Sát Thủ Tim Anh

Chương 41

Định mệnh không đến thì thôi nếu đến sẽ đến rất nhanh, Kì Băng dự liệu sau đám cưới sẽ tính đến việc trả thù sau. Bây giờ cô chỉ chuyên tâm cho hạnh phúc của mình.

Nhưng đời người đâu mấy suôn sẻ, vài ngày sau cuộc gặp mặt với Phương Chấn Vũ bào chí khắp nước ồ ạt đưa tin Con dâu của Dương Gia cùng cậu chủ tập đoàn Phương Long có quan hệ mờ ám

Hình ảnh mà mấy tên phóng viên ghi lại cũng rất chân thực, giả dụ như việc Phương Chấn Vũ chặn Kì Băng ở hầm giữ xe trong công ty hay mới đây nhất là chuyện hai người “hẹn hò” ở quán cà phê hôm trước.

Tin tức nhanh chóng được lan truyền khiến tranh chấp giữa hai công ty ngày càng căng thẳng. Chiều qua Dương Thạc vì nóng lòng cũng như muốn giữ vững tình hình tài chính của công ty đã dời tiệc cưới lại vào tối nay.

Hiện giờ Kì Băng đang trong phòng trang điểm cô dâu cùng Tiểu Mạc và Jenny, nói thật việc dời đám cưới nghe có vẻ không hay cho lắm nhưng tận sâu trong đáy lòng của Kì Băng hẳn cô đang rất hạnh phúc.

Còn nhớ mấy hôm gần đây Phương Chấn Vũ một lòng muốn làm bạn với cô đã hao công tổn sức rất nhiều về nhiều phương diện.

Sáng tối mời cô dùng cơm, còn hết lòng muốn tặng cô thêm một “chiến mã” mới. Mấy lần cô đến trường đua hắn ta đều mai phục sẵn.

Bào chí đưa tin dường như chẳng liên quan đến hắn, cứ mặt mọi người như thế....hắn vẫn muốn tiếp cận cô.

Cuộc họp bào hôm qua vừa kết thúc hắn đã chạy đến tận biệt thự để chỉ nói với cô mong cô nhận lời làm bạn gái hắn.

Lúc đó cô còn tưởng hắn lâu ngày không giải phóng tinh lực nên làm chuyện hoan tưởng ai ngờ sáng nay hắn chạy theo cô sang Pháp.

Lúc cô và Dương Thạc đang bày biện ở khu đất nhà Jenny hắn còn dám chạy đến chỉ muốn tặng cô một bó hoa. May mà Dương Thạc chỉ dẫn cô đi chỗ khác nếu không chẳng biết chừng giờ này hắn đang nằm viện không nên.

Trang điểm làm tóc xong Kì Băng muốn ở lại phòng một chút, cô thấy hơi hồi hộp. Mọi người hiểu cảm giác của cô nên cũng chẳng hối thúc mà lui ra ngoài.

Căn phòng bỗng chốc im lặng, điện thoại reo Kì Băng nhấc máy nghe, đầu dây bên kia là tiếng chúc mừng của lão đại và chủ mẫu của tổ chức.

Vài phút sau Kì Băng vẫn giữ tư thế khi Phương Chấn Vũ bước vào với bộ vest trắng lịch lãm và nụ cười rạng rỡ trên môi.

- Hôm nay em rất đẹp!

- Cảm ơn

- Với những gì tôi làm cho em hẳn vẫn chưa đủ? Tôi cũng chẳng mong em nhận lời đến với tôi, chỉ cần em hạnh phúc là tôi mãn nguyện rồi. Tặng em

- Vâng cảm ơn anh

Kì Băng nhận bó oải hương từ tay anh nở một nụ cười dịu dàng. Vài giây sau cô mơ hồ không rõ ảo giác trước mắt mình là gì rồi mắt cô nhắm nghiền đến lúc nào không hay.

Khi Kì Băng mở mắt chỉ thấy trên bầu trời đen chi chít những ngôi sao lấp lánh, cô chống tay ngồi dậy, trên người vẫn là bộ lễ phục sang trọng....cô đang ở nghĩa trang!

