Sát Thủ Nữ Vương

Chương 138: Đồng nhân 14

"Đùng" một tiếng, hiện trường ồn ào đột nhiên yên lặng đến chỉ có thể nghe được côn trùng, chim chóc kêu nhau, tiếng gió gào thét và tiếng sóng biển vỗ bờ ồn ào va chạm màng tai. Tận mắt thấy được nơi ngực phải của Lạc Vũ ào ào tuông ra màu máu đỏ rực, Lạc Hàn tay cầm súng run đến lợi hại, không phải đêm đó đã nói xong rồi sao, nếu như gặp lại sẽ không nương tay với nhau sao, tại sao lại nuốt lời, trong đầu Lạc Hàn ong ong vang lên những câu nói đêm cuối cùng họ ở chung với nhau, đến khi dư quang thấy hai thân ảnh lung lai trước bờ vực cô mới lấy lại tinh thần, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, đưa hai tay tóm lấy hai người

Lạc Hàn hoảng rồi, phần hoảng loạn này mỗi khi Lạc Vũ xảy ra chuyện cô đều có, nhưng luôn không biểu hiện ra ngoài, hiện tại chứng kiến sinh mạng từ từ trước mặt dần dần biến mất, trên mặt cô lần đầu tiên có thể hiện rõ hai chữ hoảng loạn này

Khi bàn tay vươn đến cách Lạc Vũ chỉ còn khoảng 5cm, chỉ còn một chút xíu nữa là cô có thể nắm chặt lấy người kia, thế mà đột nhiên người kia dùng hết sức lực của mình, đẩy Tịnh Kỳ về phía cô, bản thân nàng lại bị lực đẩy từ Tịnh Kỳ mất đi trọng lực mà rơi xuống vách núi kia

"Người từ trước đến giờ chưa bao giờ tin tưởng ta! trong lòng của người ta mãi mãi xếp sau Lạc gia!"

"Xin lỗi! Cho ta một cơ hội nữa được không?"

"Đã không kịp rồi!.....Người....Người có từng hối hận khi sinh ta ra không?"

"Chưa bao giờ hối hận!"

"Nhưng mà ta hối hận làm con gái của người! nếu có kiếp sau....mà thôi đi....tốt nhất là đừng có kiếp sau"

"Ngươi hận ta đến như vậy sao?"

"Không hận, ta đã không hận người rồi, ta ngược lại phải cảm ơn người mang ta đến thế giới này, cảm nhận được tình thân, đặc biệt người cho ta biết cái gì là tình yêu...Cám ơn người trước nay từng bảo vệ, che chở, thương yêu ta, vĩnh biệt, Hàn!"

"Đừng..." Lạc Hàn chỉ kịp kêu lên một tiếng liền bị Lạc Nhị nhanh tay tóm lấy tránh cô bị thoát lực rơi xuống

Thân thể bị lực hút của trái đất, dần dần rơi xuống, Lạc Vũ chỉ lướt nhìn qua Lạc Hàn trong nháy mắt, hai bên nhìn nhau như có ăn ý, hiểu được đối phương nói cái gì, cho đến khi tầm mắt xa xa không thấy được bóng người, nàng nhắm mắt hưởng thụ lấy không khí mát mẻ mang theo mùi tanh mặn của gió biển, gương mặt mang theo nụ cười thỏa mãn mà kết quả chính mình chọn, chỉ có cách như vậy Vụ sẽ không còn là nhân vật uy hiếp Lạc gia, Lạc Hàn có thể cao cao tại thượng làm một nữ vương ngước nhìn thiên hạ như trước đây

"Hàn! ta chưa từng nói cho người biết, kỳ thực ta hối hận khi làm con gái người nhưng mà...nhưng mà ta....ta chưa từng hối hận khi yêu ngươi..."

