Hoàng Cổ Lăng cứ theo con đường đi tới, chẳng qua càng đi thì con đường càng lên cao, gập ghềnh hơn. Càng về sau, con đường lại hẹp dần đến mức không nhận ra đường nữa. Nhưng đường núi hiểm trở này không làm khó được Hoàng Cổ Lăng vốn có võ công cao cường. Đi thêm một hồi, thấy sắc trời bắt đầu tối nhưng hắn vẫn không thấy tăm hơi bốn người áo xanh lục kia đâu.
Trong lòng hắn đang chán nản thì chợt thấy có ánh lửa xa xa, kiền cảm thấy vui mừng, thầm nghĩ: " Trong núi hoang cùng cốc này, nếu có ánh lửa tất nhiên sẽ có người, chắc chắn là đám người áo xanh lục khi nãy rồi, chứ người bình thường ai lại ở chỗ hiểm trở như vầy.” Hắn lập tức triển khai khinh công, chạy như bay về phía trước!
Đi không bao lâu, đã đến một bình nguyên mênh mông, chỉ thấy bốn đống lửa thật lớn đang cháy hừng hực. Hắn lại gần mười trượng nhìn thật kỹ mới hiểu, nguyên lai ở giữa các đống lửa có một căn nhà đá nho nhỏ, không biết ai đang nướng cái gì trong gian nhà đó.
Hoàng Cổ Lăng lập tức đến gần phía đông của căn nhà, thò tay đẩy cửa đá gian phòng thứ nhất. Theo lực đẩy của tay, cánh cửa mở ra, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, có một nam tử áo xanh lục đang ngồi dưới mặt đất, hai tay hợp thành chữ thập, toàn thân căng thẳng, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ đau đớn.
Hoàng Cổ Lăng lấy làm kỳ, thầm nghĩ: "Người này đang làm gì? Chẳng lẽ đang luyện nội công sao? Xem ra không giống."
Nhìn kỹ thì thấy tay chân gã đều có khóa sắt, bị buộc vào tảng đá ở phía sau lưng.
Hắn lại đi nhìn gian thứ hai, gian thứ ba trong nhà đá, tình cảnh bên trong hoàn toàn giống ở gian thứ nhất, nhưng bên trong gian thứ tư lại là thiếu nữ áo lục.
Nguyên lai bốn người này đúng là những người đã dùng lưới đánh cá bắt lão nhân tóc trắng, nhưng lão ta giờ chẳng biết đã đi đâu.
Hoàng Cổ Lăng cảm thấy vô cùngkinh dị, mắt nhìn thấy lửa kia càng lúc càng mạnh mẽ, với tốc độ cháy này thì khó có thể ngăn cản. Vì vậy hắn đập gãy một cây cột, dùng sức dập lửa bên gian nhà có thiếu nữ áo lục. Một lát sau hắn cũng dập tắt được lửa. Hoàng Cổ Lăng đang tính đi dập lửa tiếp ở ba gian còn lại thì thiếu nữ áo lục bỗng nói: " Khách quý dừng tay, đừng làm chúng ta thêm tội.”
Hoàng Cổ Lăng kinh ngạc, không rõ ý trong lời nói của nàng, đang muốn mở miệng hỏi, bỗng nhiên từ đằng sau núi đá có một người xuất hiện, cười vang, nói:" U Tiên công chúa đã nói đỡ với cốc chủ, tạm thời ngừng trừng phạt. Hàn cô nương chiêu đãi khách nhân kia, không được lãnh đạm."
Thiếu nữ áo lục nói: "Đa tạ U Tiên Công Chúa "
Chỉ thấy người lên tiếng đó đi vào nhà đá, lấy ra một chìa khóa lớn, mở khóa sắt thả những người áo xanh lục ra.
Thân pháp của gã cực nhanh, chỉ thoáng cái đã thấy gã ra, vào cả bốn gian phòng, gỡ hết khóa sắt trên bốn người kia, cũng không thèm xoay người lại, thân hình nhoáng một cái, lại biến mất sau núi đá.
Nhìn theo bóng lưng thì gã cũng mặc áo xanh lục, chẳng qua là màu lục đậm, gần với hắc lục, xem thân pháp thì thấy rõ thực lực gã cao hơn bốn nam nữ bị khóa trong nhà đá kia.
Bốn người trong nhà đá đồng loạt đi ra, thở dài thi lễ. Lục y thiếu nữ phất tay một cái, ba gã tráng hán liền nhanh chóng chạy vào trong sơn cốc.
