Tô Thác Đao guốc gỗ giẫm trên con đường mòn lát đá da rắn, thanh âm đều mà giòn, Việt Tê Kiến nghe vào tai, bất chợt trỗi dậy một thoáng cô đơn, nhất thời có loại bàng hoàng thất thố dù người ở ngay trước mắt, mình vẫn bị gạt ra ngoài…
——-
Việt Tê Kiến định thần lại, nói: “Hà gia yêu cầu một tuyến đường thủy ở Kim Giang, chuyên vận hàng hóa của Thiên Cơ Các xuôi nam, còn muốn đệ tử một phân đà của Vô Lậu đường theo hộ tống… Ta đã đồng ý.”
Mặt giãn ra, mỉm cười: “Hà đại công tử ngay hôm đó liền đi thuyết phục các phái, vạch trần chuyện xấu của Tống Vô Bạn, Bắc Đẩu Minh lòng người rối loạn, mà các phái chính đạo tự nhiên sẽ không bỏ qua, Tống Vô Bạn cho dù có diệu thủ lấp biển vá trời, cũng không thể vãn hồi sóng dữ, chúng ta ắt có thể thế như chẻ tre giản đơn thủ thắng.”
Tô Thác Đao im lặng lắng nghe, chậm rãi thả bước, không có bất luận phát biểu gì.
Việt Tê Kiến tâm niệm chợt động, đuổi theo hắn, hỏi: “Thác Đao, có phải ta đã quá tự tung tự tác?”
Tô Thác Đao lắc đầu: “Chuyện Bắc Đẩu Minh vốn dĩ giao hết cho ngươi, ngươi quyết đoán nhanh gọn không phân vân trước việc nhỏ, đổi lại là A Ly, cũng không thể làm tốt hơn ngươi.”
Nghe hắn nhắc tới Diệp Chậm Ly, Việt Tê Kiến sắc mặt khẽ biến, nhưng cười nói: “Người phương nam thạo thuyền, người phương bắc xa mã, Thất Tinh Hồ cùng Hà gia giao tình sâu hơn cũng không tệ, Hà gia bao đời có quan hệ thông gia với Phi Vũ mục trường (đồng cỏ trang trại ở thảo nguyên), sau này nhiều vụ sinh ý của chúng ta có thể thông qua Hà gia mà bắc tiến, hai đường thuỷ bộ đều liền mạch, không tốt hơn sao? Tạm thời nhường họ một phần thủy lộ, đổi lấy tương lai hai nhà, bảo hộ cho nhau, nhất cử lưỡng tiện.”
Tô Thác Đao nói: “Đạo kinh doanh khai thác loại này, A Ly cũng rất tinh thông, hắn từ nhỏ biết chữ không nhiều, nhưng xem sổ sách tính toán thập phần thành thục, chưa từng sai lầm. Đợi hắn xuất quan, hai ngươi hoàn toàn có thể luận bàn đôi chút.”
Suy tư một lát, hỏi: “Đã định ngày đánh Bắc Đẩu Minh chưa?”
Việt Tê Kiến nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ là vào đêm Trung thu trăng tròn.”
Tô Thác Đao ước tính hành trình, nói: “Vậy tối đa còn một tháng nữa, các ngươi phải xuất cung ra bắc điều động nhân thủ.”
Việt Tê Kiến ngạc nhiên: “Các ngươi? Ai đồng hành cùng ta?”
Tô Thác Đao có chút lơ đãng, thuận miệng nói: “A Ly cũng muốn đi.”
Cúi đầu trầm ngâm, đột nhiên cười nói: “Chúng ta sẽ ăn Trung thu sớm… Nam Cương có loài nấm Độc Kê Tung mọc hoang, thêm mỡ tươi của chim trĩ và bụng chim tước, trộn với thịt nguội làm thành nhân bánh trung thu, hương vị thực sự không tầm thường, cho ngươi nếm thử, chịu không?”
Việt Tê Kiến chỉ cảm thấy nơi gãy ngón tay một trận ê buốt tiếp một trận nhức nhối, thần tình hờ hững: “Được.”
Tô Thác Đao tuyệt không phải loại người để ý bốn mùa tám tiết, về phần bánh trung thu độc kê tung thịt nguội…… Việt Tê Kiến không cần nghĩ cũng biết là có liên quan tới Diệp Chậm Ly, Kê Tung vốn đã khó tìm, Độc Kê Tung càng là cực phẩm trong cực phẩm, hơn nữa hái xong không được để qua đêm, bằng không mất hương mất vị, Diệp Chậm Ly từ nhỏ được nuông chiều tối đa, ẩm thực kén chọn đến mức chỉ thích ăn Độc Kê Tung này.
