Lão đạo nhân kia nói: "Nều ngươi lại tiếp tục chạy trốn lần thứ hai, sẽ không tốt như vậy đâu. Ta sẽ cho toàn thân ngươi ngứa ngáy, đau đớn ba ngày. Lần thứ ba chạy nữa, ta sẽ đem ra đánh chết. Lão nói bằng một giọng bình thản, giống như đánh chết ta căn bản không cần phải tính toán gì. Ánh mắt kia nghiêm khắc rất đáng sợ, ta rất sợ hãi...Ta nói...Ta còn muốn trở về khách điếm Tứ Hải. Nhưng lão đạo nhân nói: "Kẻ nào thay thế ngươi, nếu hắn không làm gì xấu, ta buộc phải nhận hắn làm đồ đệ."
Hoàng Cổ Lăng hơi cười, nói: "Vậy sao mấy ngày hôm trước, ta thấy ngươi vẫn làm tiểu nhị ở Khách điếm Tứ Hải?"
Vẻ mặt Kim Bất Khuất buồn rười rượi nói: "Lão đạo nhân kia vài ngày dạy ta công phu ném cục đá, rồi đột nhiên lại cho ta trở về Khách điếm Tứ Hải điều tra một người, cùng với cái gì... Sát Nhân Chỉ...gì đó......! Lão qui định cứ mỗi tháng, ta phải tới đây báo cáo tình hình, nếu chậm một ngày, thương thế của ta sẽ phát tác......."" Nói tới chỗ này, lập tức gương mặt của Kim Bất Khuất bị bao phủ một vẻ thống khổ.
Hoàng Cổ Lăng nghe xong lời y nói, trong lòng không khỏi chấn động: "Bảy ngày đầu đã có thể dạy người dùng cục đá điểm huyệt, như vậy dị nhân trong cốc này là một người có võ công sâu xa khó lường rồi.""
Lý Mị Hồng mỉm cười hỏi: "Kim tiểu đệ, thương thế ngươi thế nào?"
Kim Bất Khuất khẽ thở dài một tiếng, mắng: "Lão đạo nhân kia thật sự là đáng hận, bởi vì lão sợ ta chạy trốn, động tay động chân trên người ta, mỗi tháng phải tới nơi này cho lão chữa một lần, bằng không thì bụng ta sẽ đau nhức như bị xoắn nát vậy. Hoàng thiếu gia, võ công của ngươi rất cao, ta cầu ngươi hãy cứu giúp ta lần này."
Hoàng Cổ Lăng nói: "Được, phiền ngươi dẫn đường, chúng ta đi gặp sư phụ ngươi chào từ biệt."
Kim Bất Khuất nói: "Cái gì? Gặp cái lão đạo nhân kia chào từ biệt? Lão sẽ không cho ta đi với ngươi đâu!"
Hoàng Cổ Lăng mỉm cười, nói: "Ta không biết sư phụ ngươi đã làm gì trên người của ngươi, nếu như không gặp được lão trước khi đi, ta cũng không thể nào giải cái nạn này cho ngươi được."
Chợt nghe một thanh âm già nua vang lên: "Vị cao nhân nào đã coi trọng đến cái tên đệ tử không ra gì của ta thế?"
Thanh âm không lớn lắm, nhưng tiếng vọng
đến nghìn ngọn núi, đụng phải rừng đá bên trong... ông.... ông.... dội lại.
Kim Bất Khuất lập tức trốn ra sau lưng Hoàng Cổ Lăng. Chỉ thấy Hoàng Cổ Lăng cao giọng nói: "Kẻ mạt học Hoàng Cổ Lăng, không có mắt nên ngộ nhập Tiên cảnh, mong tiền bối thứ tội."
Nói chưa dứt lời, chợt hai mắt hắn sáng loà, một người đạo sĩ mặc hoàng bào tím, tướng mạo cực kỳ xấu xí, đã xuất hiện bên ngoài thạch trận.
Kim Bất Khuất hoảng sợ tới mức tay chân run
rẩy, trốn sau lưng Hoàng Cổ Lăng, không dám ló đầu ra.
Lý Mị Hồng kéo tay của y, ôn nhu nói: "Kim tiểu đệ, không cần phải sợ, hết thảy có chúng ta giải quyết giúp ngươi."
Lão đạo sĩ mặc đạo bào không thèm để ý đến y, vừa vặn nhìn về phiá Hoàng Cổ Lăng, và "Thiết Chỉ Ngọc Phiến", nói:
"Mười mấy năm qua, có thể đi ra thạch trận của ta chỉ có đám người các hạ, không cần phải nói cái gì thứ tội.... hay không thứ tội. Các ngươi đã có thể ra khỏi thạch trận, chắc hẳn các ngươi cũng có thể dẫn tên đệ tử không ra gì của ta đi ra ngoài được rồi. Các ngươi hãy dẫn hắn đi đi!" Trong lòng bốn vị cao thủ đương tràng không khỏi rùng mình.
