Sát Thủ Nữ Vương

Chương 11: Mệnh lệnh của nữ vương


Chương 11: Mệnh lệnh của nữ vương
Chính sự nói xong, tiểu thiên sứ cũng đem bốn bình Hennessy bưng tới. cậu nhóc đem rượu bày ra ở trên bàn trà thủy tinh, xoay người ngồi bên cạnh Lạc Vũ, giống như là con thỏ chui vào trong lòng Lạc Vũ, thì thầm, "Rất nhớ chị" Đây bất quá là gặp dịp thì chơi, Lạc Vũ ngược lại cũng quen như ngày thường, cũng không có đem cậu nhóc đẩy ra
Nguyệt Dạ rót một ly rượu, đang chuẩn bị đỡ lấy eo của Tịch Thất, bù đắp một nụ cái thơm môi, ai biết Tịch Thất vừa nghiêng người, động tác nhanh đến căn bản nhìn không rõ, Nguyệt Dạ cả một sợi tóc cũng không chạm được

Tịch Thất đứng dậy, lạnh lùng nói, "Nếu như không phải thấy được tình nghĩa của Vụ, cổ của anh vừa rồi đã bị tôi bóp nát rồi"

Tịch Thất trong nháy mắt tản phát sát khí để Nguyệt Dạ đột nhiên ra một lưng mồ hôi, một câu nói cũng nói không ra. Quả nhiên không thẹn là nữ sát thủ máu lạnh cả sát thủ Lạc gia cũng không địch lại, Nguyệt Dạ cả kinh, nhưng mà thấy được thực lực cường đại của Tịch, hắn cũng đối với hành động tiếp theo càng là có lòng tin
"Đi thôi" Tịch Thất mệnh lệnh, đầu cũng không quay xoay người rời khỏi

Nữ vương đại nhân cũng lên tiếng rồi, Lạc Vũ tự nhiên chỉ đành thuận theo, càng huống hồ nên nói nên làm cũng làm xong rồi, ở đây cũng không có ý nghĩa gì
Lạc Vũ đứng dậy, theo sát phía sau Tịch Thất

"Bốn chai rượu vừa mở, một chai cũng không uống" cậu nhóc hơi có chút thất vọng hướng đến bóng lưng Lạc Vũ hô lên

Lạc Vũ vội vã thanh toán tiền, cười cười an ủi "Bốn bình rượu đều tính trên công trạng đêm nay của người, đi đây, lần sau trở lại"

Bóng dáng của hai người dần dần đi xa, trên mặt cậu nhóc từ từ hiện lên biểu tình chậm rãi hiện lên cô đơn
"Đừng lún vào, ngươi và cô ấy không phải người của một thế giới, cô ấy là gió, lơ lửng không cố định, nhìn không thấu, không bắt được" Nguyệt Dạ vỗ vỗ vai cậu nhóc, khuyên giải an ủi

Đêm lạnh như nước, hai người sóng vai đi ở trên đường cái lạnh lẽo ít người qua lại
"Cậu thì ra thích mùi vị này?" Tịch Thất lạnh lùng hỏi, âm điệu vững vàng đến không có một tia chập trùng. Cậu nhóc kia nhiều nhất 15 tuổi, còn là một người chưa thành niên
"Thư sinh kia dịu ngoan đáng yêu, miệng cũng kín, mình thấy ngược lại rất hợp mắt. Nhưng mà" Lạc Vũ cố ý ngừng lại một chút, nhón mũi chân, hai tay ôm vòng lấy cổ của Tịch Thất, nhào vào trong ngực cô ấy, "Mình thực ra thích mùi vì của cậu"

"Từ trên người tôi cút khỏi!" Tịch Thất nghiêm mặt cười mắng
Gió đêm nhẹ nhàng lướt nhẹ qua, thổi tung bay tóc đen nhu thuận của Tịch Thất, che phủ lên khuôn mặt trắng nõn của Lạc Vũ, ánh trăng nhu hòa chiếu vào trên người của hai người. Nước sông lẳng lặng mà chảy xuôi, phản xạ ra ánh trăng nhỏ vụn mà mềm mại. Bình tĩnh cùng an bình một khắc đó, ở rất nhiều năm sau, vẫn cứ dừng lại trong đầu hai người, gạt không đi
Sáng sớm ngày thứ hai, Lạc Vũ trở về trung tâm Lạc gia


Vừa vào cửa, liền đụng phải Lạc 14 trên tay bưng ly trà

"Thiếu chủ trở về rồi, chủ nhân ở thư phòng"

Lạc Vũ chóng trán đau đầu, bà ấy không phải bận từ sáng đến tối bay tới bay lui, trăn trở các nơi sao? làm sao mình vừa trở về, bà ấy cũng chờ ở trong nhà?
"Vậy ngươi thì coi như không thấy ta, ta chuồn êm trở về phòng"
Lạc 14 cười nói, "Chuyện trên dưới của Lạc gia, đâu có chuyện nào giấu qua mắt của chủ nhân. Người như vậy không nói tiếng nào lẻn vào, chủ nhân không thể tránh khỏi phải tức giận

Lạc Vũ một mặt cười khổ, "Bà ấy vừa thấy được ta thì tức giận, không thấy được ta cũng tức giận, ngang dọc nhìn ta không thuận mắt"

Lạc 14 bị lời của đại tiểu thư chọc cười, bờ vai run rẫy, xém chút đem trà trong tay đổ trên đất, "Thiếu chủ nửa tháng cũng không về nhà, vốn là nên đi thỉnh an"

