả mọi người sẽ nhìn ra ngươi không dám… Sùng Quang tổng quản cũng không che chở được ngươi.”

Diệp Chậm Ly chạy trối chết, lần đầu tiên đi tìm Trang Sùng Quang mách lẻo: “Tô Thác Đao lau miệng ta, còn bắt ta liếm hắn!”

Trang Sùng Quang không nói hai lời, trời chưa sáng đã ngay trước mặt toàn bộ Nội đường, thưởng Tô Thác Đao mười roi nhớ đời.

Dùng chính là roi xương rắn da tê, vết thương sâu thấu cốt, toàn bộ quất vào tấm lưng mảnh dẻ, Tô Thác Đao đau đến ngất đi tỉnh lại, nhưng một tiếng kêu cũng không dám phát, không thể tỏ ra yếu kém, xung quanh đều là đàn kên kên sói dữ nghe thấy mùi máu liền rục rịch nhào lên.

Diệp Chậm Ly trơ mắt nhìn Tô Thác Đao bị đánh, ngoài mặt cười đến ác độc, nhưng trong lòng không hiểu sao rất khó chịu, càng sợ Nội đường có người sẽ thừa cơ lấy mạng hắn, bèn đề cao tinh thần thao thức phòng bị suốt ba ngày, nhưng phát hiện căn bản tìm không ra bóng dáng hắn.

Ba hôm sau, Tô Thác Đao trở lại Nội đường, khuôn mặt tái nhợt gầy gò, nhưng thương thế tựa hồ đã lành lặn, Diệp Chậm Ly ngoài tấm tắc lấy làm lạ, lòng lại lâng lâng như thả diều, nửa đêm chuồn đến bên hồ Nguyệt Dực, xa xa ngồi xổm nhìn Tô Thác Đao nướng ếch.

Đợi mùi thơm lan tỏa, Diệp Chậm Ly cười hì hì lân la chạy tới, trực tiếp thò tay lấy một con nướng vàng nhất, rốp rốp nhai xong, phun xương đầy mặt Tô Thác Đao, lại cười hì hì chạy đi, như tiểu hài tử chơi với lửa, thừa biết nguy hiểm vẫn nhịn không được đến gần, kinh hồn táng đảm lại sung sướng đùa nghịch.

Tô Thác Đao đăm đăm nhìn hắn, bất động thanh sắc, nói: “Thèm bị đập.”

Lần thứ ba Diệp Chậm Ly lại tới, Tô Thác Đao vừa nướng xong nguyên một con gà mái tơ, còn đặc biệt trộm dầu muối tương dấm từ trù phòng, hương vị mời gọi đến Diệp Chậm Ly hai mắt híp thành nguyệt nha.

Tô Thác Đao cũng cười: “Qua đây ăn.”

Diệp Chậm Ly do dự chốc lát, rất khôn khéo hỏi: “Ngươi không đánh ta?”

Tô Thác Đao nghiêm túc nói: “Đương nhiên không đánh ngươi.”

Diệp Chậm Ly vì vậy cũng yên tâm, vô cùng hớn hở chạy tới bốc đùi gà.

Tô Thác Đao xuất thủ như điện, phong bế huyệt đạo, duỗi thẳng tứ chi, liền mạch lưu loát, vác hắn ném xuống nước.

Diệp Chậm Ly lập tức mắng ầm lên, vừa hé miệng, sùng sục sùng sục, cả người bị rót thành bánh bao hấp nước.

Ngay lúc tưởng rằng mình sắp chết đuối, đột nhiên hút được một luồng không khí, nhưng là một ống sậy rỗng ruột nhét vào trong miệng, liền gắt gao ngậm lấy không buông, nếu hắn là một con mèo sơ sinh, lấy sức mạnh này đi giành sữa, mấy đứa con khác của mèo mẹ ắt phải chết đói.

