Tiểu Thanh tuy rằng thích dùng mũi nhìn người, nói chuyện thì khắc nghiệt, nhưng ta nghĩ con người y thật ra rất tốt. Bởi vì y không chỉ mang ta đi tắm sạch bằng nước nóng, còn nấu cho ta một chén mì lớn, hiện tại ta đang mặc quần áo giống của Tiểu Thanh tận tình hưởng thụ chén mì nóng hầm hập trước mặt.
“Tiểu Phi, ngươi có thể ăn từ từ không, ăn hùng hục như heo.”
“Ừ ừ… hí…”
Tiểu Thanh nhăn đôi mày xinh đẹp, “Ta xin ngươi ăn đừng có phát ra tiếng được không, cứ như vài ngày rồi ngươi không được ăn vậy.”
“Tiểu Thanh, sao ngươi biết? Thật ra ta từ buổi trưa hôm qua tới giờ ngay cả một miếng cơm cũng chưa được ăn.”
Bởi vì mẹ bảo giữ bụng để vào thành ăn bánh mật, bây giờ ta mới hiểu được thì ra cha mẹ định đem ta đi bán, đương nhiên có thể tiết kiệm thêm một bữa ăn. Haizzz, tại sao ta còn không bằng con heo nhà Triệu đại thúc, Triệu đại thúc để cân cho nặng, trước khi bán còn cố cho heo ăn thật nhiều cám mà.
“Hí… Tiểu Thanh, ngươi làm cơm thật ngon, ngươi là đầu bếp sao?”
“Ta với ngươi giống nhau đều là người giúp việc, bất quá có lúc thiếu người, ta cũng sẽ hỗ trợ bưng thức ăn đến các phòng của chủ tử.” Tiểu Thanh đột nhiên hung dữ nói, “Ngươi nhớ cho kỹ, khi có người không nên nhiều chuyện! Câm điếc so với ngu ngốc tốt hơn.”
“Tiểu Thanh, ta đã nói với ngươi sẽ không ăn chực, ta sẽ làm việc.”
Tiểu Thanh rất thất bại mà thở dài, “Ta nói ngu ngốc ý là ngu ngốc, không phải ý nói ngươi ăn chực.”
“À.” Thì ra là thế, cũng không sao, dù sao bình thường ta vẫn bị người ta nói ngu ngốc.
Tiểu Thanh lại rất kỳ quái hỏi, “Ngươi thật là kỳ quái, nói phức tạp thì hiểu, trái lại những điều đơn giản cư nhiên lại không hiểu nổi.”
Ta không để ý tới Tiểu Thanh, chỉ lo cúi đầu húp mì. Kỳ thực ta cũng không biết tại sao lại thế, hình như trước đây bị bệnh nặng, sau đó người trở nên hồ đồ, nhiều thứ đơn giản đều không nhớ cũng không hiểu được, chắc cũng bởi vậy nên mới bị cha mẹ bán đi ha.
Quả nhiên, cơm nước xong không lâu sau, liền có nhiều người lục tục đi tới trù phòng, Tiểu Thanh lần lượt giới thiệu ta với từng người, mà cuối cùng không quên một câu, hắn là người ngu ngốc, có chuyện gì cũng đừng so đo với hắn. Xem ra Tiểu Thanh nói ngu ngốc ý là nói một tên ngốc, bởi vì mỗi lần y nói xong sẽ có người tự nhiên cười to nói, không nhìn ra a, bộ dạng rất thanh tú, không giống một đứa ngốc a.
Tiếng cười lan truyền, ta cũng cười với bọn họ, thấy ta như vậy, bọn họ lại càng cười vui vẻ hơn.
Đúng như Tiểu Thanh nói, ta ngay một lúc thực sự không nhớ được tên của nhiều người như vậy, nhưng cũng may, ta nhớ kỹ người cầm cái gậy dài đảo cái chảo có cán gọi là Bàn đại thúc (đại thúc mập), hắn họ Bàng, đúng là người cũng như tên, gặp hắn, ta mới biết Tiền thúc quả thật mập chưa thấm vào đâu, hơn nữa sau khi hắn cho ta một miếng thịt heo kho tộ, ta thành công nhớ kỹ tên của hắn.
