Sát Thần

Chương 173: Người ấy ngủ say

Trong sơn cốc, yên tĩnh không tiếng động.

Tất cả Võ Giả trong sơn cốc đều đang ngẩng đầu nhìn trời, nhìn khe hở không gian kia dần dần khép lại, nhìn một bàn tay bạch cốt khổng lồ kia chậm rãi thu vào trong đó.

Ma đế Ba Tuần! Một trong hai vị chí tôn Ma Vực Thứ Tư!

Bởi vì Ma chủ Ma Kỳ Tha bị nhốt, thế nên hắn lại thi triển thần thông kinh thiên, xé rách hư không, thu lại linh hồn Ma Kỳ Tha rồi một lần nữa kéo vào Ma vực.

Không có bàn tay bạch cốt khổng lồ kia của Ba Tuần, dưới lực lượng của Tụ hồn châu thì linh hồn của Ma Kỳ Tha khó thoát khỏi kiếp này. Mặc dù là linh hồn Thần cảnh của Ma Kỳ Tha một khi đụng tới thiên địch là Tụ hồn châu, cũng khó thoát khỏi trói buộc từ linh hồn, sẽ trở thành một phần của ngàn vạn hồn phách bên trong Tụ hồn châu. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Sự xuất hiện bàn tay bạch cốt khổng lồ của Ba Tuần, đã chấn động mạnh mẽ đến Võ Giả trong cốc, dưới luồng khí tức như hủy thiên diệt địa kia thì ngay cả Mạc Đoạn Hồn đều sinh ra một cảm giác vô lực.

May mắn bàn tay bạch cốt khổng lồ của Ba Tuần chỉ muốn cứu linh hồn của Ma Kỳ Tha, bằng không thật sự toàn lực động thủ với Võ Giả trong cốc thì mọi người ngoại trừ Mạc Đoạn Hồn có thể ỷ vào Sâm La Vạn Tượng Đồ là có cơ hội chạy trốn, còn lại hơn một ngàn người chỉ sợ đều phải bỏ mình.

Thạch Nham ngửa mặt lên nhìn hào quang khắp trời, sắc mặt âm trầm.

Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Ma Vực chí tôn này xuất thủ, lần trước ở trên đường trước khi đến Vô Tận hải, bạch cốt pháp thân đột nhiên xuất hiện trực tiếp bắt Tiêu Hàn Y vào Ma Vực Thứ Tư, lần này bạch cốt pháp thân của Ba Tuần lại xuất thủ cứu lại Ma Kỳ Tha.

Ba Tuần xuất hiện thể hiện ra lực lượng kinh thiên, khiến Thạch Nham kinh hãi không thôi, sự áp bách về linh hồn làm cho người ta có cảm thụ giống như đối kháng với thần linh, quả thực làm cho người ta có ý niệm chán nản không thể ngăn cản.

Nếu hắn không có tâm chí cực kỳ cứng cỏi, dưới áp lực khủng bố của Ba Tuần, sợ là đầu gối sẽ mềm nhũn ra mà quỳ xuống đất.

Khuôn mặt Mạc Đoạn Hồn bình tĩnh, nhìn khe hở bên trong sơn cốc kia hoàn toàn biến mất.

Ở trên Vân Hà đảo, rốt cuộc hắn đã không còn cảm nhận được một tia ma khí từ Ma Vực, sau đó hắn mới từ trên trời rơi xuống, nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Thạch Nham.

- Nham thiếu gia.

Sau khi Mạc Đoạn Hồn đến đây, hơi xoay người

- Ta phụng mệnh gia chủ, đặc biệt đến Vân Hà đảo đón người đi Bất Tử đảo.

Thạch Nham nhíu nhíu mày đầu

- Các ngươi biết ta còn sống sao?

- Gia chủ hao phí ba giọt Bất tử huyết, tính ra người vẫn chưa bị Huyền Băng Hàn Diễm đoạt xá, biết người trong khoảng thời gian này sẽ đến Vân Hà đảo, sau khi chúng ta đáp ứng điều kiện giải hòa của Cổ gia, sở dĩ chọn địa điểm ở Vân Hà đảo chính là vì biết Nham thiếu gia sẽ đến đây.

Mạc Đoạn Hồn gật đầu.

- Hóa là như vậy.

