Sáng sớm ngày thứ hai, con thuyền nhỏ rốt cục đi lên Vân Hà đảo.
Vừa đến Vân Hà đảo, Thạch Nham lập tức chia tay với Lâm Đạt, một mình lẻ loi rời đi.
Lâm Đạt đứng trên đầu thuyền, thất thần nhìn thân ảnh Thạch Nham càng lúc càng xa, hồi lâu không nói gì.
Kiệt Đặc phóng ra một viên đạn tín hiệu màu vàng, đứng chung một chỗ với đám người Nạp Nặc, chờ nhười Cổ gia tới tiếp ứng.
- Lâm Đạt tỷ đối với tên kia thật đúng là quan tâm nha, tên nọ không biết lai lịch thế nào, cũng không biết sẽ ở Vân Hà đảo làm cái gì, ai, Lâm Đạt tỷ thật đáng thương, tên kia người rõ ràng không phải người an phận, từ hôm nay trở đi sợ là Lâm Đạt tỷ không còn cơ hội gặp lại hắn.
- Đúng vậy, không ngờ Lâm Đạt tỷ là nữ nhân mạnh mẽ như thế cũng không có thể trói được hắn. Nếu ta có thể có được phương tâm của Lâm Đạt tỷ, ta có thể vì Lâm Đạt tỷ làm bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không sẽ rời khỏi Lâm Đạt tỷ!
- Như vậy cũng tốt, đối chúng ta mà nói. Chỉ cần Lâm Đạt tỷ còn thì chúng ta ở Thần giáo cũng sẽ tốt hơn một chút.
- Ừm, điều này cũng đúng.
Đám người Kiệt Đặc nhỏ giọng, vừa chờ người Cổ gia tới tiếp ứng, vừa nhỏ giọng thảo luận.
Lâm Đạt đứng trên boong tàu. Mái tóc bay lượn, dáng vẻ yểu điệu, đã có bộ dạng thuỳ mị khiến người khác phải rung động.
Tạp Mông ở một góc cắn răng, âm thầm quan sát nàng, trong lòng rất là sảng khoái, oán hận nói thầm:
- Con tiện nhân này đáng lắm! Cái gì cũng đã cho hắn, cuối cùng lại được cái gì? Người ta đã ăn sạch, chùi miệng ChoiXongDong, tiện nhân này đúng là tự làm tự chịu!
- Thật đáng lắm!
Hoắc Kiệt cũng đầy hận thù, cúi đầu nói:
- Tạp Mông, tiểu tử kia lai lịch không rõ, không theo chúng ta đến Vân Hà đảo, có thể Cổ gia có hành động gì với hay khuông? Chúng ta có nên nói rõ tình hình tiểu tử này cho Cổ gia không, nói không chừng Cổ gia biết hắn là ai, sẽ ra tay đối phó hắn.
- Tạm thời không nên nói, chúng ta ngoại trừ biết tên của hắn ra thì những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả, tin tức quá ít, không có cách nào xác định được thân phận của hắn, chờ cơ hội đi, chỉ cần để ta nắm được nhược điểm, ta chẳng những sẽ đối phó tiểu tử kia, còn có thể đối phó Lâm Đạt!
Hoắc Kiệt gật đầu.
Thạch Nham lẻ loi một mình, chậm rãi đi về phía Nam của Vân Hà đảo.
Vân Hà đảo lớn bằng nửa Thiên Vẫn thành, hòn đảo này tuy rằng thuộc về Cổ gia nhưng đại đa số Võ Giả và bình dân trên đảo lại không phải người Cổ gia. Cổ gia chiếm lĩnh Vân Hà đảo, chính là chiếm lấy ba tòa quặng mỏ Vân Hà đảo, bọn họ phân chia có giá trị khu vực là cấm khu của Cổ gia, không cho phép Võ Giả trên đảo và bình dân tiến vào.
Thế lực Võ Giả sinh hoạt ở trên đảo cứ cách vài năm đều phải nộp lên Cổ gia một phần vật tư và tinh tệ, đổi lấy quyền lợi được ở lại Vân Hà đảo lâu dài. Mà bình dân trên đảo lại nộp thuế cho thế lực Võ Giả trên đảo, tầng tầng như thế đi xuống, cấp bậc nghiêm ngặt.
Phía Nam Vân Hà đảo là căn cứ địa của Cổ gia, đó là một khu rừng rậm um tùm, hồ nước khắp nơi, phong cảnh xinh đẹp, vắng bóng người.
Thạch Nham muốn đi chỗ này, một phần là muốn xem có cơ hội chờ đến lúc Cổ Kiếm Ca một mình hay không, giải quyết mối thù ở Môn La đảo, một phần cũng muốn ở chỗ này chờ người Dương gia đến, từ trong miệng Lâm Đạt, Thạch Nham biết được Dương gia đi đến Vân Hà đảo sẽ là Tu La Huyết vệ. Mà Tu La Huyết vệ đều cưỡi Thanh huyết ma bức, chỉ cần nhìn thấy Thanh huyết ma bức xẹt qua bầu trời, xác định Tu La Huyết vệ của Dương gia đã đến, Thạch Nham có thể bộc lộ thân phận của mình, cùng Tu La Huyết vệ đi đến Bất Tử đảo ở Già La hải vực, Dương gia thân là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ nhất trong mười lăm thế lực lớn của Vô Tận hải, trong gia tộc có tài nguyên phong phú cho Võ Giả, có một tầng thân phận có thể sử dụng, đương nhiên Thạch Nham không muốn lãng phí, đi đến Bất Tử đảo là muốn mượn nhờ vòa Dương gia tăng cường lực lượng lên một tầng mới.
