Thế là ta bị Tiểu Thanh vừa sai khiến vừa la mắng lại bắt đầu một ngày làm việc.
Mọi người ở trù phòng đều rất chiếu cố ta, không vì ta làm sai việc mà mắng chửi ta, ta nghĩ có lẽ bọn họ biết ta rất ngốc, cho nên mới tương đối khoan dung đi.
Ăn cũng tốt lắm, Bàn đại thúc có lúc vừa xào rau vừa ném cho ta miếng thịt, ta vui vẻ đến nỗi đi vòng quanh hắn mấy vòng, kết quả không tránh khỏi lại bị Tiểu Thanh mắng, “Ngươi là cún sao? Vòng tới vòng lui cũng không sợ choáng đầu?”
Ta bị y trách mắng đã thành cơm bữa, bất quá phần lớn thời gian Tiểu Thanh cũng rất tốt, y chọn thật nhiều đồ ăn ta thích, buổi tối mang ta đi tắm cùng, tuy rằng chỗ ở của chúng ta cách chỗ tắm cũng không xa, nhưng ta rất sợ tối, nhất là nghe được có người bị chết cổ quái như vậy, ban đêm lại càng không dám một mình đi trên đường đến chỗ tắm.
Cho nên Tiểu Thanh cũng sẽ chủ động kéo tay ta dắt ta đi tới chỗ tắm, hơn nữa lúc này y an tĩnh một cách kỳ quái, không giống bình thường vẫn mắng ta.
Tay của Tiểu Thanh luôn mềm như vậy, cầm vào thật là thoải mái. Về việc này, ta đã hỏi y một lần, kết quả buổi tối y đưa cho ta một hộp nhỏ thơm thơm không biết là dược cao làm từ cái gì.
Tiểu Thanh nói dùng để thoa tay, chúng ta làm ở trù phòng bình thường tay đều phải đụng nước, nếu như không thoa chút dầu, sẽ bị khô nứt rất lợi hại, nhưng y nói sẽ không cho không ta, hộp này mua mất mười văn tiền đó, muốn ta cuối tháng được phát tiền công thì trả tiền lại cho y.
Ta vẫn ở cùng một phòng với Tiểu Thanh, tưởng rằng mọi người đều là hai người ở một gian, sau lại mới biết được ở đây phần lớn đều là đầy tớ, đều là văn khế bán đợ giống như Tiểu Thanh, rất nhiều người chen chúc một chỗ ngủ chung một giường lớn, Tiểu Thanh trước đây cũng là cùng bọn họ ngủ chung, nhưng mọi người nói y hay cãi nhau, bình thường nửa đêm lại hay la to, quậy làm cho mọi người đều ngủ không ngon, kết quả bị Tiền thúc cho đến căn phòng nhỏ này, cũng coi như ta theo Tiểu Thanh lượm được một cái tiện nghi.
Bất quá ta rất hoài nghi tính xác thực của chuyện này, bởi vì ta cùng Tiểu Thanh ngủ vài ngày, đều không nghe thấy có tiếng ầm ĩ gì, trái lại mỗi ngày đều ngủ rất say, ta rất muốn hỏi Tiểu Thanh một chút về nguyên nhân, nhưng nghĩ tới tính cách ác liệt của y, ta lại bỏ qua phần hiếu kì này.
Lại qua hơn mười ngày, ta được dẫn đến sau Mộ Dung phủ nhận phần tiền công và tiền thưởng đầu tiên.
Trở lại trong phòng, ta cầm tiền thưởng rất hưng phấn mà nhảy lên mấy cái, nói với Tiểu Thanh, ta thật may mắn, có thể gặp được người tốt như Tiền thúc, nếu không ta không thể kiếm được nhiều tiền như thế, ai ngờ Tiểu Thanh nghe xong lại hừ mũi với ta một tiếng, một bộ mặt biểu tình ngươi là đồ ngốc.
Tên Tiểu Thanh này, không biết ta lại đắc tội với y chỗ nào rồi.
Ta đem bao tiền thưởng mở ra, Tiểu Thanh giúp ta đếm một chút, nói cho ta biết tiền công là mười lăm văn, tiền thưởng là mười văn, Tiểu Thanh đem mười văn cầm đi, nói là trả y tiền dầu. Ta thuận tiện đem mười lăm văn còn dư cũng đưa cho Tiểu Thanh nhờ y thay ta giữ, bởi vì ta không có nơi để tiêu, cũng không biết tiêu như thế nào, Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc nhận lấy mắng, “Ngươi đem tiền đều đưa cho ta, không sợ ta quỵt à.”
