Sau khi ta đuổi theo bóng người qua hai con phố mới phát hiện mất dấu người cần tìm, đành phải ủ rũ cúi đầu trở về, nghĩ thầm chắc là mình hoa mắt rồi, nào có may mắn như vậy, vừa ra khỏi cửa là có thể gặp được?
Tiểu Thanh ở trong phủ lâu hơn ta, nếu như hỏi y…
Nguy rồi, ta bỏ lại Tiểu Thanh.
Đột nhiên nhớ tới Tiểu Thanh có khi còn ở chỗ cũ chờ ta, ta vội vàng quay trở lại, nhưng Tiểu Thanh không còn ở đó nữa, ta tìm tới tìm lui ở xung quanh nửa ngày, vẫn không phát hiện bóng dáng y.
Tiểu Thanh sẽ không bỏ mặc ta, hiện tại y nhất định cũng tìm ta ở khắp nơi, có khi ta chờ cũng không gặp được y quay lại.
Tiểu Thanh đúng là miệng quạ đen, ta lại bị lạc đường.
Thiên hạ còn có người ngốc hơn ta sao? Trong hai ngày lạc đường hai lần, hơn nữa lúc này là ta bỏ rơi Tiểu Thanh trước.
Đợi không được Tiểu Thanh, ta chỉ tùy tiện đi về phía trước, trong lòng thầm cầu xin Bồ Tát, mong người phù hộ cho ta gặp được người quen, nhưng hôm nay Quan Thế Âm bồ tát hình như không chiếu cố ta, bởi vì ta đi đến đau cả chân cũng không gặp được Tiểu Thanh, càng không nói tới Trí ca ca.
Đang định tìm một người hỏi đường một chút, bỗng nhiên một trận hương thơm truyền tới, làm ta không khỏi cố hít một hơi, thơm quá a, là mùi rau xào của trù phòng.
Trước mặt ta là một lầu các thật khí phái, ngay phía trên treo một bảng hiệu lớn màu đỏ, từng đợt mùi rượu, mùi thức ăn từ bên trong truyền ra, không cần hỏi nhất định là tửu lâu.
Từ sáng sớm tới giờ ta chỉ ăn bốn cái bánh tiêu, bụng có hơi đói, bị hương thơm làm cho ọc ọc kêu loạn, ta vỗ vỗ bụng, ngươi có kêu cũng vô dụng, ta không có tiền cho ngươi ăn a.
Ta xoay người muốn rời đi, ánh mắt lại bị cỗ kiệu đỗ cạnh tửu lâu hấp dẫn.
Thật là một cỗ kiệu xinh đẹp a, trên màn kiệu rủ xuống thêu ngân hoa xinh đẹp và hồ điệp bay lượn, tua rủ theo gió nhẹ mở, như tơ liễu đang bay.
Nhìn qua rất là cao quý nha.
Ta thấy xung quanh không có ai chú ý, chạy tới nhẹ nhàng vuốt ve màn kiệu một chút. Hồ điệp trên vải giống như thật, dường như tùy thời có thể bay lên, thật là đáng yêu, không biết vải này dùng cái gì để dệt ra? Vừa nhẵn vừa mềm, mặc lên nhất định ấm áp thoải mái a, thế mà có người lại dùng nó làm màn kiệu, thật đáng tiếc…
“Ngươi làm gì ở đây?” Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng quát trầm thấp, ta sợ quá lập tức bỏ tay khỏi màn kiệu, đầu cũng không dám quay lại, nhanh chân bỏ chạy.
Thế nhưng áo lập tức bị một bàn tay lạnh lẽo giữ lại, loại hàn ý không rõ này cực kỳ giống đêm hôm đó, không nghĩ tới ban ngày quỷ cũng dám ra ngoài, ý niệm này vừa hiện ra, ta đã bị người kéo xoay lại, sau đó đối diện với một khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.
“Quỷ a!”
Ta sợ quá thất thanh kêu to, nhưng động tác kế tiếp của đối phương khiến toàn bộ tiếng kêu của ta tiêu tan, thân thể của ta bị túm bay lên trời, thẳng tới lầu ba, bay vào cửa sổ, rơi xuống đất.
