Sát Thủ Vương Phi

Chương 78: Liệu còn kịp......

Tiểu Kim tử là thái giám thiếp thân phục vụ Dương hậu. Do vậy, cô gã cũng học được từ cô rất nhiều chiêu thức.

Lưu Hoa Nguyệt nắm lấy tay của Hoan Hoan, nói:" Ngươi nhìn cho kĩ, chủ mẫu trong cung lợi hại đến đâu."

Hoan Hoan gật đầu, nhìn chằm chằm các chiêu thức mà cô dùng để đối phó với tiểu Kim Tử.

Đến lúc trận đấu kết thúc, Dương Lam Tuyết dùng chân đạp tên ngực của tiểu Kim tử. Cô mỉm cười:" Hoan Hoan, ngươi xem, ta có mạnh không?"

Cô bé chạy lại về phía cô, nắm lấy ống tay áo của cô, giọng nói có chút mong chờ:" Mẫu hậu, mẫu hậu, sau này ta bằng tuổi người thì có thể lợi hại như người không?"

Cô dịu dàng xoa đầu đứa trẻ:" Năm nay ngươi hai tuổi mà thông minh như vậy rồi sao? Ngươi kém ta hai mươi tuổi, biết đâu khi ngươi bằng tuổi ta lúc này, còn giỏi hơn ta bây giờ đó!"

Lúc này, không một ai trong Phượng Nghi cung phát hiện Lưu Hoa Nguyệt đã không còn ở đây. Mọi người chỉ chú ý đến Dương hậu cùng với ngũ công chúa mà thôi.

-----------------------

Ngự hoa viên.....

"Chắc là hoàng thượng đã thấy một màn khi nãy đi." Một câu hỏi mang tính khẳng định của Lưu Hoa Nguyệt đặt ra cho Phong Minh.

"Ta tự nhận mình đã che dấu rất tốt...."

"Nhưng bản năng cảnh giác của sát thủ còn tốt hơn!" Nàng ngắt lời của y.

Y cười khổ:" Từ lúc ở Thiên Sơn môn quay về, nàng chưa nhìn lấy ta một cái, đóng cửa cáo bệnh không gặp người ngoài. Ta đến thăm thì nàng cũng không tiếp. Lúc thánh chỉ đưa xuống bảo nàng chăm sóc cho Hoan Hoan, nàng bước ra khỏi cửa, vui vẻ cười nói. Một nụ cười đạt đến đáy mắt vui vẻ thật sự. Còn khi đối mặt với ta, một nụ cười giả tạo nàng cũng không thể cho ta. Chỉ có sự lãnh đạm cùng châm chọc trong đáy mắt."

Lưu Hoa Nguyệt không nói không rằng, giáng một cú đấm thật mạnh xuống mặt y. Không dùng đến nguyên khí, chỉ dùng sức mạnh nhưng cũng đủ để y cảm thấy choáng váng, mất thăng bằng ngã xuống đất.

Nàng tức giận nhìn y:" Bọn ta cùng một loại người nên hiểu rõ đối phương, chỉ là, ta lãnh huyết hơn nàng mà thôi. Ta hỏi ngươi, nàng vào cung bảy năm, từ lúc ngươi còn là thái tử. Năm đó, ngươi chắc chắn nàng không cười với ngươi thật tâm sao?

Năm đó, lúc nàng chỉ làm một trong số những mĩ nhân của ngươi, thậm chí ngươi đã có con với người khác, nàng không phải vẫn cười vô tư không quan tâm sao?

Lúc thái tử phi của ngươi bị hại chết, ngươi đưa nàng lên đầu mũi giáo, không phải nàng vẫn chấp nhận sao?

Lúc ngươi đăng cơ, các phi tử lần lượt được ngươi sủng ái, các tú nữ lần lượt vào cung, ngươi có nhớ đến mình còn một vị thê tử là nàng sao?

Lúc lời đồn thổi sai lầm về nàng nổi lên, nàng oán ngươi hay trách ngươi? Là ngươi biết mà không đè xuống? Hay một chữ cũng chưa đến tai?

Ngươi hãy bới móc kí ức chính mình cho kĩ, lúc nào là lúc ngươi nhớ đến nàng? Lúc nàng không cười với ngươi nữa mà chuyển sang lãnh đạm cùng châm chọc là khi nào?

Tự hỏi lại bản thân ngươi, lấy thực lực của nàng, chuyện biến mất khỏi hậu cung lồng vàng mục nát, đến với giang hồ tự do bay nhảy là có thể hay không, tại sao nàng lại chọn ở lại chốn dong chi tục phấn này?"

Nói rồi, Lưu Hoa Nguyệt vận khinh công đi về vương phủ, cũng chẳng để ý đến y nữa.

Còn y, sau khi nghe nhưng lời Lưu Hoa Nguyệt nói, y đã bắt đầu nhớ lại mọi chuyện.

Phải rồi, lúc nàng tiến đến Đông cung, nàng cười với y, trong mắt chứa đựng yêu thương rất nhiều. Y không để tâm.

Lúc nàng nhìn thấy y cười nói cùng nữ nhân khác và hài tử của bọn họ, nàng cũng cười, khen chúng lanh lợi. Y không để tâm.

Lúc thái tử phi của y mất, y đưa nàng lên, những nữ nhân khác nhằm vào nàng, nàng cũng cho qua, không ca thán. Y không để tâm.

Lúc y đăng cơ, để ổn định triều thần, y sủng ái nữ nhi của họ, nàng không tranh cũng không đoạt. Lúc tuyển tú, y không để tâm đến nàng, nàng không oán, không làm loạn.

Lời đồn không hay về nàng nổi lên, y biết hết tất cả. Y vẫn không để tâm, chưa một lần giúp nàng giải vây. Nàng cũng không đến cầu y mà nhẫn nhục chịu đựng.

Thực lực của nàng mạnh mẽ, y sai thật nhiều ám vệ đến trông chừng không cho nàng thoát. Lần nào ám vệ cũng trọng thương trở về, nàng vẫn ở trong Phượng Nghi cung. Y cũng không quan tâm.

Y.... hình như....... không hề nhớ đến nàng. Một chút...... cũng không. Thậm chí nàng....... đã từng toàn tâm toàn ý với y, y cũng không cảm thấy quan trọng.

Một nữ nhân luôn bên cạnh, dường như không để tâm mọi chuyện, chỉ vui đùa cùng hạ nhân trong cung, chỉ luyện võ mỗi ngày, không trang không đoạt, không lừa không gạt, không âm mưu ám hại ai. Sao y lại không nhìn thấy sớm một chút, để tâm vào nàng dù chỉ một lần.

Y vẫn ngồi trên đất, không đứng dậy. Rồi nhận ra vài chuyện, lúc y đến Phương Nghi cung dùng bữa, nàng tỏ vẻ không quan trọng nhưng vẫn luôn không đụng đến món ăn y thích. Mỗi năm sinh thần y, luôn có một món quà nhỏ trên bệ cửa sổ, mỗi năm một khác, những món quà chưa bao giờ trùng lặp nhau.

Có phải nàng........ luôn để tâm đến y? Mà hình như...... y không biết nàng thích thứ gì, thậm chí....... sinh thần nàng, y cũng.......... không biết.

Hay thật, hóa ra từ đầu, nàng không sai. Mà là y sai.

Y muốn bù đắp cho nàng, liệu còn kịp..... hay là...... đã muộn rồi......