- Chào cô

- Hà cớ gì ông lại đưa tôi đến đây, tôi nghĩ ông không muốn sống nữa rồi

Phương Huỳnh Bách nhã nhặn đứng trước một bia một, thân hình cao gầy khoác một chiếc áo vest trông có vẽ nặng nề, khóe mắt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

- Tôi muốn chúng ta được giải thoát. Tôi không phải dằn vặt mà cô cũng chẳng cần thù hận con trai tôi nữa.

- Được thôi cho tôi một cây súng tôi sẽ đưa hai ta đến bờ vực hạnh phúc.

Cô không nghĩ ông ta điên rồ đến mức sẽ nghe theo cô...nhưng cô đã sai, sai hoàn toàn...ông ấy đã làm thế đã đặt cây súng lạnh giá vào lòng bàn tay cô.

- Tốt rồi cô gái nhỏ làm đi

Bỗng tim cô co thắt, bấy giờ cô chỉ nghĩ đến một việc rằng lẽ nào ông ấy đang hối hận về việc mình đã làm bỗng chốc tay cô run run, chưa bao giờ cô run khi cầ súng....

- Sao thế? Cô không trả thù sao? Thế cô có biết ba mẹ mình đã nằm trên vũng máu tươi như thế nào không? Giây phút cuối cùng họ vẫn nắm chặt tay nhau...miệng thoi thóp...mẹ cô đã rơi nước mắt và nói “ Kì Băng mẹ yêu con”

Bằng!

Ông ấy đả kích cô, từng lời ông ấy nói như hàn ngàn viên đạn, nhát dao xuyên sâu vào lòng cô, bỗng chốc nước mắt cô rơi lã chã.....người đàn ông bị bắn vào tim....nằm thoi thóp. Miệng ông ta nhoẽn cười....tay giữ lấy bia mộ bên cạnh nói nhó điều gì đó rồi nhắm mắt....xuôi tay.

Lúc Phương Chấn Vũ nhào đến từ rào cản của bọn vệ sĩ thì Kì Băng đang ngồi trên mặt đất lạnh giá, cô thấy nước mắt Chấn Vũ rơi....vài giây sau lệ cô cũng chảy...

Cô khóc không vì mình giết người...mà chỉ vì tưởng tượng đến cảnh nếu lúc ba mẹ mình qua đời mà mình cũng có mặt ở đó chẳng khác nào....chẳng khác nào cô đang lập lại tội ác trên cuộc đời Chấn Vũ....

Tina đứng một bên rồi đi đến bên Kì Băng đỡ cô đứng dậy, Kì Băng vung tay đến bên Chấn Vũ cô chỉ ngồi ở đó và quan sát, trên bia mộ hình ảnh người phụ nữ cười dịu dàng đang đâm sâu vào mắt cô, bây giờ anh cũng như cô, cũng đã mất hết người thân.

Chuyện Chủ tịch Phương Long qua đời đã là chuyện nhiều năm trước đó.

Đến giờ Kì Băng mới biết rằng năm đó Phương Huỳnh Bách nhờ con trai đem hoa đến tặng cô, chính bản thân Phương Chấn Vũ cũng chẳng biết gì. Lúc Kì Băng ngất anh ta cũng bị đám vệ sĩ kéo đi nơi khác.

Từ ngày đó tình cảm của Phương Chấn Vũ dành cho Kì Băng cũng dần xóa nhòa, thay vào đó là lượng công việc đang chờ anh giải quết. Tập đoàn lớn vẫn trên đà phát tiển trong tay Phương Chấn Vũ, có nhiều lúc Kì Băng cùng anh ăn cơm thái độ và biểu hiện của anh vẫn ôn hòa và nhã nhặn nhưng cô hiểu mình đã rạch lên cuộc đời anh một vết thương.

Sau đó hai người trở thành bạn của nhau, Chấn Vũ cũng lập gia đình, anh cưới một cô luật sư ngang tuổi cô....sau nhiều năm cũng không gặp lại nhau nữa.