Ta nhắm chặt hai mắt không dám mở, bên tai không ngừng truyền đến tiếng cười vang.
Trời ơi, nơi này có mấy con quỷ a, tại sao chúng lại không sợ mặt trời?
“Này, mở mắt!”
Một tiếng cười vang ở bên tai, ta vội vàng dùng sức lắc đầu, “Không được!”
Ta biết có yêu quái thích thông qua hai mắt khống chế hồn phách con người, mới không bị ngươi lừa.
Nghe được lời ta đáp lại, tiếng cười chung quanh càng lợi hại hơn, một thanh âm hung dữ nói, “Ngu ngốc, con mắt nào của ngươi nhìn ra ta là quỷ.”
Hử, chúng ta không biết nhau, sao hắn biết ta ngốc, xem ra đạo hạnh của con quỷ này rất thâm sâu.
“Ha ha ha, ta cười chết mất, Hâm Phong, sao ngươi lại bị nhận là quỷ, xem ra sau này ngươi ngàn vạn lần không được đi đường ban đêm, nếu làm ngươi ta sợ sẽ không tốt.”
Thanh âm hung hữ phía sau mắng, “Câm miệng!!”
“Hài tử, bọn họ đùa ngươi thôi, ở đây không có quỷ, mở mắt ra nào.”
Phía trước truyền đến một giọng nói trong trẻo ôn hòa.
Thanh âm thật dễ nghe, như tiếng giọt mưa rơi xuống hiên nhà, hay như tiếng chuông gió khi có gió nhẹ lướt qua, chầm chậm mà dịu dàng, chỉ một tiếng này ta liền say.
Như bị người thôi miên, ta không tự chủ được mở mắt, sau đó một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc vọt vào trong mắt ta.
“Nhị công tử!”
Ta ngạc nhiên kêu, thực sự gặp người quen, xem ra Quan Âm Bồ Tát thật sự phù hộ, sau này ta phải đốt cho người nhiều hương mới được.
Mộ Dung Tĩnh nhìn thấy khuôn mặt thanh tú trước mắt, cũng không khỏi ngẩn ra.
Thực sự rất giống…
Trong trí nhớ một nụ cười quen thuộc xuất hiện trong đầu.
Lúc nãy hắn cùng Chu lão bản đến chỗ này ăn cơm, vừa tiễn Chu lão bản ra, liền thấy có đứa bé nhìn ngang ngóc dọc trước kiệu của mình, còn dùng bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt ve màn kiệu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cóng đến ửng đỏ, một đôi mắt sáng lấp lánh hiếu kỳ, mang theo vẻ ao ước và thích thú.
Đây là con cái nhà ai lại đi dạo ngoài trời giá rét này? Bất quá nhìn trang phục của hắn hình như là tiểu tư trong phủ.
Bị gương mặt đó hấp dẫn, Mộ Dung Tĩnh nhịn không được bảo Liễu Hâm Phong đem đứa bé kia lên đây, ai biết Liễu Hâm Phong vừa nhảy xuống, liền có một tiếng hét thảm truyền đến, khiến Tô Hoán Hoa ôm bụng cười ha hả không có chút hình tượng nào.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang sợ hãi sau khi thấy hắn liền lập tức tươi cười tràn đầy vui sướng, tâm tình Mộ Dung Tĩnh không khỏi cao hứng, hỏi hắn, “Ngươi biết ta?”
Ta vui vẻ gật đầu, “Đúng vậy, Nhị công tử, vừa rồi mấy người từ trong phủ đi ra, ta đã nhìn thấy công tử, ta làm việc trong trù phòng, ta là Tiểu Phi.”
Thì ra thật sự là giúp việc trong phủ, Mộ Dung Tĩnh mỉm cười gật đầu.
Nhìn kỹ Nhị công tử cười, nụ cười này làm cho ta cảm thấy ấm áp, ta biết nhìn chằm chằm như vậy rất không lễ phép, thế nhưng nét mặt tươi cười ấy lại làm ta không thể rời mắt.
