Sát Thủ Ở Rể

Chương 16: Chương 16


Huyết Ảnh ngẫm nghĩ, kho báu gia tộc của nhà họ Ảnh rốt cuộc được tổ tiên cất giấu ở đâu? Hay là ở trên bàn thờ có chút tồn tài kia, hoặc có thể kho báu đó được chôn sâu dưới lòng đất? Hắn chưa khám phá hết ngôi nhà cổ cho nên khó có thể tìm ra được đáp án cuối cùng.
Nếu như tìm được kho báu của gia tộc thì hắn sẽ làm gì trong khi chưa rửa sạch mối thù của mười năm trước?
Và gia tộc nhà họ Ảnh có bí mật gì để mà cất giấu trong ngôi nhà cổ gần một thế kỷ qua?
Từ khi sinh ra, Huyết Ảnh chỉ biết mình là một công tử nhà giàu được sống trong nhung lụa, nhưng khi trưởng thành thì bị áp lực từ phía người bố đặt ra, ép buộc hắn phải làm theo những gì mà bố hắn sắp đặt.
Hắn chỉ biết gia đình mình giàu nứt đố đổ vách, tiền tiêu không hết, đứng đầu trong ngũ đại gia tộc.
Nhưng chính chỉ vì cái nhất ấy mà gia tộc nhà họ Ảnh bị xoá sổ chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi.
Lúc này Lucas cùng với Hiroko đã xử lý xong đám thi thể ở ngoài kia.

Cả hai người cùng bước lên chiếc xe MPV không có biển số xe dừng ở dưới cây cổ thụ già, Lucas mở nắp chai nước đưa đến cho Huyết Ảnh nhưng bị hắn từ chối.
Hiroko ngồi kế bên Lucas, lúc này cô mới ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông ngồi phía sau.

Đập vào đôi mắt cô là một thân hình nam nhi cường quyền, ngũ quan cương nghị.

Thật đẹp trai, chân mày sắc sảo, từng đường nét trên gương mặt đều hoàn hảo, khiến cho bao nữ giới phải rung động.
Hiroko không ngờ, một tên sát thủ khét tiếng, giết người không ghê tay này lại là một người có nhan sắc trời ban.

Dù nhìn ở góc độ nào cũng cảm thấy gương mặt tuấn tú hút hồn người này, khiến cho một người phụ nữ hai tay nhuốm máu như cô phải siêu lòng.
"Khụ...!khụ..."
Lucas khẽ hắng giọng một cái, thấy Hiroko không phải ứng lại, ánh mắt nhìn chăm chú không dời trên người lão đại.

Anh ta thở dài một cái, một tay giữ vô lăng xe, tay còn lại vươn ra chỉnh lại mặt của Hiroko, để cô nhìn về phía trước.
"Hiroko, hai mắt của cô sắp sửa rơi khỏi hốc mắt rồi đấy!"
Hiroko trong chốc lát đỏ mặt, cắn chặt lấy môi dưới, miệng khônh ngừng nói lắp: "Đâu...!đâu có." Cô khẽ lắc đầu, hai tay vỗ hai bên má, thì thầm to nhỏ trong cuống họng, cố gắng biện mình: "Dù sao đây là lần đầu tiên người ta nhìn thấy trai đẹp mà..."
Lucas phì cười, bĩu môi nói: "Phụ nữ các cô ngoài mặt luôn giữ vững sắc thái sư tử hà đông, nhưng khi đối diện với trai đẹp đều bị đánh rơi liêm sỉ sao?"
Hiroko đỏ mặt hơn cả con cua đồng luộc chín trong nồi nước sôi một trăm độ, đôi mắt màu xanh da trời liếc sang trừng lấy người đàn ông đang cười đùa mình, tức giận lên tiếng: "Anh đừng có mà đánh đồng tôi như vậy! Thật là nhiều chuyện!"
"Chỉ là lần đầu tôi được tận hưởng nhan sắc của một người có chức vị khét tiếng cho nên mới có biểu cảm thái qua như vậy thôi!"
Quả thật đây là lần đầu tiên trong suốt mười chín năm qua, biết trải qua bao ải lưỡi hái tử thần, hai tay nhuốm đầy máu nhưng chưa bao giờ Hiroko gặp ai một tên nguy hiểm nào lại có nét mặt ngũ quan sắc sảo như người đàn ông này.
Cô cũng là con gái mà, mê trai là điều đương nhiên, có gì để mà chê cười chứ?
Lucas lắc đầu, nói mát một câu: "Đẹp thì đẹp trai đó nhưng người ta cũng là hoa đã có chủ rồi.

Cô không có cửa đâu cho nên cất cái ánh mắt vừa rồi đi."
Anh ta cười trừ một cái, sau đó quay sang nói với Huyết Ảnh.
"Lão đại, không tìm ra điểm bất thường trong căn nhà cổ đó."
"Ừ." Hắn khẽ đáp lại, hai mắt vẫn đang nhắm nghiền lại.

"Chúng ta trở về Sơn Cư Đài chứ?" Lucas hỏi lại, khởi động động cơ.
"Cũng muộn rồi, về nghỉ ngơi một chút."
Khi ba người rời khỏi thung lũng cũng vừa hay đồng hồ chỉ bốn giờ sáng.

Bọn họ trở về căn biệt thự Sơn Cư Đài, nghỉ ngơi sau một trận thanh trừng đẫm máu.
Sau khi chiếc xe MPV không có biển số rời khỏi thung lũng hẻo lánh đó, trên mái nhà cũ kỹ lúc này xuất hiện bóng người mặc áo đen, đội nón đan từ thân tre đã cũ kỹ, mặt che kín để để lộ ra đôi mắt to tròn đen ánh.
Cơn gió thột tạt qua nơi ẩm ướt khó chịu này, làm thổi bay vạt áo đen bay trong gió.
"Huyết Ảnh...!cuối cùng cũng gặp lại mày ở nơi này!"
Giọng nói của người đàn ông có chút đanh thép.

Ngay sau đó hắn ta nhún người lại, động tác từ từ nhảy xuống nhẹ nhàng đáp trên mặt đất nhuộm toàn là máu.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại căn nhà cổ cũ nát.
Trong lòng của người áo đen đầy rẫy những suy nghĩ tiêu cực.
Sau một hồi đấu tranh với nội tâm, hắn ta từ từ tiến thẳng vào trong căn nhà.
Trong căn nhà cổ lúc này chẳng có gì ngoài bàn thờ trưng bày bài vị tổ tiên của nhà họ Ảnh.


Nhìn vào đó, hắn ta dường như loé lên một suy nghĩ, miệng lẩm bẩm.
"Tổ tiên nhà họ Ảnh...!lẽ nào tên Huyết Ảnh này là hậu duệ cuối cùng của nhà họ Ảnh?"
Hắn ta đắn đo suy nghĩ thêm, để kiểm tra xem suy nghĩ của mình có đúng hay không.

Hay đi vài vòng trước bàn thờ tổ tiên dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Sau đó hắn gõ chuôi kiếm vài cái xuống nền gạch cũ kỹ, song không tìm ra được đáp án cuối cùng.
"Không lẽ...!tên sát thủ khét tiếng Huyết Ảnh này là anh em sinh đôi của Ảnh Huyết Ân?"
Hắn nhận ra điều gì đó bất thường, ngay lập tức rời khỏi căn nhà cổ.
Nơi này ẩn giấu nhiều nguy hiểm tiềm tàng, nếu như càng ở lâu chẳng khác nào bước chân vào cánh cửa tử thần.