Tô Thác Đao lãnh tĩnh nhìn xoáy vào hắn, nói: “Bất luận ngươi làm gì ta cũng không hận ngươi… Duy chỉ A Ly, không được.”
Việt Tê Kiến trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngay cả sự tàn khốc của hắn, mình cũng yêu…
——
Kẻ mạnh vẫn là kẻ mạnh, Tô Thác Đao trong tay không đao, cũng có thể dứt khoát moi tim móc phổi, máu chảy thành sông, mà hắn là thần ma tại thế ung dung bơi trong đó.
Ngay cả khi hắn mất hết nội lực, kinh mạch tận hủy, thậm chí bị người luân phiên cường bạo, nhưng chỉ cần hắn còn một hơi thở, vẫn có thể tùy ý thao túng đùa bỡn mình, muốn sống thì sống, muốn chết thì chết.
Trước mặt Tô Thác Đao, mình vĩnh viễn là đứa trẻ lạnh run vô dụng năm ấy, chờ mong hắn mở lòng từ bi cứu rỗi, đành chịu thôi, từ nhỏ đã luôn dựa dẫm vào bó đuốc duy nhất có thể xua tan bóng tối kia, mà chống chọi mà sinh trưởng.
Chưa hiểu thế sự, đã động nghiệt tình, người này từ lâu đã bén rễ sâu trong linh hồn mình, xới hắn đi, Việt Tê Kiến của hôm nay cũng không thể tồn tại, phải làm sao mới được đây?
Không biết qua bao lâu, Việt Tê Kiến hoảng hoảng hốt hốt mở miệng, trong thanh âm rõ ràng có ý vị khẩn cầu: “Thác Đao, không phải ngươi… Nhất định là Diệp Chậm Ly, ta biết mà, ngươi không gạt được ta đâu!”
Tô Thác Đao bình thản nhìn hắn, nói: “Là ta.”
Một con chim ăn đêm cô độc đậu trên cành cây cất tiếng kêu, Việt Tê Kiến phi thân một trảo bóp nát, hoa khai âm dương, phật ma song diện.
Hàn khí một đường đông kết huyết mạch, róc sống thịt da, nghiền tươi xương cốt, Việt Tê Kiến hai hàm răng cách cách va nhau, nhưng cười ra tiếng: “Ngươi đây là đang trả thù trước cho Diệp Chậm Ly sao?”
Tô Thác Đao lãnh tĩnh nhìn xoáy vào hắn, nói: “Bất luận ngươi làm gì ta cũng không hận ngươi… Duy chỉ A Ly, không được.”
Việt Tê Kiến trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngay cả sự tàn khốc của hắn, mình cũng yêu… Vươn tay, lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt Tô Thác Đao: “Thác Đao, ngươi lại gạt ta… Ngươi đã thề sẽ không gạt ta nữa, nhưng vì Diệp Chậm Ly, ngươi gạt ta những hai lần! Trục Không đại ca chết dưới tay hắn, ngươi nói không phải, hôm nay vì hắn, ngươi thậm chí gánh luôn tội diệt môn, ngươi, có thấy ngu chưa?”
“Hắn có điểm nào xứng đáng? Ta có điểm nào không bằng hắn?” Việt Tê Kiến nói, thất thố như hài đồng càn quấy gây sự, hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nhưng vẫn như trúng tà thao thao bất tuyệt: “Cho dù hắn có dung mạo đẹp, ngươi thích khuôn mặt hắn… Ta cũng biết dịch dung, ta có thể… Ngươi, ngươi là đồ… Ngươi là đồ đại ngốc có mắt như mù!”
Việt Tê Kiến bật dậy, cả người một trận lạnh tiếp một trận nóng, nói: “Tô Thác Đao, ngươi đừng quên, ngươi hôm nay chẳng còn gì cả, cũng chẳng là gì cả, ngươi… ngàn vạn lần không nên chọc giận ta, bằng không ta cũng sẽ dùng Bích La Chướng với ngươi…”
Hàm hồ nói xong, cũng không nhịn được nữa, xoay người liền muốn xuống núi.
Hắn tâm tình đại loạn, lúc sải chân thậm chí bị vấp Phượng Minh đao dưới đất ngã một cú đau điếng, cắn rách cả môi, khoang miệng đầy vị mắn đắng tanh tưởi, nhưng tiện tay nhặt Phượng Minh đao nắm chặt trong tay, bỏ lại một mình Tô Thác Đao, chỉ lo tháo chạy khỏi đỉnh Tây Nhất Phong.
Bọn họ không coi ai ra gì, bọn họ tự thành một cõi riêng, bọn họ khoái lạc tựa thần tiên, nhưng không cho mình đặt chân vào phương trời đó, Việt Tê Kiến đáng cô độc suốt đời? Lẻ loi đi trên con đường mãi mãi không có tận cùng?