Ngoài ra, hắn còn muốn gặp lại Hạ Tâm Nghiên, cho nên cần phải thông qua Tu La Huyết vệ đi Già La hải vực.
Trên đường đi, Thạch Nham đi qua vài thôn trang, nhưng lại phát hiện vài thôn trang kia vậy mà không có một bóng người.
Vài thôn trang im lặng như tờ, trong rất nhiều phòng ốc chăn đệm sạch sẽ, thậm chí trong một số phòng ốc còn đặt sẵn thức ăn, sau đó chủ nhân lại đột nhiên toàn bộ biến mất, giống như nhựng bình dân trong thôn trang này đang ở lại bỗng nhiên biến mất hết.
Trong lòng Thạch Nham nghi hoặc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn cau mày, tiếp tục đi về phía Nam Vân Hà đảo. Ban đêm, Thạch Nham đi vào giữa một núi rừng rậm rạp, thong thả bước đi dưới ánh trăng trong trẻo lành lạnh, bỗng nhiên luồng khí tức băng hàn tà ác mạnh mẽ lại xuất hiện trên Vân Hà đảo, luồng khí tức kia bỗng nhiên xuất hiện, từ các phương hướng Vân Hà đảo đột nhiên bay ra rất nhiều năng lượng quỷ dị mà mắt thường nhìn không thấy, toàn bộ hội tụ về một khu vực ở phía Nam.
Linh hồn Thạch Nham hơi run rẫy, cảm giác được rõ ràng có một lực hút đang hội tụ ở một khu vực nào đó phía Nam.
Trong một con sông nhỏ bên cạnh rừng rậm, khí tức bị hấp dẫn xuất hiện càng nhiều, từng luồng cứ nối tiếp bay ra rồi nhanh chóng biến mất ở phía Nam.
Thạch Nham tinh tế cảm thụ một lát, sắc mặt bỗng biến đổi, vội vàng lướt đi về phương hướng con sông nhỏ kia.
Năm Võ Giả bận trang phục màu đen, đầu đội nón vành, lúc này đang vặn cỗ của một đám bình dân đang bị một miếng vải bịt kín miệng, một khi những bình dân đó tắt thở chết đi thì bọn họ không chút do dự đẩy thi thể họ vào giữa sông, giữa sông mờ hồ có thể thấy được những thi thể sưng phù, một đống thi thể lúc nhúc, thế nhưng còn có lão nhân ấu nhụ, chỉ nhìn lướt qua. Thạch Nham liền phát hiện đống thi thể sợ là không dưới trăm cái.
- Phốc phốc! Phốc phốc!
Giữa núi rừng yên tĩnh, không ngừng mà truyền ra tiếng thi thể rơi xuống nước, năm Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị liên tục giết hại bình dân rồi vứt thi thể vào con sông nhỏ.
Thời điểm Thạch Nham đuổi tới, cũng là lúc vài bình dân cuối cùng đã bị vặn gãy cổ, ném vào sông nhỏ.
Một đám linh hồn mắt thường khó nhìn thấy từ bên trong dòng sông bay nổi lên, nhưng không có lập tức tiêu tán ở trong thiên địa, hình như bị một lực lượng nào đó dẫn dắt, nhanh chóng bay đi về phía Nam Vân Hà đảo.
Phía nam Vân Hà đảo truyền đến một lực hút mãnh liệt với linh hồn, dưới sự ảnh hưởng của luồng lực lượng kia, bình dân nơi này một khi tử vong thì linh hồn sẽ không tiêu tán ngay lập tức mà sẽ bị luồng lực lượng kia dẫn dắt đi.
- Các ngươi đang làm gì?
Vẻ mặt Thạch Nham âm lệ, đột nhiên xuất hiện ở bờ sông, âm trầm hỏi:
- Các ngươi là loại người gì? Giết chết dân chúng bình dân tay không tấc sắt, rất thích thú sao?
Thạch Nham tự cảm thấy mình không là người tốt lành gì, nhưng ít nhất hắn có một đường ranh giới để làm người, giết người cũng chỉ giết kẻ đáng chết, tuyệt đối sẽ không xuống tay với ấu phụ không tấc sắt.
Mà những người này lại không có một chút nhân tính, có thể nói là cực kỳ tán tận lương tâm, thế mà lại đuổi tận giết tuyệt lão nhân và tiểu hài tử không có chút lực lượng.
Làm như thế việc, đã muốn không phải là người rồi.
- Tiểu tử, chuyện của chúng ta, ngươi không quản được đâu.
Một tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên trong đó, giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi là người của thế lực Võ Giả nào trên đảo? Trước đó không có nhận được tin tức sao?
