Sát Nhân Vô Xá

Quyển 2 - Chương 112

Chưa bao giờ thấy Tĩnh điên cuồng thất thố như vậy, ta bị hắn đặt dưới thân không dám nói gì nữa, quần áo trên người bị dùng sức xé xuống, Tĩnh cúi đầu cắn vào ngực ta, một trận đau đớn truyền tới, ta nhịn không được nhíu mày, tiếp theo trên bụng chợt đau, Tĩnh không chút thương tiếc đấm một quyền khiến ta buộc phải cong người lại, vậy mà hôn môi mang theo bạo ngược lại khiến ta không tự chủ được thở hổn hển, trời mới biết ta có bao nhiêu hy vọng được Tĩnh ôm…

Tĩnh dùng sức gặm cắn da thịt ta, hai tay hắn tùy tiện vuốt ve quanh thân ta, sau đó dời xuống phía dưới, nắm lấy phân thân của ta, tận lực liều mạng xoa nắn, đó là loại đau đớn không thể chịu đựng được, làm cho ta gần như muốn đưa tay đẩy những tiếp xúc của hắn ra.

Tiếp đó, hai chân bị Tĩnh ra sức tách ra hai bên, ta cảm thấy một vật thể cứng rắn đặt vào hạ thể mình, đương nhiên biết tiến nhập không dạo đầu chút nào có bao nhiêu đau đớn, song không quan trọng, ta cũng muốn Tĩnh, rất nhớ, rất nhớ hắn.

Ta khép hờ hai mắt, khe khẽ thở hổn hển, chờ đợi tiến nhập không hề thương tiếc.

Vậy mà, đau đớn trong dự liệu không truyền đến, chỉ cảm thấy trên người trống không, Tĩnh đã đứng dậy xuống khỏi giường, ta không khỏi mở mắt, đáp lại chính là ánh mắt lạnh như băng của Tĩnh.

“Ngươi nói đúng, ngươi không phải Tiểu Phi! Không phải Tiểu Phi ngốc nghếch, thiện lương kia, ngươi là sát thủ lãnh huyết vô tình, ngươi đã giết Tiểu Phi, thân thể của ngươi căn bản không đáng để ta chạm vào!”

Ta giật mình nhìn Tĩnh, biết rõ mình quả thực không phải người trong lòng hắn nhung nhớ, nhưng nghe được lời nói ác độc như vậy từ miệng hắn phun ra, vẫn khiến tim ta đau đớn không thôi.

“Tĩnh!”

“Câm miệng! Ngươi căn bản không có tư cách gọi tên ta, ngươi tên sát thủ ti tiện, vì tiền có thể làm mọi thứ…”

Vì sao? Vì sao muốn nhục mạ ta ác độc như vậy? Ta biết ta không phải Tiểu Phi, nhưng ta cũng yêu ngươi như vậy, ta cũng nguyện vì ngươi ngay cả tính mạng cũng không cần như thế…

Tai nghe những lời nói xỉ nhục không ngừng truyền tới, ngực đau đớn như bị đao khuấy, rốt cuộc không nhịn được nữa, cổ họng chợt ngọt, máu tươi nhất thời trào ra.

Giọng nói của Tĩnh chợt ngừng lại, ta biết đó không phải là lo lắng cho ta, hắn hận ta không thể chết đi, chỉ vì ta khiến Tiểu Phi vĩnh viễn không thể sống lại…

Nghĩ như vậy, ngực cũng càng ngày càng đau, máu tươi từng ngụm từng ngụm không ngừng phun ra, ta cúi xuống đầu giường không ngừng ho khan, không muốn nghe những lời khiến ta tan nát cõi lòng này nữa.

Đột nhiên trên người ấm áp, một cánh tay hữu lực ôm ta vào lòng, cảm thấy chân khí ấm áp từ lưng truyền vào trong cơ thể, ta ngẩng đầu lên, thấy Tĩnh kinh hoảng luống cuống nhìn ta.