Huống chi Trung Thu… Trung Thu vốn là sinh thần của Thất Tinh Hồ Diệp tổng quản.
Tô Thác Đao guốc gỗ giẫm trên con đường mòn lát đá da rắn, thanh âm đều mà giòn, Việt Tê Kiến nghe vào tai, bất chợt trỗi dậy một thoáng cô đơn, nhất thời có loại bàng hoàng thất thố dù người ở ngay trước mắt, mình vẫn bị gạt ra ngoài, có hồn mộng tương thông đến đâu, chung quy vẫn không bằng gần trong gang tấc, lâu ngày sinh tình.
Tô Thác Đao cầm theo một hộp sáu cái bánh trung thu, tiến vào bụng núi, quanh co đi xuống đáy hắc thủy hồ, vừa đến ngoài thạch môn của Ưu Bát thư các, không hiểu sao lại một trận bồn chồn.
Mở khóa nhanh hơn thường ngày, bên trong yên tĩnh không một điểm sáng, càng thêm bất an.
Đi qua mấy vách tường phòng, triển khai thân pháp, vô thanh vô tức vọt vào thạch thất nho nhỏ kia, đảo mắt nhìn quanh, còn chưa lên tiếng, nơi góc tường một thân ảnh đã quỷ mị tấn công tới.
Một kích này nhanh như sấm sét, hợp với thế đến như sóng thần, dị thường hung hãn âm độc, một luồng chưởng phong lướt sát bên má, da thịt đau đớn như bị lửa liếm qua.
Tô Thác Đao đồng tử hơi co lại, một chưởng tung ra, chân khí của Nhập Bát Tinh Kinh theo đó ập tới, đột nhiên lách sang góc chếch, nhẹ nhàng đặt bánh trung thu xuống, quát gọi: “A Ly!”
Diệp Chậm Ly nhất kích vô công, hét lớn một tiếng, cánh tay vươn ra, như ngọc câu tẩm độc, quỷ khí sâm sâm đeo bám không tha, quanh người sát ý bùng phát dữ dội, chân tức cực độ bạo trướng, tường bằng đá đen cơ hồ cũng sắp nổ tung.
Chân khí đáng sợ bậc này, khiến người da đầu tê dại.
Tô Thác Đao diện vô biểu tình, thân như lá thuyền đơn, theo chưởng phong mà động, tránh phong nhuệ tìm sơ hở, chỉ thủ không công, trong bóng tối hai mắt sáng suốt lãnh tĩnh, nhìn rõ mồn một, chỉ thấy Diệp Chậm Ly tóc đen tán loạn, đuôi tóc ẩn ẩn thấu màu đỏ sậm, ven chưởng cũng phủ một lớp ám quang màu máu, một chưởng đánh ra, huyết quang như vật sống, rạo rực lan tràn, hóa thành làn sương mỏng đỏ bầm như máu đặc, vừa tiếp xúc không khí, liền như hổ mang thè lưỡi phát ra tiếng ti ti.
“Thiên Ma? Dùng máu để dẫn? Diệp Chậm Ly, ngươi cư nhiên dám!”
Tô Thác Đao từ bỏ ý định né tránh, trên thực tế cũng tránh không kịp, Diệp Chậm Ly lúc này thân pháp không tưởng, tốc độ siêu tuyệt như thần, hoàn toàn không thua kém mình.
Lập tức một chưởng nghênh đón, lớp sương màu máu như tấm lụa bị tay không xé rách, từ từ tách ra nhường đường, bàn tay Tô Thác Đao liền theo thông đạo này xuyên thẳng vào trong, phách một tiếng, dán lấy lòng bàn tay Diệp Chậm Ly.
Hai cỗ chân khí không chút nhượng bộ chính diện va chạm, đập mạnh vào nhau.
Đôi mắt thu thủy trong ngần của Diệp Chậm Ly giờ đã thành một mảnh huyết sắc tàn bạo, bao nhiêu tinh khí huyết dịch đều bị Thiên Ma Huyết Dẫn nung nấu sôi trào, lâm li nhuần nhuyễn ào ạt phóng thích, cho dù với thành tựu Nhập Bát Tinh Kinh của Tô Thác Đao, cũng thân bất do kỷ lui liền ba bước.