Lục y thiếu nữ nhìn Hoàng Cổ Lăng, lãnh đạm nói: " Nơi đây là Tuyệt Tình Cốc, chưa từng có người trong võ lâm tới chơi, hôm nay khách quý hàng lâm, thật là may mắn. Không biết các hạ đến đây muốn làm gì?"
Hoàng Cổ Lăng cười nói: "Hàn cô nương, ở dưới kia ta thấy bốn vị bắt và mang lão nhân tóc trắng kia tới đây nên mới hiếu kỳ đi theo nhìn, không có ý mạo phạm nơi này.”
Lục y thiếu nữ họ Hàn kia thản nhiên nói: "Ngươi và lão là đồng bọn?”
Hoàng Cổ Lăng lắc đầu nói: "Ta không biết lão, nhưng lão đã cứu tánh mạng của ta."
Lục y thiếu nữ nói: "Lão nhân kia tinh nghịch xông vào cốc, điên điên khùng khùng không nói đạo lý, trắng trợn quấy rối..."
Hoàng Cổ Lăng tiếp lời: "Lão quấy rối cái gì, thật giống như lời các ngươi nói là xé sách, đốt phòng sao?”
Lục y thiếu nữ nói: "Không phải sao? Ta nhận lệnh trông coi lò đan, không biết lão đầu nhi kia tại sao tự dưng xông vào đan phòng, cùng ta nói hưu nói vượn không dứt, còn nói muốn kể chuyện xưa... Lại muốn ta và lão đánh cuộc lật đổ lò đan… điên mà không giống điên, lò đan kia đang tới lúc thêm lửa quan trọng nhất, ta cùng ba vị sư huynh đều không thể rời ra, đành phải coi như không nghe thấy. Nào ngờ lão đột nhiên bay lên giơ một chân, đá ngã lăn cả lò đan dược."
Hoàng Cổ Lăng cười nói: "Là lão trách các ngươi không để ý tới lão, nói các ngươi không đúng, có phải hay không?"
Lục y thiếu nữ nói: "Còn tệ hơn nữa, lão đầu nhi kia đập gãy một cây linh chi bốn trăm năm thành hai khúc.”
Hoàng Cổ Lăng lắc đầu cười nói: "Lão nhân kia thật đúng là hồ đồ quá, một cây linh chi hơn bốn trăm năm, tất nhiên là trân bảo dị vật rồi."
Nữ nhân áo lục nói: "Lão nhân kia không chỉ làm một hai chuyện đó, lại xông vào thư phòng, cướp được một quyển sách đọc, ta đuổi theo ngăn cản, lão lại nói: "Loại sách này chỉ là biểu diễn lừa gạt trẻ con, để làm gì? Rồi lão lại một hơi hủy ba quyển đạo thư, võ công của lão cực kỳ cao, bốn người chúng ta cũng không ngăn được lão."
Hoàng Cổ Lăng mỉm cười, nói: "Tính cách lão nhân kia cổ quái, võ công cũng đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, đương nhiên các ngươi không ngăn được rồi."
Lục y thiếu nữ lại nói: "Lão náo loạn đan phòng, dược phòng, thư phòng, cũng có thể bỏ qua được, nhưng lão xông vào cả kiếm phòng. Cả một phòng binh khí như vậy, không phải là nơi để đùa nghịch, vậy mà lại một mồi lửa đốt hết. Chúng ta lo dập lửa, rốt cuộc để lão tranh thủ thời cơ trốn mất.”
Hoàng Cổ Lăng nghe được trong nội tâm âm thầm buồn cười, cảm thấy lão nhân kia quá tinh nghịch, thật sự là náo làm cho người khác không biết nên khóc hay cười.
Hoàng Cổ Lăng thấy lục y thiếu nữ kia có gương mặt thanh nhã tuyệt luân, da trắng phiếm hồng, rất là xinh đẹp. Chẳng qua lúc nàng nói chuyện trên mặt thủy chung vẫn lạnh như băng.
Hắn thầm nghĩ thiếu nữ này nếu biết cười thì sẽ càng đẹp hơn, nên lập tức nói: "Hàn cô nương, thời cổ đại Chu U vương đốt Phong Hỏa đùa giỡn chư hầu, làm mất cả giang sơn cũng chỉ mong muốn thấy nụ cười của một vị giai nhân. Để thấy được một nụ cười phải vất vả như thế, xem ra cổ kim đều giống nhau."
Lục y thiếu nữ trẻ tuổi ngây thơ, nghe Hoàng Cổ Lăng trêu chọc, cũng nhịn không được nữa, cười khanh khách một tiếng, rốt cuộc đã bật cười.