Ngoài ra còn có Tiểu Đinh gầy teo và một tỷ tỷ rất đẹp tên là Tiểu Hương. Tại sao ta lại nhớ kỹ à, bởi vì người trước vừa cao vừa gầy như cái đinh, mà Tiểu Hương trên người lại thật sự rất thơm, đều không phải mùi thơm của rau xào a, chính là loại mùi hương hoa rất dễ chịu.
Tiểu Đinh nhìn ta rất kỳ quái hỏi, “Trong phủ lại nhận thêm người, hiện tại thiếu người sao?”
Tiếp theo có người thấp giọng nói một câu, “Quên rồi à? Mấy ngày hôm trước lại có đứa bé chết…”
Bàn đại thúc rống lớn một tiếng, “Lảm nhảm vớ vẩn cái gì đấy? Còn không mau đi làm việc!” Đem những lời chưa nói chặn trở lại.
Vẻ mặt của bọn họ rất kỳ quái, ta muốn hỏi một chút chuyện là như thế nào, Tiểu Hương lại mở miệng hỏi ta bao nhiêu tuổi, ta chần chờ một chút trả lời, “Hình như là mười hai tuổi đi…”
Kết quả lại rước lấy một trận cười vang của mọi người, ta rất ngạc nhiên mà gãi đầu, hình như mười một hay mười hai tuổi nhỉ. Ta không nhớ được cũng không có gì lạ, vì bình thường chẳng ai hỏi ta vấn đề này cả.
Tiểu Thanh liếc mắt nhìn ta nói, “Ngươi thoạt nhìn chưa tới mười tuổi ấy, ta năm nay mười hai, ngươi mười một ha.”
Ta không rõ vóc dáng chúng ta cũng như nhau, tại sao ta lại nhỏ hơn y một tuổi? Hơn nữa tuổi lại có thể tùy tiện đổi sao? Bất quá Tiểu Thanh không cho ta cơ hội suy nghĩ và phản kháng, y lập tức bắt ta làm việc này việc nọ.
Ta đầu tiên là nhặt rau hơn một canh giờ, sau đó lại bắt đầu rửa rau, Tiểu Thanh và vài người khác ở bên cạnh cũng làm việc giống ta. Tuy rằng trời rất rét, nhưng nước giếng cũng không lạnh, Tiểu Thanh còn đang đổ nước nóng vào trong chậu cho ta, vì vậy rửa rau cũng không quá cực khổ. Mà Tiểu Đinh cùng vài ca ca nấu món chính đang không ngừng xắt đồ ăn đã rửa sạch, ta nhìn đống đồ ăn càng ngày càng cao, không khỏi khe khẽ hỏi Tiểu Thanh, “Bọn họ xắt nhiều như vậy, liệu có ăn hết được không?”
Tiểu Thanh trắng mắt liếc ta, “Trong phủ có một hai trăm miệng ăn đấy, chỗ thức ăn đó cũng không đủ, ngươi rửa nhanh lên một chút đi.”
Ta lập tức tăng nhanh tốc độ, trời ơi, ta vừa rồi còn cho rằng rửa rau là việc làm rất nhẹ nhàng cơ đấy, ta đem tất cả rau đều rửa xong, sau đó ngồi ở cửa bếp mệt mỏi thở hồng hộc, ta liền đem ý tưởng ban đầu triệt để phủ định.
“Không phải mọi người đều nói kẻ ngốc thường khỏe hơn người sao? Sao lời này đối với ngươi một điểm cũng không đúng vậy?” Tiểu Thanh dựa vào bên cạnh ta ngồi xuống, lành lạnh nói.
Ta rất ủy khuất cúi đầu, ta đã rất cố gắng làm việc, nhưng vẫn là không làm nhanh được như Tiểu Thanh bọn họ.
“Xin lỗi, lần sau ta sẽ nhanh hơn một chút.”
Tiểu Thanh lấy cùi chỏ huých ta một cái, “Gì chứ? Ta đâu có mắng, không cần giả bộ đáng thương có được không? Ăn cái này đi, lát nữa còn bận rộn hơn đấy.” Y đưa cho ta một cái bánh màn thầu có hình bông hoa rất đẹp, ta cầm ở trong tay, lật tới lật lui ngắm nghía, không dám ăn.
“Này, hoa quyển (bánh bột mì hấp) bị ngươi xoa nắn đến nát rồi, mau ăn đi.” Tiểu Thanh hung dữ nói, “Thật là nhà quê, đến cả hoa quyển cũng chưa thấy qua.”