Được, sinh mệnh hắn, mất, ta không cam.
Giết Diệp Chậm Ly, mình nhất định có thể thế chỗ, nghịch thiên cải mệnh.
Giết Diệp Chậm Ly, mình tâm ma diệt sạch, ung dung chinh phục toàn bộ giang hồ, không bao giờ hiển hiện nửa phần sơ hở yếu đuối!
Đường Nhất Tinh bán nằm trên một băng ghế trúc xanh, ở bên một rặng long lân trúc dưới tán lá ba tiêu uống trà hóng mát, trong tay một cây quạt hương bồ, từng nhịp từng nhịp phe phẩy, một thân sơn lâm dật khí như ẩn giả, ý cực du nhã.
Trên dưới Đường gia đều biết, lão gia tử lúc này thanh thản tự đắc, không cho ai quấy rầy.
Nhưng Đường Chuyết lại cứ nhằm ngay lúc này cầu kiến, khinh sam bạc hài, bên hông giắt túi da hươu, lưng đeo nón trúc: “Lão gia tử, con muốn đi Nam Cương Thất Tinh Hồ một chuyến.”
Đường Nhất Tinh hơi nheo mắt, không lên tiếng.
Đường Chuyết rất có kiên trì lẳng lặng chờ đợi, thỉnh thoảng ngón tay búng nhẹ, Ngưu mao tế châm bắn ra, một con rệp vừng bất hạnh đi ngang qua, tận dụng mọi thứ luyện thị lực, luyện độ chính xác, luyện sức mạnh.
Hồi lâu, Đường Nhất Tinh đạm đạm nói: “Đường Sửu hành sự không quyết đoán, ám khí cũng có chỗ câu nệ, không thể kế thừa Đường gia bảo, con không cần cố ý lấy lòng ta.”
Đường Chuyết mỉm cười, thập phần cởi mở trong sáng, nói: “Lão gia tử, Sửu ca tứ bình bát ổn, tuy không có gì không tốt, nhưng trước giờ con chưa từng cảm thấy huynh ấy có năng lực gánh vác Đường gia bảo, Đường gia chúng ta không phải Bạch Lộc Sơn, lão gia tử càng không phải Mạnh Tự Tại… Chuyết nhi cũng không phải Nhậm Tẫn Vọng.”
Nhậm Tẫn Vọng soán ngôi Mạnh Tự Tại thân mang trọng bệnh, âm thầm bao biện cuốn vào nội loạn của Thất Tinh Hồ, Đường gia bảo hay tin tất có khinh thường, nên biết năm xưa Mạnh Tự Tại võ công không vào cảnh giới tông sư mà có thể chấp chưởng Bạch Lộc Sơn, trong giang hồ người người khâm phục, thứ nhất bởi vì Niếp Thập Tam dư uy vẫn còn, thứ hai cũng do Mạnh Tự Tại đối nhân xử thế thực sự khôn khéo, vừa linh hoạt uyển chuyển lại không mất khí độ.
Hôm nay Nhậm Tẫn Vọng mù quáng sa vào quyền hành mưu toan, nhưng mắt mê ngũ sắc tổn thất kết cấu, giống như địa chủ đồng ruộng đầu bờ dưới mái hiên, xắn áo rụt cổ tính sưu thuế.
Mà Đường gia với Bạch Lộc Sơn không thể đánh đồng, Đường gia ba trăm năm danh chấn giang hồ vững vàng sừng sững, không phải bởi vì một hai đời cao thủ thần cấp, mà nhờ một loại tích lũy truyền thừa sâu dày, các đời gia chủ chưởng môn, người nào cũng là bậc thầy ám khí xứng danh đệ nhất đệ nhị.
Trong thế hệ đệ tử hiện nay, Đường Chuyết thiên tư xuất sắc cần mẫn vô ngại, không câu nệ tiểu tiết nhưng tự có kiên trung, đích thực là người thừa kế mà trên dưới gia tộc hoặc công khai hoặc ngấm ngầm thừa nhận, không cần xuất hoa chiêu kỹ xảo đi đường tắt.
Đường Nhất Tinh mày dài khẽ nhướn, lại cười nói: “Vậy ngươi vì cái gì? Không sợ bạch đạo dị nghị?”
Đường Chuyết nói: “Giang hồ có lục đục mâu thuẫn, cũng có khoái ý ân cừu, A Ly đã gọi con là Chuyết sư thúc, hôm nay Thất Tinh Hồ nội loạn, con đi thăm sư điệt, có gì không thể? Đệ tử Đường gia, không thích gây sự, cũng không sợ phiền phức.”
Đường Nhất Tinh gật đầu: “Tốt, không hổ là con cháu Đường gia ta.”