Khi nàng cười lên, quả nhiên xinh đẹp vô cùng. Nàng chẳng những có vẻ đẹp như Lý Mị Hồng, Tây Môn Ngọc Lan, mà còn có khí chất thoát tục, điều mà các nữ tử khác không có được.
Hoàng Cổ Lăng thấy nàng cười khiến khoảng cách giữa hai người nhất thời giảm đi hơn phân nửa, trong lòng cũng vui vẻ nói: "Ài! Thế nhân đều biết khó có được nụ cười của mỹ nhân, người ta nói gì mà nụ cười khuynh quốc khuynh thành, kỳ thật cũng là một nụ cười mỹ nhân khó cầu mà thôi”
Lục y thiếu nữ mở to hai mắt, hỏi: "Đó là cái gì?"
Hoàng Cổ Lăng nói: "Đó chính là tên của người đẹp, gặp được mỹ nhân đã là có duyên phận rất lớn, thấy nàng cười nói tự nhiên chính là tổ tông tích đức, bản thân cũng đã tu hành ba kiếp.”
Hoàng Cổ Lăng còn chưa dứt lời, lục y thiếu nữ lại cười khanh khách. Hoàng Cổ Lăng vẫn nghiêm trang rồi nói tiếp: "Muốn chính miệng mỹ nhân nói ra tên của mình chắc là phải mười tám đời tổ tông tích được nhiều âm công.”
Lục y thiếu nữ nói: "Ta không phải là mỹ nhân gì cả, ngươi cần gì phải giễu cợt. U Tiên Công Chúa của chúng ta mới là đệ nhất mỹ nhân đấy."
Hoàng Cổ Lăng cười nói: "Chỉ cần trong lòng ta thấy đẹp thì sẽ đẹp, còn trong lòng không có thì ta vẫn thấy nàng ta xấu đấy.”
Hắn nói mấy câu đó vẫn là ý khen nàng ta đẹp, đột nhiên trên mặt lục y thiếu nữ khoác lên một vẻ u buồn, nàng nói: "Ta họ Hàn, tên Chi Hương, là con gái độc nhất của Tuyệt Tình Cốc chủ. Bây giờ ngươi nhanh rời đi, ta không muốn hại tánh mạng của ngươi."
Hoàng Cổ Lăng nghe vậy lắp bắp kinh hãi, nói: "Hàn Chi Hương cô nương, vừa rồi người nọ truyền lệnh, không phải là nói ngươi không được lãnh đạm chiêu đãi ta sao? Chẳng lẽ bọn hắn muốn giết ta?"
Hàn Chi Hương lạnh lùng nói: "Tuyệt Tình Cốc, tên này cũng không phải để trưng cho vui, vừa rồi gọi ta chiêu đãi ngươi, chính là nói ta không nên buông tha ngươi. Ài! khả năng U Tiên Công Chúa đã sớm biết ngươi, bằng không nàng cũng sẽ không muốn mạng ngươi liền như vậy. Lúc trước phụ thân rất thương yêu ta, khi ta mười tuổi thì mẹ ta chết, từ đó về sau phụ thân đối xử với ta càng ngày càng nghiêm khắc. Hôm nay ta lại nói cho ngươi biết âm mưu này, không biết ta sẽ chịu hình phạt thế nào, nhưng ta cũng không muốn thấy ngươi chết. Ngươi đi nhanh đi!”
Dứt lời, hai mắt Hàn Chi Hương rơi hai giọt lệ, nàng quay người đi nhanh như điện.
Hoàng Cổ Lăng ở đằng kia nghe vậy thì còn đang ngẩn ngơ, đợi hắn muốn hỏi nàng cho rõ thì đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi của nàng đâu.
Hoàng Cổ Lăng sợ run một hồi, tăng cước bộ chạy vào cốc, nhưng được hơn mười trượng, hắn dừng chân thầm nghĩ: "Hàn Chi Hương chỉ mới lần đầu gặp mặt lại không sợ bản thân bị phạt mà thả ta đi. Bản thân ta lại vào Tuyệt Tình Cốc há không phải cô phụ ý tốt của nàng. Theo như lời nàng nói, vị U Tiên Công Chúa và phụ thân nàng rất vô tình, tàn nhẫn. Mặc dù ta theo chân bọn họ, cũng không thù không oán, nhưng trong giang hồ, nhân tâm nham hiểm thâm độc xảo trá, muốn giết liền giết, cũng không quan tâm gì tới đạo nghĩa giang hồ. Hàn Chi Hương nói sẽ phải chịu hình phạt, nhưng nàng chính là con gái duy nhất của cốc chủ, chắc cũng sẽ không bị phạt quá nặng.”