Tiểu Thanh thật hung dữ, ta sợ vội vàng cắn một miếng, bên trong có hành thái, còn có một chút vị mặn mặn, không có gì ăn cũng có thể ăn đỡ.
Thì ra loại bánh màn thầu này gọi là hoa quyển, vậy là đồ ăn ngon từ trước tới nay đến nhìn ta cũng chưa từng được nhìn qua.
Ta cắn một ngụm lớn hoa quyển hướng Tiểu Thanh cảm kích nói, “Tiểu Thanh, ăn thật ngon.”
Mặt trời chiều chiếu nghiêng nghiêng, khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Thanh đỏ lên một chút, y quay mặt qua chỗ khác nhỏ giọng nói, “Đứa ngốc, ta mà lại ăn ngon?”
Ta cuống quít giải thích, “Không phải, ta là nói hoa quyển ăn ngon, Tiểu Thanh không phải ăn ngon, là đẹp.”
Tiểu Thanh nhìn ta chằm chằm một lúc lâu thở dài, “Ngươi bộ dạng nhìn xinh đẹp, đáng tiếc là một đứa ngốc.”
Một lát sau lại thực bận rộn, ta không ngừng giúp bọn họ mang chén đĩa, đũa thìa, cả buổi tối ta như con chuột chạy tới chạy lui trong phòng, cũng không biết mình làm cái gì. Còn có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp qua lại lấy món ăn, y phục của các nàng tuy rằng hình thức không giống nhau, nhưng phần lớn đều lấy màu xanh làm chính, Tiểu Thanh nói nhỏ cho ta biết, những người này đều là thị tỳ trong các phòng của chủ tử, ngàn vạn lần không thể đắc tội, bảo ta chú ý.
Bất quá ta nghĩ các nàng đều là người rất tốt, nhìn thấy ta đều lại gần xoa nắn mặt ta, hỏi ta vào lúc nào, bao nhiêu tuổi rồi, tên gọi là gì. Ta nhớ kỹ Tiểu Thanh bảo, cái gì cũng không dám nói, chỉ cười hắc hắc, kết quả tất cả mọi người vẻ mặt đáng tiếc mà lắc đầu nói, sao lại là một kẻ ngốc nghếch.
Ai… Tại sao ta không nói lời nào, vậy mà vẫn bị người ta cho là đứa ngốc nghếch nhỉ?
Sau đó rửa chén rửa chén lại rửa chén, cũng may mọi người cùng nhau rửa, bằng không đống bát đĩa xếp thành núi nhỏ này chỉ sợ rửa đến hừng đông cũng không xong. Rửa được một nửa, Tiểu Hương lại gần len lén kín đáo đưa cho ta một khối điểm tâm cho ta đỡ đói, ta không biết làm từ cái gì, giòn xốp vừa thơm lại vừa ngọt ăn thật ngon, ăn vào trong bụng vẫn còn thấy thơm ngọt.
Người nơi này thật tốt, ta nghĩ thật đáng tiếc, tại sao cha mẹ không cùng đi nha, trong nhà cho tới bây giờ chưa từng có đồ ăn ngon như thế, nếu như sau này có thể gặp lại họ, ta nhất định khuyên họ cũng đến đây làm việc.
Thật vất vả bận rộn mới xong việc, bên ngoài đã một mảnh đen như mực, trên bầu trời có vài bông tuyết nhỏ rơi xuống, xem ra sắp có trận tuyết lớn ha.
Tất cả mọi người sắp chén đũa, bày thức ăn ngon tụ tập lại bắt đầu ăn. Tiểu Thanh xới cho ta một chén cơm lớn, lại chỉ vào các đĩa thức ăn lớn trên bàn hỏi ta muốn ăn gì, ta nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn chưa bao giờ nhìn thấy, đang nuốt nước bọt suy nghĩ, Tiểu Thanh tùy tiện đưa cho ta một đĩa trên bàn, lôi kéo ta tới trước cái bàn ở góc tường ngồi xuống nói, “Ăn đi.”
“Tiểu Thanh…” Ta mấp máy môi. Ngươi cũng không nghe ta phát biểu ý kiến, vậy ngay từ đầu còn muốn ta chọn thức ăn?
Tiểu Thanh gắp một đũa thức ăn vào trong bát của ta, “Chờ ngươi chọn xong thức ăn, trời cũng sáng mất. Nhanh ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Tiểu Thanh thật là khủng bố, sao y biết trong lòng ta đang suy nghĩ cái gì?