- Tin tức gì?
Thạch Nham hừ lạnh.
- Xem ra, ngươi không phải người thế lực Võ Giả trên đảo.
Người nọ trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:
- Khuyên ngươi một câu, bây giờ lập tức rời khỏi Vân Hà đảo, đi xa được bao nhiêu thì đi, bằng không chết như thế nào cũng không biết.
Thạch Nham cười lạnh
- Xem ra không giết đánh tàn vài tên, các ngươi sẽ không chịu thành thật.
Nói xong, Thạch Nham bộng xông lên.
Ba phút sau năm tên Võ Giả thì bốn đã chết, chỉ còn tên Võ Giả lúc trước nói chuyện bị Thạch Nham gỡ nón vành, một chân dẫm trên mặt đất.
Tên Võ Giả cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên này ngữa mặt ngã xuống đất, có chút hoảng sợ trừng mắt nhìn Thạch Nham, nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi có biết người ngươi đắc tội là ai hay không? Là địch với chúng ta thì ngươi chỉ biết tự mình chuốc khổ thôi!
- Nói đi, các ngươi là ai? Vì sao phải giết những bình dân này?
Thạch Nham nhíu mày hỏi.
- Ngươi sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hận!
Nằm trên mặt đất, người nọ cắn răng uy hiếp.
- Phập!
Thạch Nham tiện tay nhặt lên một thanh chủy thủ, một nhát chặt đứt bàn tay trái tên này, mặt vô biểu cảm nói:
- Ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó, không được nói nhảm với ta...
Người nọ nằm trên mặt đất phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.
- Phập!
Thạch Nham cau mày, lại là một nhát chặt đứt bàn tay phải hắn, thản nhiên nói:
- Kêu thảm thiết xem như là nói nhảm.
- Ngươi dám động ta! Ngươi dám động ta! Ta là người Cổ gia! Ngươi sẽ hối hận! Ngươi sẽ chết rất thảm!
Võ Giả trên mặt đất rít gào
- Phập!
Thạch Nham lại là chém xuống một nhát, cũng chặt đứt mất một chân hắn, tiếp tục hỏi:
- Vì sao giết những bình dân đó?
- Ta không biết! Ta không biết đâu! Ta chỉ là nhận được mệnh lệnh, phải trong thời gian chỉ đĩnh giết chết ba trăm bình dân! Những chuyện khác cái gì cũng không biết!
Tên nọ nằm trên mặt đất hét ầm lên, vẻ mặt sợ hãi
- Còn có rất nhiều người nhận được mệnh lệnh giống ta, chúng ta cũng không biết nguyên nhân, thật sự không biết!
- Sao, được rồi.
Thạch Nham gật gật đầu, một nhát xẹt qua hắn cổ cắt đứt đầu hắn, bỗng đứng lên trên mặt đất lần lượt đá năm thi thể xuống sông.
Ném chủy thủ, lau sạch vết máu dính trên cánh tay, vẻ mặt Thạch Nham bình tĩnh, tiếp tục bước đi về phía Nam Vân Hà đảo, dọc theo đường đi, Thạch Nham từ dị thường của những linh hồn chung quanh, phát hiện rất nhiều cổ thi thể chồng chất ở giữa sông, sơn động phong kín, chôn ở trong hố sâu... Tất cả những thi thể đó đều là dân chúng bình dân, sợ là có hơn ngàn vạn nhân. Cứ như vậy đã bị Võ Giả của Cổ gia tùy tiện đồ sát..
Trên đường Thạch Nham lại giết ba tên Võ Giả của Cổ gia, hấp thu tinh khí trên người bọn họ, nhưng vẫn chưa từ trong miệng bọn họ ép hỏi ra được cái gì.
Võ Giả của Cổ gia nhận được mệnh lệnh giết người, tựa hình cũng không rõ vì sao phải giết người, chỉ chấp hành mệnh lệnh nhưng không rõ là chuyện gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
Lúc bình minh, lực hút linh hồn ở phía Nam đột nhiên trở nên cực kỳ mạnh mẽ!
Thạch Nham ở giữa một đống cổ thụ, cũng nhận ra rõ điều dị thường trên đảo, ngay cả linh hồn hắn dưới lực hút đáng sợ kia cũng có chút rục rịch, tựa như muốn thoát khỏi thân thể mình.
Huyết Văn Giới trên tay cũng đột nhiên lóe lên, như là bóng đèn sắp hỏng, lóe lên ánh sáng màu hồng. Thạch Nham ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Huyết Văn Giới trên tay, mơ hồ cảm nhận được Huyền Băng Hàn Diễm bên trong Huyết Văn Giới, hình như có động tĩnh, phản ứng rất mãnh liệt.
Nhíu nhíu mày đầu, Thạch Nham lặng lẽ đưa tinh thần chìm vào Huyết Văn giới, muốn xem biến hóa trong đó.
- Tụ hồn châu! Tụ hồn châu! Trên đảo có tụ hồn châu!
Trong Huyết Văn Giới, lần đầu truyền ra ý thức kinh hỉ của Huyền Băng Hàn Diễm...