Ta kỳ quái hỏi, “Tại sao? Tiểu Thanh, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta nha, hơn nữa ta cái gì cũng đều không biết, nói không chừng còn vứt đi, để ở chỗ ngươi an toàn hơn.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Thanh hình như âm u một chút, lạnh lùng nói, “Cho tới bây giờ ta đều không có bằng hữu!”
“Ta trước đây cũng không có bằng hữu, nhưng sau khi biết ngươi thì không như thế nữa, Tiểu Thanh, ngươi không muốn làm bằng hữu của ta sao?”
Tiểu Thanh cười lạnh nói, “Ta đương nhiên không muốn! Thật buồn cười, ta làm sao lại phải làm bằng hữu với tên ngốc nghếch như ngươi?”
“Tiểu Thanh…” Ta nước mắt rưng rưng nhìn y, một câu cũng không nói nên lời.
Tiểu Thanh nhìn ánh mắt của ta với vẻ coi thường như vậy, làm cho ta rất khó chịu, ta mấp máy môi muốn nói gì đó, y đã đi ra khỏi cửa, để ta một mình trong phòng.
Ta lặng lẽ đem mười lăm văn tiền bị ném trên giường nhặt từng đồng lên, để vào bao giấy gói kỹ lại.
Tiểu Thanh thật quá đáng, y đáng ghét, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho y!
Lúc làm cơm tối, Tiểu Thanh hình như cũng cảm giác mình nói có chút quá đáng, vì vậy vây quanh ta kiếm chuyện tán gẫu, ta không thèm để ý đến y, ta còn nhớ chuyện ban ngày bị chửi, mới không cần nhanh như vậy đã tha thứ cho y.
Quả nhiên phản ứng của ta thành công chọc giận Tiểu Thanh, y để ta một mình rửa rau bằng nước lạnh, nước lạnh làm tay của ta cóng đến tím bầm, thật vất vả mới rửa xong rau, Tiểu Thanh lại bắt ta đi múc nước, mặc dù giếng nước cách trù phòng không xa lắm, nhưng hai thùng nước nặng cũng làm cho ta cảm thấy rất mệt nhọc, ta cũng biết là Tiểu Thanh đang khi dễ ta.
Ta lảo đảo lúc lắc mang thùng nước đi về phía trù phòng, ta lắc lư chúng cũng lắc lư theo, mảng lớn nước không ngừng sánh ra, bắn ướt hết ống quần, lại bị gió lạnh thổi tới, chỗ ống quần buốt cóng lợi hại, tức giận làm ta đem Tiểu Thanh mắng một trận thống khoái trong lòng.
Đột nhiên đầu vai kéo căng, đòn gánh hình như bị người giữ lại không nhúc nhích được, ta xoay đầu lại, thấy Tiểu Thanh đứng ở bên cạnh ta, ánh mắt y đen nhánh nhìn ta chằm chằm nói, “Ta tới giúp ngươi.”
Y đưa tay muốn đem đòn gánh nâng lên, ta lại kéo một cái về phía trước, bực mình quay đầu đi tiếp, lần này dùng sức hơi lớn, chân trượt một cái, chút xíu thì ngã xuống đất. Tên thối Tiểu Thanh này, y nhất định là cố ý.
Kỳ thực sau khi cãi nhau mới phát hiện nhiều nơi không có Tiểu Thanh ta không dám đến. Rửa rau cũng rửa chậm, gánh nước cũng gánh không xong, ngay cả muốn ăn món gì cũng không tranh được, còn có một vấn đề rất quan trọng là ta không dám đi ra đường ban đêm, không có cách nào đi tắm.
Ta cầm chậu rửa mặt và quần áo khổ não nửa ngày, quyết định lấy can đảm đi. Dù sao ta cũng không thể dựa vào Tiểu Thanh, hơn nữa nói không chừng vận khí tốt, ở trên đường có thể gặp người đi tắm nha.
Nhưng mọi việc trong thực tế so với tưởng tượng gian nan hơn nhiều lắm, đồng thời vận khí của ta cũng không tốt đến vậy, bình thường đông người như thế kiểu gì cũng gặp được vài người, đêm nay mọi người như thông đồng với nhau vậy, chẳng có ai tới chỗ tắm.
Nhớ tới mấy chuyện đồn thổi của người trong trù phòng kia, khi đi qua hành lang tim ta đập liên hồi, hơn nữa phía sau hành lang là một mảng đất trống, có hoa cỏ có hòn giả sơn, nhưng không có đèn ***g chiếu sáng.
Mộ Dung chủ nhân, ngươi có tiết kiệm cũng không cần ở chỗ này tiết kiệm tiền có được không?