Cảm nhận lấy cơ thể từ từ tiếp xúc với sóng biển càng gần, nụ cười trên mặt nàng cũng là rực rỡ, nàng rất nhát gan nhưng không đồng nghĩa nàng sợ chết, nếu đã làm ra quyết định như thế thì còn có gì phải sợ?

Tiếng sóng biển càng ngày càng lớn như miệng ác ma đang há thật to nuốt chửng nàng, cả không khí quanh thân cũng trở nên lạnh lẽo đến thấu xương, đột nhiên có một luồng hơi ấm bao vây lấy người nàng, độ ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, nếu không phải Lạc Hàn, thì còn là ai?

Lạc Vũ mở ra cặp mắt mông lung không nỡ nhìn về phía Lạc Hàn, tại sao phải làm như vậy chứ? Chỉ cần ta biến mất, tất cả mọi thứ sẽ quay về phía lúc bắt đầu, nhưng...tại sao...tại sao phải làm như vậy?...ta...rất không nỡ!!

Trong lòng nàng run lên, trên vách núi cao như thế rơi xuống nguy hiểm rất lớn, nàng không muốn nữ vương có bất kỳ bất trắc nào nhưng đâu đó trong lòng có một tia ấm áp khó nói nên lời

"Ngươi hà tất phải khổ như vậy chứ"

"Không khổ, vì ngươi làm bất cứ chuyện gì đều không khổ!"

....

Lạc Vũ lần nữa nhắm mắt lại vùi vào trong cái ôm quen thuộc đã từng, hai tay ôm chặt lấy nữ vương, hiện tại, nếu kết cục không thể xoay chuyển vậy thì cùng nhau đối mặt đến cùng đi!!

Trước khi cả hai rơi vào trong nước, tay của Lạc Hàn ôm lấy Lạc Vũ dùng thêm lực đạo, cô sợ...sợ một khi buông tay lần nữa sẽ mãi mãi mất đi người cô yêu nhất trên đời, đúng là yêu, là thật sự rất yêu rất yêu a!!!

Khi rơi vào trong nước, sóng biển mãnh liệt đập vào hai người, nhiều cuộn sống thay nhau vung tay múa chân về phía họ, như cố tình chia cắt lấy họ, nữ vương dùng cả diện tích cơ thể mình bảo vệ lấy Lạc Vũ, nhiều đợt sống mạnh đập đến cô hoa cả mắt, chấn động cả màn nhĩ, cô ôm lấy đồ vật nhỏ không biết đã ngất từ khi nào càng nhanh nhẹn như con thoi lướt qua nhiều đợt sóng mạnh bơi đến địa phương gần bờ nhất

Trên bờ sau khi Lạc Nhất đưa Thẫm Mặc đi bệnh viện, Tịnh Kỳ và Lạc Nhị dẫn theo thuộc hạ vòng xuống vách núi đi tìm khắp nơi, cuối cùng thấy được Lạc Hàn bồng Lạc Vũ lên bờ cũng một phen thở phào nhẹ nhõm

"Làm sao rồi....? Để ta..."

Sau khi đơn giản giúp Lạc Vũ xử lý vết thương trên ngực, rồi lại liếc nhìn Lạc Hàn liên tục hà hơi thổi ngạt cho Lạc Vũ nhưng người kia vẫn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, Tịnh Kỳ cũng nhịn không nổi nữa chen vào hô hấp nhân tạo cho Lạc Vũ, chung quy cô cũng là bác sĩ mà

"Có rồi...có rồi...mau đưa đi bệnh viện..." trãi qua cấp cứu tạm thời cả 5 phút, đến khi mọi người như muốn sắp tuyệt vọng thì Tịnh Kỳ kêu lên, mọi người nhanh chóng đưa người lên xe chạy đến bệnh viện gần nhất

.....