“Con tốt với A Ly, là bản thân con tự nguyện, con với hắn hợp ý, yêu quý hắn, tuyệt không phải bởi vì lão gia tử…” Nói đến đây, Đường Chuyết nhịn không được mỉm cười: “Bất quá lão gia tử lẽ nào yên tâm bỏ mặc A Ly? Con đây cũng là thay cha phân ưu, dốc hết một lòng hiếu nghĩa.”
Đường Nhất Tinh xua tay: “Muốn đi thì nhanh đi… Ra roi thúc ngựa, biết đâu có thể đuổi kịp tiểu cô cô của con và Hoa Khước Tà.”
Đường Chuyết lập tức lộ vẻ giật mình: “Tiểu cô cô?”
Tiểu cô cô mà hắn nói chính là cô nãi nãi nhỏ tuổi nhất cũng hoạt bát nhất Đường gia, phương danh Đường Phi Hùng, chuyên thiện Hồng Du Sao Thủ cùng Đoạn Hồn Sa, đặc biệt thích véo má Diệp Chậm Ly và ấu đả với Đường Chuyết.
Đường Phi Hùng chỉ lớn hơn Đường Chuyết vài tuổi, Đường Chuyết thuở bé không hiểu chuyện, bi bô một tiếng A Hùng cô, thế là bị đánh bầm dập như một chú gấu con vừa mới trộm mật đã bị toàn bộ tổ ong hung hăng châm chích chà đạp, còn bay lên chạc cây.
Đường Nhất Tinh buồn cười, nói: “Ba ngày trước Hoa thiếu hiệp trùng hợp cũng đang ở Thục Trung, lại hay tin Thất Tinh Hồ đại biến, ta liền cho A Hùng đi với hắn xem sao.”
Y nói đến bâng quơ, nhưng Đường Chuyết trong lòng đại định, mỉm cười: “Lão gia tử quả nhiên là gừng già… Còn cay nữa!”
Đường Nhất Tinh cười nói: “Gừng già cũng không phải chuyện xấu gì.”
Đường Chuyết cung kính thọ giáo: “Vâng, lão gia tử lão hồ ly.”
Đêm xuống, côn trùng kêu vang, chim tước mệt mỏi, gió mát thoảng qua, trừ đi mùi máu tươi, còn có hương thơm khoan khoái đặc trưng của cây cỏ vào hạ, Trang Sinh cổ trùng thập phần bất ổn, không ngừng co ro trong ngực, yếu ớt nhưng không gián đoạn tương liên với một con khác ở Tây Nhất Phong.
Diệp Chậm Ly cầm đao, đột nhiên dừng bước, vấp phải một khóm Chi túy hoa, lảo đảo có vẻ sắp ngã, nhưng khi thân hình cúi xuống, từ đáy tay áo vô thanh vô tức bắn ra ba cây Bạch Cốt châm.
Quả nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng la đau: “Diệp tổng quản!”
Diệp Chậm Ly nghe âm biện vị, bay vút lại gần, quát hỏi: “Đà Phong?”
Đà Phong nhe răng trợn mắt, nhổ xuống ba cây châm trên đùi, thấp giọng nói: “Thuộc hạ không có ác ý…”
Diệp Chậm Ly cười lạnh: “Bằng không ngươi cho là bổn tọa chỉ dùng Bạch Cốt châm không phối độc? Còn chỉ chào hỏi cặp đùi béo ú của ngươi? Thật không biết khinh công ngươi luyện thế nào… Gấu chó đi đường bước chân cũng nhẹ nhàng hơn ngươi!”
Đà Phong nhất thời nghẹn họng hết nói.
Hắn đứng hàng thứ chín trong Thiên Sàm quân, giỏi ẩn giấu hành tung, thiện dò la tin tức, am hiểu thế sự có tài ăn nói, trăm nghề trăm nghiệp thậm chí tửu sắc tài vận không gì không thông, ngôn ngữ các nơi thậm chí Đông Doanh hải ngoại phiên bang đều có thể ứng đáp trôi chảy, biệt hiệu là “Người muôn mặt”, trước kia dưới trướng Thương Hoành Địch cũng có vài mảnh đất dụng võ, nhưng công phu đích đích xác xác chỉ có thể xếp chót trong Thập Bát Thiên Sàm quân, ngay cả khinh công cũng bốc mùi dầu khói thị tỉnh, Diệp Chậm Ly nhạy bén như quỷ, đã sớm phát giác, cho nên giả vờ vấp ngã, nhất cử bức hắn lộ diện.
Nhất thời truy vấn: “Ngươi một đường lén theo bổn tọa làm gì?”