Vừa rồi nghe tiếng nói của lão đạo sĩ kia, mặc dù tiếng vọng theo gió đưa đến, thực tế nơi phát xuất của lão, ít nhất cũng trăm mấy trượng bên ngoài. Âm thanh vừa đến, thì người cũng đã đến, trong rừng đá này không khác Động Thiên, điều đó không cần phải nói, thân pháp đạo sĩ kia cực nhanh, đúng là khó tưởng tượng nổi.
Tây Môn Ngọc Lan cũng đã ra khỏi trận, nàng đứng yên một bên. Giờ phút này trong lòng nàng cũng kinh dị không thôi, nàng cảm thấy khinh công vị đạo nhân này cực nhanh, không kém gì sư phụ.
Hoàng Cổ Lăng nghe khẩu khí của lão đạo
nhân, trong đó âm thầm ẩn chứa ý tứ sâu xa, là muốn dùng vũ lực lưu lại bọn hắn.
Hắn ôm quyền nói: "Lão tiền bối, hắn chỉ là một tiểu hài tử ngu ngốc, lão tiền bối tội gì phải hạ độc câu thúc tự do của hắn. Vãn bối xin cả gan mong lão tiền bối hạ thủ thi ân. Hoàng Cổ Lăng khắc cốt ghi tâm, không dám quên."
Sắc mặt Tử Hoàng Bào Đạo Nhân trầm xuống, lạnh lùng nói: "Các ngươi nếu như có thể xuất nhập trận này, thì tại sao không thể giải trừ cấm chế trên người hắn?"
Lý Mị Hồng đột nhiên nói: "Hoàng tướng công, chúng ta đi thôi! Lão có thể ra tay ám toán Kim Bất Khuất, chẳng lẽ chúng ta không có cách nào trị liệu hay sao?"
Nói dứt lời, nàng dắt Kim Bất Khuất, chậm
rãi đi ra khỏi rừng đá.
Lão Đạo sĩ tay cầm cây phất trần, thân hình lão bất động, vẫn đứng nguyên một chỗ, phất trần nhẹ nhàng phất một cái, lạnh lùng nói: "Chim con lông cánh chưa mọc đủ đã muốn bay ư?"
Cây phất trần tuy nhẹ nhàng phất một cái, nhưng nàng nghe có tiếng gió, hơn nữa không cần quay đầu lại, đã biết phất trần kia bay ra những huyền tơ, âm thầm điểm tới huyệt đạo của nàng và Kim Bất Khuất.
Lão đạo nhân có thể nhẹ nhàng sử dụng phất trần, bắn ra mấy sợi tơ nhỏ, như phi châm điểm huyệt, thật sự rất khó phòng bị.
Lý Mị Hồng mang theo Kim Bất Khuất, thân
hình lóe lên, bay tới vài thước!
Tê tê...ê...eeee... Một hồi nhẹ vang lên, hơn mười sợi huyền tơ bắn vào trong đám hoa, nếu Lý Mị Hồng không sớm phòng bị đã sớm bị ám toán.
Võ công Lão Đạo Sĩ thể hiện ra làm cho mọi người trong tràng đều kinh hãi, tuy lão dùng tuyệt kỹ sợi huyền tơ này không sánh bằng so với Phi Hoa Trích Diệp, nhưng với công lực phi phàm như thế, hẳn là bốn vị cao thủ trong tràng không ai sánh bằng.
Lý Mị Hồng dịu dàng nói: "Kim tiểu đệ, còn không mau Tạ ơn sư phụ đi!"
Nàng biết rõ một bực cao nhân võ học, khi xuất thủ thất bại, ít nhiều cũng cảm giác khó xử, xấu hổ, vô năng trước mặt đồ đệ.
Kim Bất Khuất vốn là kẻ lanh lợi, tuy rằng không thực lòng, nhưng y vẫn cung kính lạy một cái: "Đa tạ sư phụ cho đi!"
Sắc mặt Tử Hoàng Bào Đạo Nhân xanh mét, lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, ta và ngươi đoạn tuyệt danh phận thầy trò, ngươi hãy bảo trọng, đi đi!"
Thanh âm kia đâm thẳng vào màng nhỉ của Kim Bất Khuất. Trong lòng y chấn động, đột
nhiên ngã quỵ xuống đất, y cảm giác cơ thể phát nóng lên.
Vẻ mặt Kim Bất Khuất như đưa đám nói: "Hoàng thiếu gia, bụng ta đau lắm."
Lý Mị Hồng xoay người, chỉ thấy cặp mắt đạo nhân hoàng bào tím mở trừng trừng nhìn mình, phát ra tiếng nói, âm thanh rất khó nghe: "Thật bản lĩnh, thật bản lĩnh, sư phụ ngươi là ai? Hãy cho ta biết để thỉnh giáo!"
Lý Mị Hồng dịu dàng cười, nói: "Sư phụ ta sớm đã qua đời, trước mắt bốn người chỉ có nàng này là còn có sư phụ, bà ta là Hồng Thập Tự bang chủ "Nhân Từ Thánh Mẫu" Lục Huyên Trần."