Tiểu Phi, ngươi là tiểu tư của Mộ Dung gia nha, sao lại có thể nhát gan như thế? Dù sao cũng chỉ vài chục bước, chạy đến không phải được rồi sao.
Không phải sợ! Hít sâu, nhấc chân, bắt đầu chạy…
Ta còn đang tự lấy hơi, một bàn tay mềm mại nhỏ bé từ đâu đưa qua, nắm lấy tay ta, chợt nghe tiếng Tiểu Thanh nói, “Đi theo ta.”
Tiểu Thanh kéo ta về phía trước, ta rất muốn tiêu sái mặc kệ y, nhưng chọn nơi này thì thật không hay, nếu ta thật sự làm thế, trời ơi, đoạn đường này tối như mực, ta chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan?
Quên đi, Tiểu Phi, làm người phải có khí phách, nhưng nếu như mạng còn không giữ được, khí phách còn dùng làm gì?
Có Tiểu Thanh ở bên cạnh, đi đường tối một điểm cũng không đáng sợ. Đến chỗ tắm, ta cúi đầu nói nhỏ câu cảm tạ rồi đi vào, bởi vì lo Tiểu Thanh không nhẫn nại chờ ta, ta dùng tốc độ nhanh nhất tắm cho xong rồi chạy ra, thế nhưng bên ngoài trống không, một người cũng không có.
Lòng ta chợt lạnh, nhất thời hiểu ra, Tiểu Thanh nhất định là cố ý đem ta dẫn đến đây sau đó bỏ đi, như vậy ta dù có sợ cũng phải quay trở lại.
Tiểu Thanh thối, ta biết hắn lại đang trêu cợt ta.
Trong phòng rất nhỏ, trên bàn chỉ có một ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng lờ mờ, bóng ta chiếu trên tường theo ánh đèn không ngừng lay động, vừa kéo dài vừa thu nhỏ lại, như yêu ma dữ tợn, thật là khủng khiếp, ta sợ đến nhắm mắt lại.
Tốt hơn vẫn là nên mau chóng rời khỏi đây, ta vội vã cầm lấy chậu rửa mặt vừa muốn chạy ra ngoài, chợt nghe phía sau một trận gió nổi lên, một bàn tay lạnh lẽo hướng cổ ta siết chặt lại.
Cảm giác lạnh như băng không thể nào là tay người được, hơn nữa hắn bóp rất chặt, ta không thở nổi, rất khó chịu…
Dừng lại, buông ta ra…
Ta nói không ra tiếng, chỉ có thể liều mạng lấy chân đá, dưới ánh đèn mờ tối, ta thấy một vật màu đen trước mắt lóe lên, bàn tay đang bóp cổ ta siết chặt hơn, tiếp đó là hàm răng bén nhọn lạnh lẽo kề vào cổ ta, từng tiếng thở phì phò ẩm ướt càng làm ta thêm sợ hãi.
Đau quá…
Cảm thấy có thứ gì đó tàn nhẫn đâm vào cổ ta, khí lực dường như ngay lập tức bị rút cạn, ta không cách nào giãy dụa nữa, người mềm nhũn ngã xuống, lúc này đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau chạy đến làm quỷ ảnh kia chấn động một cái, hắn nhanh chóng đẩy ta ra, lách người, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, ta nặng nề ngã xuống đất, hoảng sợ run rẩy không ngừng, quên cả ho khan.
“Tiểu Phi…” Tiểu Thanh chạy vào, thấy bộ dạng ngã dưới đất của ta, không khỏi kinh hãi, “Chuyện gì đã xảy ra?”
Ta thất thần giơ tay lau lau chỗ vừa mới bị cắn, phát hiện trên tay dính chút máu tươi, ta sợ quá nhào vào lòng Tiểu Thanh kêu to.
“Tiểu Thanh, có quỷ, có quỷ a…”
Nhất định là quỷ, tay người sao có thể lạnh đến vậy? Hơn nữa ngón tay còn đen kịt…
Chờ chút, móng tay màu đen? Hình như ta đã gặp qua ở nơi nào, chắc không phải, ta sao có thể gặp qua quỷ? Nhất định là nhầm rồi…
Đầu có chút đau, ta ôm chặt lấy Tiểu Thanh, hình như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sợ hãi trong lòng.
“Chúng ta lập tức trở về!” Khi nhìn thấy dấu răng trên cổ ta sắc mặt Tiểu Thanh càng khó coi, y thay ta lau sạch máu, sau đó ôm ta trở lại phòng, thẳng đến khi nằm lên giường của mình, ta vẫn còn không ngừng run rẩy.