“Tiểu Phi, Tiểu Phi, không phải ta cố ý nói những lời này, chỉ là ta nhất thời tức giận, ngươi sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ…”

Ta lắc đầu, kỳ thực mấy ngày nay khí tức vẫn tích tụ trong ngực cho nên mới ho khan không ngừng, hiện tại khí bị tắc trong ngực đều thoát ra, trái lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Ta đẩy bàn tay Tĩnh đang truyền chân khí cho ta ra, cười khổ một tiếng.

Tĩnh, công lực của ngươi chỉ còn lại phân nửa, sao còn không biết chiếu cố thân thể của mình cho tốt, làm như vậy sẽ chỉ khiến ngươi càng thêm hư nhược.

Tĩnh nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe miệng ta, hắn áp má vào một bên mặt ta, thì thào nói, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

Ta thở dốc một lúc lâu mới chậm rãi ngừng lại, nhẹ giọng nói, “Tĩnh, ngươi không cần lo lắng, thứ ta cho ngươi uống không phải Vong tình, bình Vong tình kỳ thực đã bị ta ném đi… Vừa rồi chỉ là ta nhất thời phát tác lệ khí, không quản được bản thân mới nói lung tung…”

“Đừng nói nữa, đừng nói gì nữa, Tiểu Phi, là ta không tốt, là ta không tốt…”

Thân thể Tĩnh ôm ta không ngừng run, nhưng rất ấm áp, nếu như có thể, ta thật muốn cả đời đều dựa vào hắn như vậy.

Trước mắt xẹt qua nụ cười thiên chân vô tà của Tiểu Phi, chủ ý đã quyết liền không do dự nữa, ta đưa tay lên mơn trớn đuôi lông mày, tóc mai Tĩnh, còn có mái tóc của hắn, đến tận ngọc trâm đang gài trên mái tóc đen…

“Tĩnh, ta có một biện pháp có thể làm cho Tiểu Phi trở về…”

Chẳng lạ chút nào nhìn vui sướng chợt lóe lên trong mắt Tĩnh, tim ta hoàn toàn bị xé nát.

Trong lòng ngươi cũng chỉ có hài tử kia thôi sao? Đã như thế, ta còn do dự cái gì, còn khẩn cầu cái gì?

Tay vung lên như gió, ta rút cây trâm ngọc gắng sức đâm vào tim mình…

Vô Xá giết người chưa từng do dự, cho dù đối mặt với sinh mạng của chính mình!

“Không được!”

Trâm ngọc đâm đến trước ngực đồng thời bị Tĩnh nắm chặt lại trong lòng bàn tay, ta thấy máu của hắn theo kẽ ngón tay chảy xuống, tay run lên, vội vã buông lỏng.

Tĩnh vừa kinh sợ vừa mắng, “Ngươi đang làm gì? Ngươi điên rồi sao?”

Ta đau thương cười một tiếng.

“Ta biết mình không phải Tiểu Phi, ta thật hy vọng ta là hắn, nhưng không được… Tĩnh, đây là biện pháp duy nhất ta nghĩ ra được, trong một thân thể không thể đồng thời tồn tại hai linh hồn, chỉ có ta chết, Tiểu Phi mới có thể sống lại, ta biết không phải ngươi vẫn luôn muốn gặp hắn sao?”

“Ngươi chính là hắn, hắn chính là ngươi, các ngươi căn bản là cùng một người!”