Tô Thác Đao thu chưởng chuyển thế, năm ngón mềm mại không xương, giống như vuốt một khối đậu hủ nước, lần thứ hai tiếp xúc lòng bàn tay Diệp Chậm Ly, mười phần kình lực mãnh liệt đẩy tới, chưởng lực bao phủ, mơ hồ tỏa ra bạch quang nhàn nhạt.
Nhất thời, huyết vụ cùng bạch quang giao thoa uốn lượn, khí âm nứt vỡ, chưởng phong cấu xé nhau vang dội không dứt, như thực thể xoáy động qua lại trong căn phòng, càng xoáy càng thăng cao, Diệp Chậm Ly hơi thở dồn dập cũng theo đó càng thác loạn mà không thể kéo dài.
So chừng mười chiêu, Tô Thác Đao thấy Diệp Chậm Ly đã nỏ mạnh hết đà, nếu tiếp tục giao đấu, ngoài chiêu số đồng quy vu tận ngọc thạch câu phần như Thiên Ma Giải Thể sẽ không còn con đường nào khác, lập tức hấp một tiếng, lật cổ tay vẽ một vòng cung ngắn, chém xiên rồi bổ xuống.
Một chiêu này như chọc một lỗ hổng trên dãy đê ngàn dặm khi nước lũ cận kề, hầu như ngay trong nháy mắt, làn sương màu máu bốc hơi sạch sẽ, chỉ còn Nhập Bát chân khí tràn ngập trong thạch thất.
Diệp Chậm Ly dị thường thê lệ kêu thảm một tiếng, thân hình như diều đứt dây bay ra ngoài.
Chưa rơi xuống đất, đã được Tô Thác Đao đón đỡ, chế ngự chân khí hỗn loạn mà quỷ dị trong cơ thể hắn trước, sau đó một chưởng áp lên yếu huyệt Thiên Trung trên ngực hắn: “Theo khí tức của ta, du tẩu kỳ kinh bát mạch…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Chậm Ly đã nhe răng cười lạnh, tựa hồ hoàn toàn không nghe hắn nói, đột nhiên cúi đầu, cắn tay hắn.
Tô Thác Đao vốn đã cố nén lửa giận, thấy hắn mất hết tâm trí đến nông nỗi này, càng vừa tức vừa đau, co ngón tay búng bốc một cái lên má hắn.
Diệp Chậm Ly hàm răng vừa thả lỏng, lập tức thịnh nộ a a kêu to, huyết sắc trong mắt không tan mà tụ, há miệng, cắn chót lưỡi mình, máu tươi theo khóe miệng và cằm nhỏ xuống, thoáng chốc đã đọng một vũng trong lòng bàn tay Tô Thác Đao.
Tô Thác Đao không kịp phản ứng, đã đưa một ngón tay của mình qua, đẩy đầu lưỡi hắn ra, ngạnh nhét vào giữa hai hàm răng của hắn.
Ken két mấy tiếng, hàm răng ma sát khớp xương, khiến người nghe mà sởn tóc gáy.
Tô Thác Đao thái dương đã toát mồ hôi lạnh, nhưng sắc mặt không đổi, mâu quang càng một mực thanh minh.
Không lâu sau chỉ nghe sựt một tiếng, một đốt tay bị cắn sống, Diệp Chậm Ly có vẻ tỉnh táo lại vài phần, mờ mịt há miệng buông lỏng hai hàm răng, không hiểu ra sao ngẩng đầu nhìn, ánh mắt như hài đồng hãi hùng kinh hoảng.
Tô Thác Đao bình thản nói: “A Ly, là ta.”
Một lần nữa ấn chưởng, nói: “Theo khí cơ của ta dẫn dắt, đừng kháng cự.”
Dứt lời thúc đẩy chân tức, dẫn đường du tẩu, Diệp Chậm Ly vô thức đi theo, trái lại rất có ý không mưu mà hợp vô tâm tự nhiên, bao hỗn tạp trong khí mạch kinh lạc đều được thanh tẩy xử lý, lệ khí của Thiên Ma cũng biến mất từng phần từng phần.
Một canh giờ sau, Tô Thác Đao thấy hắn đã không còn nguy ngại, lúc này mới thu tay, Diệp Chậm Ly vừa tách khỏi nơi nương lực, nhất thời chảy xuống đất như bùn nhão, phảng phất như bệnh nặng một trận, tinh lực huyết dịch toàn thân đều bị rút hết, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, ngay cả lông mi cũng nhấc không nổi, trong cơ thể càng trống rỗng vô vật.