Diệp Chậm Ly liều mạng hô hấp, phẫn nộ đến lông cũng xù lên, toàn tâm toàn ý mưu tính xem thoát rồi sẽ làm sao chơi chết Tô Thác Đao, mười roi khẳng định không đủ hả giận, nhất định phải bảo Thổ Ty cắn chết hắn, Thổ Ty cắn cũng không đủ giải hận, tốt nhất vẫn nên để chính mình cắn đi, đáng tiếc hôm qua răng lại mới rụng thêm một cái, đúng là thế sự đa đoan nhân sinh đa gian…

Không bao lâu sau, hai tai dần úng nước, mũi cũng úng nước, càng lúc càng khó chịu, cốt khí đành phải tạm thời ném lên chín tầng mây, Diệp Chậm Ly bắt đầu ngẫm nghĩ làm sao cầu xin tha thứ.

Nhưng đang ở trong nước, không tài nào hành động, mở miệng không được, uy hiếp không xong, ngay cả van nài cũng không thể, rõ ràng là muốn tức chết người mà!

Diệp Chậm Ly miệng ngậm ống sậy, không dám có chút thả lỏng, răng môi đầu lưỡi đều vừa ê vừa đau, thời gian càng dài càng lao đao, đây thật đúng là địa ngục trần gian!

Tô Thác Đao không vội không hoảng, dù bận vẫn ung dung, ăn hết toàn bộ con gà nướng, chỉ chừa hai cái đùi tử tế gói lại bằng lá ba tiêu, lại nằm bên đống lửa chợp mắt nửa canh giờ, lúc này mới thần thanh khí sảng vớt Diệp Chậm Ly đã ướt như chuột lột lên khỏi mặt nước.

Diệp Chậm Ly ngậm ống sậy thút thít khóc, cả khớp hàm cũng cứng đến mở không ra, Tô Thác Đao xoa xoa má hắn, bóp miệng hắn, lấy đi ống sậy, nói: “Gọi Thác Đao ca ca.”

Diệp Chậm Ly ngoan ngoãn thưa: “Thác Đao ca ca…”

Tô Thác Đao liền đưa đùi gà cho hắn, đùi gà nướng đến hương nồng vị ngát, lại thêm mùi thanh mát của ba tiêu, Diệp Chậm Ly một bên ý do vị tận sụt sịt mũi, một bên gặm đến mi phi sắc vũ khoan khoái, đôi môi đỏ mọng khép rồi mở, Tô Thác Đao nhìn chỉ thấy thích thú không thôi.

Diệp Chậm Ly chú ý tới ánh mắt hắn, ngẩng đầu tặng kèm hai tiếng điềm mật: “Hảo ca ca, thân ca ca.”

Hắn thanh âm trong trẻo, phương thức phát âm lại non nớt, vừa rồi khóc đến nghẹt mũi, “thân” với “tình” phân không rõ, Tô Thác Đao còn tưởng hắn gọi là tình ca ca, hoảng sợ một phen.

Lập tức ngẫm lại, dù sao hắn chỉ cần hai cái đùi gà là có thể ăn no, tình ca ca thì tình ca ca, nuôi hắn cả đời, cũng chẳng có gì to tát.

Từ đó trong lòng vẫn canh cánh muốn hỏi, đêm ấy hắn gọi rốt cuộc là thân hay tình, nhưng ngày tháng còn dài, cứ nghĩ không cần gấp rút, ngờ đâu đảo mắt mười mấy năm, cư nhiên không còn kịp hỏi.

Lúc đó mỗi khi đêm về, ngọn liễu tẩm trăng như cam lộ.

Mông mông lung lung, Diệp Chậm Ly lại trồi lên từ mặt nước, dung nhan mái tóc như phủ sương, không quá chân thực, trong mắt là bi thương mà ôn nhu chưa từng thấy qua.

Rõ ràng không hề rơi lệ, nhưng khiến người tan nát cõi lòng, Tô Thác Đao nỉ non nói: “A Ly đừng khóc, có ta ở đây…”

Đang định xuống nước ôm hắn lên, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi: “Tô Thác Đao… Thác Đao!”

Nhất thời toàn thân rùng mình, đã hoàn toàn thanh tỉnh.