Trong lòng Thạch Nham kinh ngạc, kinh ngạc vì thủ đoạn của Dương Thanh Đế gia chủ Dương gia, hao phí ba giọt Bất tử huyết, có thể đoán ra sự sống chết của mình, loại lực lượng này đã muốn có thể so với thần linh.

Truyền thuyết từ sau khi Dương Thanh Đế xuất quan, vừa mới bước vào Thần cảnh, biến thành một thân tu vi long trời lỡ đất, xem ra lời đãi quả nhiên là thật.

- Có phải chúng ta nên xử lý cha con Cổ Liệt trước không?

Thạch Nham đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn đến Cổ Liệt bên cạnh sơn động, đột nhiên trầm giọng nói.

Mạc Đoạn Hồn mắt lạnh lùng, gật đầu, trưng cầu ý kiến của Thạch Nham:

- Hai người này Nham thiếu gia tính như xử lý thế nào?

Hai cha con Cổ Liệt, Cổ Kiếm Ca, sau khi Ma Kỳ Tha bị Tụ hồn châu của Thạch Nham chế trụ, sắc mặt vẫn rất khó coi.

Đến bây giờ, sắc mặt hai cha con này lại tái nhợt như tờ giấy, nghe được đối thoại của Thạch Nham, Mạc Đoạn Hồn, hai cha con liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy tuyệt vọng.

- Tư thông Ma nhân, việc này xử lý ra sao?

Thạch Nham trầm ngâm một chút, cười lạnh nói:

- Hai người này lợi dụng bí pháp tà giáo, đồ sát ngàn vạn bình dân, dùng hồn phách sinh linh xây dựng cây cầu cho Ma nhân, để Ma chủ Ma Kỳ Tha tiến vào, loại hành vi này nên giết hay không nên?

- Nên giết.

Mạc Đoạn Hồn gật gật đầu

-Giết Cổ Liệt trước, Cổ Kiếm Ca tạm thời giữ lại, đến lúc đó chúng ta lấy Cổ Kiếm Ca đến Cổ gia khởi binh vấn tội. Dùng trí nhớ linh hồn của Cổ Kiếm Ca tái hiện mọi chuyện bên trong sơn cốc, không phải do Cổ gia thừa nhận hay không.

- Ừm, ngươi xem rồi làm đi.

Thạch Nham cười một cách lạnh lùng.

Mạc Đoạn Hồn không hề nói nhiều, thân ảnh Mạc Đoạn Hồn trước người Thạch Nham dần dần mơ hồ, nhưng hắn mới nhìn chăm chú một lát đã biến mất.

Cùng lúc đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đột nhiên từ bên sơn cốc truyền đến.

Tiếng kêu thảm thiết mới vang lên, tiếng quát của Cổ Kiếm Ca cũng truyền ra:

- Cha!

Thạch Nham kinh ngạc, lúc này thân ảnh Mạc Đoạn Hồn trước mặt mới hoàn toàn biến mất.

Nhìn về hướng sơn động kia, hắn phát hiện Cổ Liệt đã không còn sinh cơ, thất khổng chảy máu mà chết, thân ảnh Mạc Đoạn Hồn hư không xuất hiện ở cửa sơn động, đột nhiên vươn bàn tay ấn đến đầu Cổ Kiếm Ca.

Một tia sáng xanh, từ trong lòng bàn tay Mạc Đoạn Hồn chui ra, nhanh chóng chui vào trong đầu Cổ Kiếm Ca.

Cổ Kiếm Ca bi phẫn thét lên, ánh mắt lập tức mê mang, ngừng thét ngây ngốc đứng tại chỗ.

Mạc Đoạn Hồn một tay mang Cổ Kiếm Ca, lăng không bay đến chõ Thạch Nham, tiện tay ném Cổ Kiếm Ca cho một tên Tu La Huyết vệ, phân phó nói:

- Mang theo hắn.

Thạch Nham cũng không thấy rõ Mạc Đoạn Hồn động thủ như thế nào thì Cổ Liệt đã bị giết chết trong nháy mắt, Cổ Kiếm Ca cũng chỉ là đau đớn thét một tiếng, bỗng bị Mạc Đoạn Hồn chế trụ, ngay cả linh hồn đều bị giam cấm, thần chí không tỉnh táo.

Yêu thú Phong lôi phi sư cấp sáu của Thiên Tà Động Thiên, đột nhiên từ trên trời hạ xuống, ngừng lại bên cạnh Thạch Nham, Mạc Đoạn Hồn.