Đà Phong im lặng chốc lát, nói: “Thuộc hạ chịu đại ân của Thương thủ tọa, không chấp nhận Việt thủ tọa Việt tổng quản Việt cung chủ gì đó… Thương thủ tọa trước trận chiến từng căn dặn thuộc hạ, phải bảo hộ Diệp tổng quản chu toàn… Nếu có nguy hiểm, liền mang tổng quản rời hồ ẩn náo trong biển người, thuộc hạ cái khác không được, chứ tam giáo cửu lưu khá hiệu quả, tuyệt không để tổng quản chịu khổ.”
“Hoành Địch thật lắm chuyện…” Diệp Chậm Ly cúi đầu chớp chớp mắt, vài giọt lệ trong ngần rơi trên cổ áo, lại mỉm cười nói: “Bất quá quả thật biết cách dùng người, phân dê tới tay hắn cũng có thể phát quang… Nhưng bổn tọa quyết không rời Thất Tinh Hồ, ta muốn đi Tây Nhất Phong.”
Phân dê Đà Phong khẩn trương khuyên nhủ: “Nhưng Thất Tinh Hồ đã rơi vào tay Việt Tê Kiến, hơn nữa họ Việt đó vốn ái mộ cung chủ, ngài ấy sẽ không sao…”
Diệp Chậm Ly lắc đầu: “Không, ngươi không hiểu, Thác Đao tính tình ác liệt, có khi còn cứng đầu đến chín con trâu cũng kéo không về… Nói không chừng đã chọc giận Việt Tê Kiến một đao làm thịt hắn.”
Nói xong một phát chế ngự Thốn Quan của Đà Phong: “Dẫn ta đi Tây Nhất Phong!”
Đà Phong bị hắn siết đến cổ tay đau đớn, vẫn do dự nói: “Nhưng tổng quản, mắt của người…”
Diệp Chậm Ly mất kiên nhẫn nói: “Không sao, lát nữa sẽ khỏi… Ngươi nhanh lên đi! Đừng chỉ lo nhìn sâu đánh rắm mang hài cho rết!”
Đà Phong dù trong lòng lo ngại, cũng chỉ đành mặc hắn xua như xua cừu, nhưng một tay vẫn nắm chặt hắn, chọn tuyến đường ven hồ, đi tắt tới Tây Nhất Phong.
Hai người đều cơ động linh hoạt, thừa dịp bóng tối dần sâu, hữu kinh vô hiểm, đã đến chỗ thạch cơ bên kia hồ.
Chỉ thấy những bó đuốc dầu thông liên tiếp sáng lên, hơn mười bóng người lũ lượt kéo đến, người dẫn đầu phất trần tơ bạc đạo bào đỏ thẫm, chính là Tu Di đường chủ Hoàng Ngâm Xung.
Trong ánh lửa Hoàng Ngâm Xung diện mạo đã lão hóa, hoàn toàn không còn vẻ tinh anh lỗi lạc ngày nào, mi tâm khóe miệng, đều khắc sâu nếp nhăn sầu khổ.
Đà Phong phóng mắt nhìn quanh, thấy đều là kỳ cựu của Thất Tinh Hồ, Nam Cơ đứng bên Hoàng Ngâm Xung, cũng là Thiên Sàm quân như mình, giao tình không tệ, thầm nghĩ chưa hẳn không có đường vãn hồi, lập tức hành lễ như thường, nói: “Thiên Sàm quân Đà Phong, bái kiến Hoàng đường chủ.”
Hoàng Ngâm Xung thần sắc có vẻ mệt mỏi khôn tả, khiển trách: “Đà Phong, ngươi tự ý rời Nội đường, nhất định phải chịu phạt… Lui xuống trước đi!”
Diệp Chậm Ly ra lệnh: “Đà Phong là người của bổn tọa… Hoàng Ngâm Xung, tránh ra!”
Hoàng Ngâm Xung thân hình bất động, nhưng truyền âm nhập mật, nói: “A Ly, rẽ trái ba trượng bảy thước, có giấu một con thuyền nhỏ, rời khỏi Thất Tinh Hồ… Đi mau! Đi mau!”
Diệp Chậm Ly tai thính nhẹ nhàng giật giật, có thể nghe thấy xa xa văng vẳng tiếng y sam phấp phới, lập tức cười lạnh một tiếng, quát: “Lão đạo thối, đi mà thọc kênh rạch dưới háng Việt cung chủ nhà ông! Cút ngay cho bổn tọa!”
Một thanh âm ôn nhu cực điểm bỗng nhiên tiếp cận, cười nói: “A Ly đừng giận…”
Hỏa quang chớp động, Việt Tê Kiến như cô hồn nửa đêm không dò ra đường về, phiêu phiêu đáp xuống bên cạnh Hoàng Ngâm Xung: “A Ly… Ngươi muốn đi đâu? Ta dẫn ngươi đi có được không?”