“Ta không phải! Ta chỉ là một sát thủ, ta không quản được tàn nhẫn trong người, giống như khi nghe ngươi vì Như Phi cầu tình, ta ngược lại sẽ dằn vặt ả tệ hại hơn, thấy ngươi cùng nữ nhân khác ở cạnh nhau, ta liền hận không thể giết tất cả những người ấy, ta còn thiếu chút nữa làm ngươi bị thương, ta không dám uống Vong tình, ta sợ sẽ quên ngươi, sợ lại thương tổn ngươi, nhưng ta rất đau khổ, mỗi ngày mỗi ngày ta đều nhớ ngươi, nhưng vừa nghĩ đến người ngươi thích không phải là ta, ta lại thống khổ, căn bản không biết nên làm thế nào mới tốt…” Ta nắm tay áo Tĩnh, cầu khẩn nói, “Thay vì sống đau khổ như vậy, ta thà rằng chọn cái chết, Tĩnh, giết ta, giết ta đi, giết ta rất đơn giản, mạng môn của ta ở…”

Đôi môi mềm mại hôn xuống, chôn vùi toàn bộ lời nói của ta.

“Bí mật này vĩnh viễn cũng không cần nói ra, ta không muốn nghe! Tiểu Phi, ngươi có tin không nếu ngươi dám làm thương tổn đến mình lần nữa, ta lập tức đi cùng ngươi! Ta đời này cũng sẽ không buông tay, sống không buông, chết, cũng quyết không buông!”

Ngón tay dài mảnh của Tĩnh quấn lấy ngón tay ta, gắt gao giữ chặt, lời nói nhu hòa của hắn nhè nhẹ truyền vào tai ta, rất dịu dàng lại mang theo khẳng định không thể hoài nghi.

“Tĩnh…”

“Tha thứ cho những lời ta nói lúc nãy nhé… Xin ngươi, tha thứ cho ta được không? Đừng làm mình tổn thương nữa…”

Tĩnh tự mình lẩm bẩm, đôi môi mềm mại hôn lên môi ta, hắn vòng tay ôm lấy ta, đầu lưỡi đưa vào trong miệng, liếm từng chút từng chút lưỡi của ta, cảm thấy được ta không biết phản ứng thế nào, Tĩnh tựa hồ thở dài một tiếng, hắn đưa ta đặt ngang lên giường, cúi đầu xuống hôn cắn thân thể có chút nhũn ra của ta, cảm giác đầu lưỡi mềm mại mà dịu dàng nhẹ nhàng xoay tròn, mút vào ngực, cảm giác tê dại liền xông thẳng lên, ta nhịn không được rên rỉ một tiếng, “Tĩnh…”

Không có tiếng đáp lại, đôi môi Tĩnh dần dần dời đến phúc hạ ta, dịu dàng liếm quanh rốn, tay hắn cũng đã đặt vào giữa hai chân, đem thứ cứng rắn của ta nắm trong tay nhẹ bao phủ chơi đùa, không giống với điên cuồng vô tình cưỡng đoạt lúc vừa rồi, thời khắc này động tác của Tĩnh ôn nhu như nước, toàn bộ thân thể ta đều mềm nhũn ra, tất cả đều hòa tan vào trong yêu thương vỗ về của hắn.

“Tiểu Phi dù lớn lên, nơi này cũng vẫn khả ái như vậy…”

Tiếng trêu đùa của Tĩnh khiến ta nhất thời đỏ mặt, cảm thấy nơi suy yếu nhất đột nhiên ấm áp, đã được đưa vào khuôn miệng ẩm ướt kia.

“Tĩnh…”

Ta kinh hoảng kêu một tiếng, chưa từng nghĩ Tĩnh phiêu dật xuất trần sẽ vì ta mà làm loại chuyện này, chuyện như vậy chỉ có nữ tử thanh lâu mới có thể làm thôi.