Lạc Vũ gõ gõ cửa, trong thư phòng truyền đến âm thanh uy nghiêm lạnh lẽo của Lạc Hàn

"Vào đi"

Lạc 14 thận trọng đem tách trà đặt ở trên bàn, lập tức cúi đầu khom người lùi tới góc tường
"Ở bên ngoài chơi đến long trời lở đất, quên hết tất cả, rốt cuộc biết về nhà rồi" Lạc Hàn khiển trách, Lạc Vũ cúi đầu giả làm cừu nhỏ dịu ngoan, lén lút đưa cái liếc mắt cho Lạc 14, xem đi, trước đó ta nói rồi, bà ấy vừa thấy được ta thì phát hỏa, còn không bằng không để bà ấy nhìn thấy, chuồn êm về phòng

Lạc 14 nhịn cười, đem đầu vùi đến càng thấp, thuận tiện đưa cho Lạc Hàn một ánh mắt an ủi

"Tối hôm qua lại đi qua đêm ở đâu?"

Lạc Vũ cảm thấy vấn đề này có chút đột nhiên, lúc trước Lạc Hàn xưa nay sẽ không quản mấy chuyện này. Tối hôm qua cái đuôi nhỏ phía sau Lạc Vũ Sơ Cửu Sơ Thập theo tới trước cửa Dạ Vương, sau đó thời điểm trở về phòng ngủ, Lạc Vũ Tịch Thất hai người lại đem cái đuôi bỏ rơi. Lạc Vũ đột nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, Sơ Cửu Sơ Thập họ sẽ không cho rằng, chính mình cố ý bỏ bọn họ, là vì cùng trai bao mướn phòng chứ?
Đ*t, muốn đi đến nơi nào? Nhưng mà theo tính tình của Lạc Vũ, nàng cũng lười đến giải thích nhiều, chỉ là có chút xem thường trả lời, "Người không phải phái người đem nhất cử nhất động của con giám sát đến rõ ràng rồi sao?" Lạc Vũ đối với chuyện Lạc Hàn phái người giám sát nàng luôn canh cánh trong lòng, hôm nay cuối cùng tìm được một lần phát tiết ra rồi

"Thì dựa vào công phu mèo ba chân của ngươi, không có người đi theo, không thể tránh khỏi bị người bắt cóc" đây là bảo vệ, không phải giám sát

"Bỏ đi" Lạc Vũ cũng lười đến nói nhiều, thực lực của nàng hôm nay đã đã cao xa xa hơn Sơ Cửu họ rồi, căn bản không cần mấy tên bảo vệ dư thừa kia. Đối với nàng mà nói, Sơ cửu Sơ Thập ngược lại là gánh nặng, gây trở ngại nàng cùng thành viên Thất Nguyệt Thập Ngũ gặp mặt

"Không có chuyện gì, con thì trở về phòng" Lạc Vũ hơi có chút thiếu kiên nhẫn

"Sau này không cho phép đến chỗ Dạ Vương kia" nữ vương hạ mệnh lệnh

"Tại sao vậy?" Lạc Vũ đương nhiên không thể đáp ứng, chỗ đó là địa phương cùng nguyệt Dạ gặp mặt
"Không cho phép chính là không cho phép, không có tại sao! đây là mệnh lệnh, cần phải tuân lệnh!" Nữ vương phát hiệu lệnh là không cần lý do

Hoàn toàn là càn quấy, Lạc Vũ cũng giận rồi, nàng cũng không phải tính tình tốt gì, cừu nhỏ dịu ngoan vừa rồi lập tức đã biến thành mèo hoang giương nanh múa vuốt, "Người ít quản chuyện của con, con muốn làm gì thì làm cái đó, người quản được sao!"

"Bốp" Một cái bạt tai quạt ở trên mặt Lạc Vũ. Đau! Hít không khí. Tuy sớm thì đã được sửa thành thói quen rồi, nhưng mà đánh ở trên mặt vẫn là đau đớn thấu tim
Lạc Hàn là người quen ở trên cao, phát hiệu lệnh, không ai dám không theo, chỉ cần là cô phát ra mệnh lệnh, không cần bất cứ lý do và giải thích, đều cần phải vô điều kiện hoàn toàn phục tùng, không cho phép bất cứ người nào xâm phạm quyền uy của cô

"Ta nói lại một lần, sau này không cho phép đi nơi đó nữa! nghe thấy không!" Lạc Hàn tay gõ trên bàn từng chữ từng câu mệnh lệnh dặn dò, quyết không cho phép nghe được chữ "Không" . Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén đến như là hai cái đao nhọn

Lạc Vũ chịu một bạt tai, giận đến không xong, không thèm quan tâm Lạc Hàn, trực tiếp quay đầu đi hướng trước cửa. Nàng và Lạc Hàn tuyệt đối là bát tự không hợp, khí tràng tương xung, cũng rất ít ôn hòa nhã nhặn gặp mặt đối thoại, vừa thấy mặt thì sẽ cãi vã, nhưng mỗi lần đều là nảng chịu thiệt, nghĩ tới đây, Lạc Vũ cũng là tương đối ủy khuất. Ồn ào đến lợi hại, Lạc Hàn thì sẽ động tay, nhưng cho dù lá gan Lạc Vũ lớn hơn, cũng không dám động tay cùng mẫu thân đại nhân, cho nên đến cuối cùng đều là nàng yên lặng bị đánh

"Đứng lại!" Lạc Hàn quát lớn
Hết chương 11
Edit: tui khổ quá mà, tại cái tội ham ngược mà k thể nào bỏ được, định nghỉ xã hơi mà gặp ngược cái hưng phấn hà, không làm không được