Hộp bánh trung thu ở góc phòng, đã sớm tan nát vương vãi đầy đất, Diệp Chậm Ly nhặt lên một mẩu nhỏ, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nói: “Độc Kê Tung? Lại sắp đến Trung thu rồi?”
Mãi đến lúc này, nghe được thanh âm của hắn, Tô Thác Đao mới nghĩ lại mà sợ, hai tay cũng run run, mà trong lòng đã hận tuyệt, sát ý suýt nữa mất khống chế bạo phát.
Diệp Chậm Ly còn không biết sống chết: “Giận sao? Ta vốn không thích Nhập Bát Tinh Kinh, ngươi ép ta, ta thà luyện Thiên Ma…”
Lưỡi hắn bị chính mình cắn đến chảy máu, phát âm hàm hàm hồ hồ không rõ, vừa đáng thương vừa khả ái.
Tô Thác Đao phản ứng thập phần kỳ lạ, cơ mặt hai bên má căng thật chặt, nhãn mâu đen nhánh hầu như ngưng tụ thành một đường thẳng tinh tế như mèo rừng, lại khát máu mà hưng phấn như dã thú, ngay sau đó keng một tiếng, ném Phượng Minh đao luôn bất ly thân đi thật xa, song chưởng phong bế kinh mạch hai chân mình, để chân khí không thể rót vào, lực đạo liền chẳng khác gì người không biết võ.
Sau đó yên tâm, toàn lực, một cước hung hăng đá tới, ngay bụng Diệp Chậm Ly. Diệp Chậm Ly lúc này vô cùng suy yếu, thét lên gục ngã, đau đến co ro thành một đoàn, nhịn không được òa khóc: “Đừng đánh ta… Ta không có sai! Ta không có sai!”
Tô Thác Đao giận cực phản cười, lại một cước bay ra, hai chân hắn tuy không mang nội lực, sức mạnh cùng kỹ xảo cơ bản vẫn còn, hạ cước độc ác hung bạo, đá lung tung không đầu không đuôi, Diệp Chậm Ly đau tận tâm phế, lăn lộn dưới đất khóc lóc như con trẻ.
“Ngươi căn cốt tuyệt hảo, Nhập Bát Tinh Kinh lúc chưa bổ toàn… ta cũng không dám giục ngươi nhập môn, sợ hủy nguồn gốc tinh nguyên của ngươi, nhưng ngươi trái lại tự cam đọa lạc, đi học Thiên Ma hại người hại mình này?”
“Ngươi có biết Thiên Ma căn bản không được coi là võ công, mà là tà thuật! Tà thuật đoạt mạng!”
“Ngươi có biết Tô Tiểu Khuyết năm đó, một thân nền tảng Già La chân khí, ngoan cố tu Thiên Ma, rồi tẩu hỏa nhập ma, suốt một năm ròng tránh cung tại ngoại, không thể vận dụng nửa điểm nội lực?”
“Ngươi thậm chí dám lén luyện một mình, ngay cả hộ pháp cũng không cần? Ngươi vừa rồi táng tận tâm trí, y như một con súc vật phát điên lồng lộn, nếu không phải ta đúng lúc chạy đến đây… Ngươi… ngươi…”
Hắn nói một câu, liền ban một cước, cuồng phong bão tố thảy đều rơi trên tấm thân gầy yếu của Diệp Chậm Ly.
Diệp Chậm Ly không thể tránh né, thậm chí không biết cước tiếp theo sẽ chào hỏi nơi nào của mình, căn bản chưa từng phải chịu trận đòn trực tiếp kiểu này, ủy khuất đau đớn cực điểm, cư nhiên muốn cất tiếng phá lên cười, tiếng cười chưa ra, đã thành tiếng ho sặc sụa cùng tiếng khóc nức nở, ngôn từ lộn xộn: “Ngươi tưởng ta không sợ chắc? Ngươi chỉ biết Nhập Bát Tinh Kinh! Ngươi căn bản không quan tâm trong lòng ta nghĩ gì… Ta sắp hận ngươi! Ta thực sự sắp hận ngươi rồi!”
Một tay túm cổ áo hắn, đang định dụng lực nhấc lên, chỗ đốt tay bị cắn đầy thương tích lại một trận đau buốt, máu tươi tuôn chảy, đành dứt khoát ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng thở dài nói: “A Ly… Ngươi có bướng bỉnh đến đâu, cũng phải tới lúc trưởng thành.”