“Đừng…”

Theo bản năng kêu một tiếng, nhưng từ hạ thể truyền tới khoái cảm cùng kích thích khiến ta nhất thời đem lời nói còn lại biến thành rên rỉ, đó là loại thoải mái ta chưa từng thể nghiệm qua, bàn tay vốn định đẩy Tĩnh ra kia nhịn không được luồn vào tóc hắn, dùng sức cuốn lấy mái tóc, ta bắt đầu rên rỉ thở gấp, chỉ hy vọng hắn có thể đem dục vọng của ta ngậm càng sâu…

Dường như cảm nhận được hưng phấn của ta, Tĩnh đưa mắt nhìn ta một cái, gương mặt tuấn mỹ thanh nhã của hắn tràn ra nụ cười nhàn nhạt, đầu lưỡi vươn ra, trên dục vọng ta không ngừng xoay tròn, đầu lưỡi linh hoạt theo sát tiến vào linh khẩu, cọ sát cùng khiêu khích từng chút từng chút một, một tay còn chuyển xuống hội âm, cẩn thận dò xét, xoa nắn.

(là nơi giữa cúc hoa và tiểu Hình Phi…)

“Ưm, a, a…”

Đồng thời đùa nghịch khiến thân thể ta càng thêm mềm yếu, mũi chân lại gắt gao căng thẳng, khoái cảm không ngừng xông lên khiến ta bắt đầu thất thần, hô hấp càng lúc càng gấp, trước mắt chậm rãi tràn đầy hơi nước long lanh.

“Tiểu Phi, ngươi có biết thanh âm của mình êm tai biết bao không? Đừng chịu đựng, kêu lên được không?”

Không được, ta mới không muốn Tĩnh chê cười…

Toàn bộ dục vọng bị Tĩnh cầm trong tay, hắn cười nhìn ta, một lần nữa há miệng ngậm vào, trên dưới hôn mút, cũng đem dịch thủy từ đỉnh nuốt vào miệng, nhìn người thanh nhã xuất trần không chút kiêng kỵ nào làm chuyện lả lơi sắc tình như thế, tim ta liền đập loạn nhịp, thở gấp vốn đang đè nén biến thành rên rỉ cùng tiếng kêu thỏa mãn.

Tĩnh cố ý, hắn đang dẫn dụ ta, hắn là tình dược còn lợi hại hơn cả Vong tình, là tình dược ta suốt đời không giải được…

“A…A…”

Không muốn nhịn thêm nữa, ta lớn tiếng kêu lên, thân thể theo ngậm mút trêu đùa của Tĩnh không tự chủ được tăng thêm vặn vẹo, nhiệt lưu không ngừng vọt tới đỉnh, hạ thể rốt cuộc run lên, dịch thể màu trắng phun ra, bắn vào trong miệng Tĩnh.

Tĩnh ho nhẹ một tiếng, hắn tiện tay kéo quần áo bên cạnh lau sạch khóe môi, mỉm cười nói, “Tiểu Phi, ngươi thật nhiều a, dễ dàng động tình như vậy, có phải muốn rất lâu rồi không?”

Không dám nói cho Tĩnh kỳ thực mỗi ngày ta đều mơ thấy những vuốt ve an ủi của hắn, ta cuộn người ngượng ngùng quay mặt sang một bên, không đối diện với gương mặt cười đùa kia nữa.

Thân thể bỗng nhẹ, ta được Tĩnh ôm vào trong ngực, hắn thay ta nhẹ nhàng xoa gò má vừa bị tát trúng, sau đó vỗ lưng từ lâu không thấy truyền tới, Tĩnh dịu dàng nói, “Ta lúc nãy đúng là điên rồi, ta sao có thể đánh Tiểu Phi? Nhóc ngốc, vì sao cũng không biết đánh trả?”

“Tĩnh…?”

Biết vỗ như vậy là động tác trước khi đi ngủ, ta không hiểu vì sao Tĩnh không tiếp tục nữa, rõ ràng hắn chưa làm gì, vẫn luôn một mình ta khoái nhạc.

“Tiểu Phi, thân thể của ngươi quá hư nhược, ta không muốn ngươi mệt mỏi, hơn nữa, không phải chúng ta còn thời gian dài là cả một đời sao?”

Dường như biết ta muốn hỏi gì, Tĩnh cười cho ta đáp án.

Hết chapter 112