Nói xong, ngón tay Lý Mị Hồng chỉ vào Tây Môn Ngọc Lan.
Đàm Tương Thanh thấy Lý Mị Hồng muốn đẩy chuyện này qua cho Tây Môn Ngọc Lan, trong lòng có chút bất bình, nhẹ giọng cười nói:
""Lý cô nương! Tại sao phải nói những lời này?"
Lý Mị Hồng hừ lạnh một tiếng nói: "Đàm minh chủ, ngươi hỏi chính nàng thì biết."
Tây Môn Ngọc Lan đột nhiên che mặt khẽ nấc
lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Nào ngờ Tử Hoàng Bào Đạo Nhân lạnh giọng
cười nói: "Đã thế thì, nàng kia đứng lại."
Phất trần trong tay lão nhẹ phẩy, Tây Môn Ngọc Lan cảm thấy hơn mười chỗ huyệt đạo trên chân đồng thời run lên, tựa như bị rất nhiều con kiến chích, lập tức thân thể mềm nhũn, té trên mặt đất.
"Thiết Chỉ Ngọc Phiến" Đàm Tương Thanh, nhất thời không biết rõ sự tình giữa bọn họ, gã không thể tưởng tượng được Hoàng Cổ Lăng tại sao lại bất cận nhân tình, lại để một thiếu nữ yếu đuối bị người ta khinh nhục như thế.
Tuy trong lòng Hoàng Cổ Lăng cực kỳ thống hận Tây Môn Ngọc Lan, nhưng giờ phút này thấy nàng bị đạo nhân dùng phất trần gây thương tổn, trong thâm tâm hắn thật sự băn khoăn bất an. Vì hắn vốn là người hiệp nghĩa, giờ phút này nội tâm hắn giằng co tự hỏi, rồi tự trả lời, do dự, không biết nên làm gì.
Đột nhiên hắn đưa mắt nhìn lại hướng Tây Môn Ngọc Lan.
Chỉ thấy Tây Môn Ngọc Lan chậm rãi lật tấm
thân ngồi dậy, hai dòng nước mắt nóng tràn mi rơi xuống đôi má đỏ hồng, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chăm chú Hoàng Cổ Lăng, môi đỏ hé mở, muốn nói nhưng lại thôi, thay vào chính là dòng nước mắt vô tận.
"Thiết Chỉ Ngọc Phiến" Đàm Tương Thanh chậm rãi đi về phía Tây Môn Ngọc Lan, đột nhiên một hồi gió nhẹ thổi qua.
Tử Hoàng Bào Đạo Nhân từ cách đó ba trượng nhẹ nhàng đi đến, lạnh lùng nói: "Ngươi tới gần nàng một bước, ngươi cũng sẽ bị lưu tại đây."
Đàm Tương Thanh nghe được trong lòng giận dữ, không khỏi ngửa mặt lên trời cười dài một hồi: Ha...ha...ha...ha...!
Thanh âm cao vút nhưng rõ ràng, giống
như một thanh kiếm đâm vào đá trong rừng, đụng thạch bích, phát ra thanh âm bén nhọn.
Sắc mặt Tử Hoàng Bào Đạo Nhân đột nhiên trầm xuống, phất trần rung động, lạnh giọng nói: "Không ngờ ngươi còn có chút tu vi, lão hủ nhìn lầm."
Đàm Tương Thanh chính là võ lâm Minh chủ bạch đạo giang hồ, cả đời gã chưa từng bị người nào khinh miệt qua. Đàm Tương Thanh làm người có hàm dưỡng sâu sắc, từ trước đến nay không dễ gì tức giận. Lần này gã giận quá mà cười, công lực thâm hậu vô cùng.
Hoàng Cổ Lăng cảm thấy công lực của gã cũng không kém hơn Dương Hoàn.
Đàm Tương Thanh ngưng cười, thần khí ổn
định, nhàn hạ, mỉm cười nói: "Khí thế các hạ kinh người, hầu như không để người võ lâm giang hồ vào trong mắt. Ta tin chắc các hạ đây đích thị là một nhân vật có thanh danh địa vị rất cao, vô tiền khoáng hậu. Ta kính thỉnh các hạ nói ra danh tính, cho kẻ ếch ngồi đáy giếng như ta được mở mang kiến thức."
Trong lời nói Đàm Tương Thanh chứa đựng vẻ mỉa mai chua chát.
Tử hoàng trường bào đạo nhân cả giận hừ một tiếng nói: "Bằng những lời này của ngươi, lão hủ không thể không lưu ngươi lại. Ngươi còn không rút binh khí ra, còn chờ đợi đến khi nào?"
"Thiết Chỉ Ngọc Phiến" Đàm Tương Thanh khẽ cười nói: "Ta đứng tại nơi đây, không có ý trốn chạy, ngươi muốn lưu ta lại, không xuất chiêu còn chờ khi nào?"