"Hàn, tiểu Vũ sẽ không sao đâu, quần áo trên người ngươi ướt hết rồi, mau đi thay đi, tránh cảm lạnh!" từ khi đến bệnh viện đến giờ, Tịnh Kỳ và Lạc Tuyết nhanh chóng vào phòng phẫu thuật giúp Lạc Vũ giành lại tính mạng, trước đó thấy Lạc Vũ lấy lại được hơi thở ai cũng bỏ xuống cục đá nặng trong lòng, chỉ muốn nhanh chóng đưa nàng đến bệnh viện gấp ra viên đạn tránh bị nhiễm trùng sẽ càng nguy hiểm, nào ngờ giữa đường không biết xảy ra chuyện gì, Lạc Vũ liên tục nôn máu, con ngươi mất đi tiêu cự, cả người co giật mãnh liệt, Lạc Hàn và Lạc Nhị ôm chặt lấy nàng mà sốt ruột không thôi đến khi người bị khống chế lần nữa mất đi hô hấp, Tịnh Kỳ vội đưa tay lái cho Lạc Nhị, ngồi xổm trên người Lạc Vũ liên tục ép ngực, Lạc Hàn chỉ biết nâng lấy đầu nàng nghiêng sang một bên, không cho huyết dịch chảy vào khí quản làm nghẽn đi đường hô hấp

Dọc theo đường đi Lạc Nhị lấy bản lĩnh tay đua F1 của mình phóng như bay đến bệnh viện, Tịnh Kỳ thì liên tục ép ngực, Lạc Hàn chỉ ngồi ở một bên không biết làm gì, lần đầu tiên...lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân vô dụng như vậy, mãi đến khi cả Tịnh Kỳ ngồi trên người Lạc Vũ được đẩy vào phòng cấp cứu, cô chỉ biết ngồi trên băng ghế suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra

"Nhị, ta rất lo lắng cho nó, ta...bây giờ ta rất loạn, ta...ta cũng không biết phải làm sao....ta rất vô dụng có phải không....ngay cả người ta thương yêu nhất cũng không bảo vệ được....ta lại còn tận tay...." Lạc Nhị cũng là lần đầu tiên thấy được Lạc Hàn thất thố như vậy, cô ấy muốn vươn tay ôm lấy bờ vai không ngừng run rẫy kia nhưng tay đến giữa không trung lại dừng lại, sau đó âm thầm rút trở về

"Ting"

Thời gian chờ đợi luôn được kéo dài đến vô tận, mãi cho đến khi đèn của phòng cấp cứu tắt đi, Lạc Hàn mới cứng nhắc đứng trước cửa phòng chờ đợi hai người ra ngoài

"Tịnh Kỳ...ngươi..."

"Lạc Hàn, ta..."

"Làm sao rồi?"

Hai người ấp úng hồi lâu, khiến Lạc Nhị cũng mất kiên nhẫn lần nữa mở miệng

"Xin lỗi...ta đã cố gắng hết sức rồi...ngươi cố gắng tranh thủ thời gian đi...xin lỗi!" lời tuyên cáo quen thuộc mà mỗi bác sĩ nào đều cũng phải trãi qua ít nhất một lần, nhưng mà lần này đối với Tịnh Kỳ mà nói là lần khó khăn nhất của cô

"Không phải chỉ trúng đạn thôi sao, tại sao lại như vậy chứ?" Lạc Nhị vội hỏi nguyên nhân

"Không phải là vấn đề trúng đạn, viên đạn ta đã gấp ra rồi, không ảnh hưởng nhiều đến tính mạng, nhưng trong lúc phẫu thuật, nhịp tim, huyết áp của Lạc Vũ luôn không ngừng hạ, ta mới cho xét nghiệm máu, kết quả..."

"Kết quả thế nào?"

"Ta phát hiện nó bị thiếu máu nghiêm trọng, ta mới nghi hoặc và kiểm tra, mới phát hiện trong dạ dày của nó có khối u đây cũng là nguyên nhân nó luôn nôn máu, ngoài ra..."

"Ngoài ra ta lại cho xết nghiệm máu, phát hiện

trong thành phần máu có một thành phần giống y như với thành phần máu của ngươi trước đó bị trúng cổ trùng, còn có một thành phần nữa là gì thì trước mắt ta chưa tra được...ta...!"