- Linh hồn Tâm Nghiên tỷ bị thương nặng.

Hà Thanh Mạn từ trên Phong lôi phi sư đixuống dưới, lo lắng nói

- Đến bây giờ Nghiên tỷ còn trong trạng thái hôn mê, nên làm thế nào bây giờ?

Thạch Nham tiến lên một bước, lập tức đi đến Phong lôi phi sư.

- Grừ!

Phong lôi phi sư rít gào, há to cái mồm to như máu, căm tức Thạch Nham, không cho phép Thạch Nham tới gần.

- Đừng hung dữ.

Hà Thanh Mạn hô nhẹ, cái chân nhỏ xinh đá loạn xạ, đá lên cánh con Phong lôi phi sư.

Phong lôi phi sư lập tức an phận lại, tức giận bất bình trừng mắt nhìn Thạch Nham, cũng không dám tiếp tục vọng động, hình như rất e ngại Hà Thanh Mạn.

Thạch Nham đi đến bên cạnh Phong lôi phi sư, lập tức nhìn thấy Hạ Tâm Nghiên đã ba năm không gặp, nàng ấy vẫn xinh đẹp vô song, chỉ là khuôn mặt hơi tái nhợt, trên môi có vết máu nhạt, lông mi dài bao lấy đôi mắt đẹp, vẫn còn trong trạng thái hôn mê.

- Tâm Nghiên tỷ biết ngươi ở trong đầm nước, Cổ Liệt kia muốn xuống nước tìm ngươi, cho nên tỷ ấy lập tức thi triển Luân Hồi Võ Hồn muốn ngăn cản Cổ Liệt kia. Giữa chừng, Ma chủ Ma Kỳ Tha đột nhiên xuất thủ, phóng ra linh hồn công kích, lập tức làm linh hồn tỷ ấy bị trọng thương.

Trong mắt Hà Thanh Mạn đầy lo lắng, thở dài nói:

- Linh hồn bị thương, so với thân thể khôi phục còn khó khăn hơn nhiều. Ma chủ Ma Kỳ Tha lại là Thần cảnh, linh hồn công kích của hắn cực kỳ đáng sợ, Tâm Nghiên tỷ, sợ là, sợ là rất khó tỉnh lại.

Quan hệ của Hà Thanh Mạn và Hạ Tâm Nghiên vô cùng tốt, bằng không nàng cũng sẽ không biết rõ Vân Hà đảo có nguy hiểm, mà vẫn cùng Hạ Tâm Nghiên đến đây.

Sau khi Hạ Tâm Nghiên bị thương nặng, nàng đã lấy ra các loại đan dược chữa thương trên người, tay chân cuống cuồng đút cho Hạ Tâm Nghiên, nhưng Hạ Tâm Nghiên vẫn hôn mê bất tỉnh, linh hồn vẫn cực kỳ suy yếu.

Hà Thanh Mạn thử dùng linh hồn câu thông với Hạ Tâm Nghiên, lại phát hiện linh hồn ý thức của Hạ Tâm Nghiên phân tán, vẫn chưa tập trung lại nên vốn không thể nhận được tấn niệm của nàng.

Thấy vậy, Hà Thanh Mạn thật sự càng kinh hoảng hơn, không biết làm sao hết.

Thạch Nham cẩn thận dò xét một hồi, sắc mặt bắt đầu dần dần khó coi, linh hồn ý thức Hạ Tâm Nghiên phân tán, dù ở thế giới kia của hắn thì đây là người thực vật, sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.

- Mạc đại nhân, ngươi đến xem sao.

Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, đột nhiên nhìn chằm Mạc Đoạn Hồn.

- Ta không muốn nàng có chuyện gì.

Mạc Đoạn Hồn nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi đi đến chỗ Hạ Tâm Nghiên, vươn một ngón tay đặt sau ót của Hạ Tâm Nghiên.

Từng luồng linh hồn dao động kỳ dị, từ trên đầu ngón tay của Mạc Đoạn Hồn truyền đến, lặng lẽ chui vào trong đầu Hạ Tâm Nghiên.

Nét mặt Mạc Đoạn Hồn dần dần ngưng trọng lại.

Trong lòng Thạch Nham căng thẳng, sắc mặt khẽ biến.