Lại nói Nhị công tử với Trí ca ca có nét giống nhau, chỉ là một người cho cảm giác như một khối băng, một người lại như một khối lửa…
“Hừ!” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng kéo đường nhìn của ta tới người đứng bên cạnh Nhị công tử, là người ta vừa tưởng là quỷ kia, dáng vẻ hắn cũng rất anh tuấn, nhưng trên mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, hình như rất khó đến gần, bất quá nếu hắn ở cùng một chỗ với Nhị công tử, đương nhiên đó là người rồi, nghĩ đến mình mạo phạm, ta ngượng ngùng hướng hắn khom lưng nói tạ lỗi, “Xin lỗi, vừa rồi ta nghĩ huynh không phải là người.”
“Ha ha ha… ha ha ha…” Lần này Tô Hoán Hoa càng không nhịn được ôm bụng cười như điên.
Trong phủ sao lại có một tên tiểu tư thú vị như vậy, thật lâu rồi hắn không nhìn thấy biểu tình vừa xấu hổ vừa giận của Hâm Phong, hài tử này đến tột cùng là đang nói xin lỗi hay là đang mắng chửi người? Lần này ngay cả Mộ Dung Tĩnh cũng nhịn không được nở nụ cười, mà hai tiểu nha hoàn đứng góc tường càng mím môi cười khúc khích không dứt.
Ta ngơ ngác nhìn người mặc bạch y cười loạn kia, nếu như hắn không cười như vậy, ta sẽ đem chữ đẹp trai để nói về hắn.
Hơn nữa bọn họ đang cười cái gì? Ta không có kể truyện cười a, ta lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Nhìn đứa bé trước mắt hai hàng lông mày hơi nhăn lại, nghẹo đầu biểu tình mê muội không hiểu, hiển nhiên còn không phát hiện chỗ sai trong lời nói của mình, mà Liễu Hâm Phong đứng bên cạnh thì không nói nên lời, gương mặt xanh trắng không ngừng, Mộ Dung Tĩnh liền không nhịn được có chút buồn cười.
Vốn nghĩ gương mặt này cùng dung mạo kia lớn lên rất giống nhau, kỳ thực nhìn kỹ một chút, lại cảm thấy không giống lắm.
Tú nhan kia cho dù cười, cũng không thể che giấu được đau thương trong ánh mắt, không giống đứa bé này, hắn cười từ nội tâm, không mang theo một tia bụi trần, cười rất chân thành.
Rất ít khi thấy bộ dạng câm nín của Liễu Hâm Phong, xem ra hài tử này có khiếu khôi hài trời cho, hơn nữa bộ dáng ngây ngốc của y cũng rất đáng yêu.
Liễu Hâm Phong cắn răng hỏi lại, “Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta là quỷ?”
“Huynh vô thanh vô tức mà đứng phía sau ta, tay lại lạnh như băng, còn có thể bay, giống như con quỷ kinh khủng ta gặp lần trước…”
Ai nha, không xong, ta sao lại đem chuyện kia nói ra rồi.
Quả nhiên Nhị công tử sắc mặt ngưng trọng, “Tiểu Phi, ngươi gặp qua thứ gì không sạch sẽ sao?”
Ta lắc đầu liên tục, “Không được nói, không được nói, Tiểu Thanh không cho ta nói.”
“Tiểu Phi, ngươi không ngoan nha, tại sao muốn học người ta nói dối?”
Bị Nhị công tử nói vậy, ta lập tức nóng nảy.
“Ta mới không nói dối, đêm đó chính là có người, không phải, là quỷ, muốn hút máu ta, ngươi xem, trên cổ ta còn lưu lại dấu răng của hắn nè…”
Để chứng minh mình không nói láo, ta vội vàng kéo áo xuống, để cho bọn họ nhìn chỗ ta bị cắn, quả nhiên, ta phát hiện Nhị công tử vốn đang mỉm cười, khuôn mặt đột nhiên trầm xuống.