"Còn lại bao nhiêu thời gian?" Lạc Hàn luôn trầm mặc giờ này lại không muốn nghe những lời này của Tịnh Kỳ nữa, cô thật sự thật sự không nghe vào nổi nữa...

"Nhiều nhất chỉ có...1 tuần..."

"Ừm" Chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi cất nước hướng về phòng chăm sóc đặc biệt bỏ lại hai người một mặt lo lắng, lần đầu tiên Tịnh Kỳ và Lạc Nhị thấy bóng lưng của cô yếu đuối mong manh đến như vậy

Đứng ngoài phòng bệnh, tầm mắt chăm chăm luôn nhìn người trên giường bị cắp đầy ống nhựa li ti, yếu ớt đến chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua cũng mang theo linh hồn của nàng

"Mẫu thân! Xin lỗi! Xin lỗi!...." Lạc Tuyết quỳ ở một bên không ngừng nức nở xin lỗi

"Chuyện thế nào?"

"Trước đó người bị trúng cổ trùng, mọi người tìm hết cách cũng không tìm được biện pháp tốt nhất, sau đó ta phát hiện ra cách...."

"Ngươi cứ như vậy để nó thử?" Trong giọng nói mang theo tức giận ẫn nhẫn cực độ

"Xin lỗi....xin lỗi!"

"Cút...đừng xuất hiện trước mặt ta...cút" Từ ẩn nhẫn cho đến gào thét, đưa chân đạp lấy bờ vai đang quỳ của Lạc Tuyết

"Xin lỗi...ta sẽ cố gắng tìm cách..." Cô ấy bị cái đạp này của Lạc Hàn ngã đến hoa mắt, chật vật đứng dậy lau lấy nước mắt chạy khỏi hiện trường

"Tiểu Vũ....tiểu Vũ..." Lạc Hàn thất thố kêu lấy tên của Lạc Vũ, mặt tựa sát lấy kính thủy tinh như muốn gần đến gương mặt nàng thêm một chút, rồi lại men theo vách thường trượt xuống, tầm mắt dần dần không rõ cho đến khi ý thức cũng mơ hồ theo, dần dần mất đi ý thức

....

"Chủ nhân! chuyện không tốt rồi, cảnh sát và phóng viên đã đến trước cửa Lạc gia rồi!" Lạc Hàn ngồi trên sofa mơ mơ màng màng nghe được tiếng gọi cấp thiết của Lạc Nhất, cô vội bừng tỉnh

"Tiểu Vũ thế nào?" Lạc Hàn cho rằng Lạc Vũ xảy ra chuyện vội mở miệng dò hỏi

"Chủ nhân! cảnh sát và phóng viên đã đến trước cửa Lạc gia rồi!"

Cái gì cảnh sát và phóng viên đã đến trước cửa Lạc gia rồi! Cô vội liếc nhìn xung quanh, hiện tại chính mình đang ngồi trên sofa, nhưng mà rõ ràng chính mình đang ở trước phòng bệnh của tiểu Vũ mà, tại sao lại ở đây, còn có lời vừa rồi của Lạc Nhất?

Lời nói đó không phải là chuyện của ba năm trước sao, nhìn dáng dấp hắn cũng là một bộ vội vội vàng vàng. Lạc Hàn cũng phải mất một khoảng thời gian mới ý thức được, liền mở điện thoại liếc nhìn, sắc mặt liền tái xanh

Hết đồng nhân 14

Edit: Do mn hối quá mà tui thì chưa nghĩ ra kết cục nên trước mắt tặng mn khoảng 2000 từ thôi, còn về kết cục thì tui đang suy nghĩ thôi, nhưng mà sẽ cố níu kéo cho HE vừa lòng đa số đọc giả khà khà, ai có ý kiến gì thì gợi ý tui nghen