Từ nét mặt Mạc Đoạn Hồn thì thấy, thương thế linh hồn của Hạ Tâm Nghiên sợ là khó giải quyết.

Quả nhiên.

Không bao lâu, Mạc Đoạn Hồn thu tay lại, nghiêm túc nói:

- Bị thương rất nặng, ý thức khó có thể tụ lại, nhận lấy một kích linh hồn của Ma Kỳ Tha thì đừng nói Võ Giả cảnh giới Địa Vị, cho dù là Võ Giả cảnh giới Niết Bàn chỉ sợ linh hồn cũng sẽ lập tức tán loạn. Sở dĩ linh hồn Hạ nha đầu vẫn chưa tán loạn, là có liên quan đến Luân Hồi Võ Hồn của nàng, nếu không có Luân Hồi Võ Hồn, nàng đã sớm chết rồi.

- Mạc đại nhân, rốt cuộc tình hình thế nào?

Hà Thanh Mạn lo lắng khẽ kêu.

"Luân Hồi Võ Hồn của Hạ nha đầu, trong lúc mấu chốt đã bắt đầu tụ tập linh hồn kiếp trước của nàng, trợ giúp Hạ nha đầu miễn cưỡng ngăn cản linh hồn công kích của Ma Kỳ Tha. Linh hồn trí nhớ và ý thức kiếp trước của nàng, trí nhớ ý thức kiếp này cùng nàng tụ tập lại nhưng bị linh hồn công kích của Ma Kỳ Tha đánh tan. Lúc này trong đầu ở nàng chẳng những có trí nhớ kiếp này mà còn có trí nhớ và ý thức của kiếp trước, hơn nữa còn không chỉ một kiếp! Nhiều trí nhớ hỗn loạn như vậy, tán loạn có đầy trong đầu nàng, sẽ làm linh hồn nàng tan vỡ, loại tình huống này trừ phi bản thân nàng nàng sắp xếp lại rõ ràng, nếu không rất khó tỉnh lại.

Sắc mặt Thạch Nham khẽ biến

- Chúng ta có thể làm cái gì?

- Cái gì cũng không làm được.

Mạc Đoạn Hồn trầm ngâm một chút, bất đắc dĩ lắc đầu

- Linh hồn bị thương nặng, không phải dựa vào đan dược có thể khôi phục, chỉ có chính nàng không ngừng mà sắp xếp trí nhớ và ý thức hỗn loạn, mới có khả năng một lần nữa tỉnh lại. Quá trình này có thể cần một năm, cũng có thể cần trăm năm, thậm chí cả đời một kiếp này.

- A!

Hà Thanh Mạn hô to, kinh hãi nói:

- Nói như vậy, Tâm Nghiên tỷ chẳng phải là vĩnh viễn cũng không tỉnh lại nữa, vậy, vậy phải làm thế nào đây?

"Thật sự cái gì cũng không giúp được nàng sao?" Thạch Nham hừ nói.

- Ta không biết có phương pháp gì có thể trợ giúp nàng.

Mạc Đoạn Hồn thở dài.

Trong mắt Hà Thanh Mạn có chút tuyệt vọng, đột nhiên oán hận nhìn về phía Thạch Nham, nói:

- Đều tại ngươi! Không phải vì cứu ngươi, Tâm Nghiên tỷ sẽ không có việc gì!

Khuôn mặt Thạch Nham ngỡ ngàng.

Nhưng vào lúc này, Huyết Văn giới lóe ra hào quang.

Thạch Nham đang chìm trong tự trách, bực mình tinh thần đi vào Huyết Văn giới

- Ngươi quát to cái gì?

- Không phải là linh hồn bị thương sao?

Ý thức của Huyền Băng Hàn Diễm có chút đích khinh thường

- Ngươi ngu quá! Tụ hồn châu trong tay ngươi, một khi rèn luyện tốt, linh hồn lực tinh khiết bên trong chính là là linh đan diệu dược trị liệu linh hồn tốt nhất. Chỉ cần nữ nhân kia không chết, linh hồn cho dù là bị thương nặng cỡ nào. Linh hồn lực bên trong Tụ hồn châu đều có thể khôi phục nàng lại như lúc ban đầu.

Thân thể Thạch Nham chấn động, ánh mắt phút chốc bỗng sáng ngời, trên mặt lại lần nữa có nét vui mừng.