Hoàng Cổ Lăng triển khai thân hình nhanh chóng lao đi. Giờ phút này trong lòng hắn ngập tràn cảm giác đau đớn thê lương. Một lần nữa, hắn lại sắp phải chịu đựng sự hành hạ cực kỳ thống khổ.
Hắn hận, hận chính mình vì sao lại nhiễm căn bệnh hiểm nghèo quái dị này!
Lúc này, Hoàng Cổ Lăng cảm thấy một cỗ nhiệt lưu chậm rãi dâng lên tại đan điền.
Hổ mục của hắn sáng lên, từ từ biến thành màu đỏ sậm.
Hoàng Cổ Lăng biết căn bệnh hiểm nghèo của mình đã sắp phát tác, hắn tận lực lao đi như bay, một mạch chạy đến hơn mười dặm.
Nơi này là một mộ địa dày đặc âm khí.
Hai tròng mắt của hắn phát ra ánh sáng đỏ rực, khuôn mặt bị bao phủ bởi một tầng khí xanh hung ác khiến người ta sợ hãi.
Trời có lúc nắng lúc mưa, con người cũng có họa có phúc. Trong khoảnh khắc này, một sự thống khổ không thể chịu đựng được khiến cho hắn như biến thành dã thú. Trong miệng hắn không ngừng phát ra những tiếng gào thét, vang lên giữa mộ địa hoang vắng âm u càng khiến người nghe trong lòng phát lạnh.
Là vượn gào, là sói tru, hay là quỷ khóc!
Hoàng Cổ Lăng bỗng nhiên khoa tay múa chân, lăn lộn trên mặt đất, bởi vì lúc này hắn có một cảm giác thống khoái khó hiểu. Là hổ thẹn, là giận dữ, hay là thương hại chính mình?
Những vì sao trên bầu trời dần dần biến mất, như những đốm lửa nhỏ lụi tàn. Tâm tình của hắn cũng giống như ngọn lửa chập chờn vô định, có lúc bạo nộ như lôi, có lúc lại đau đớn như muốn chết đi. Đột nhiên lồng ngực của hắn dường như trống rỗng, trong đầu cũng không còn suy nghĩ nữa, giống như cả thế giới này đã lãng quên.
Hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, giãy dụa kêu khóc. Những bụi gai đâm vào tay và chân hắn của hắn, đâm vào đầu và mặt của hắn, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn.
Một luồng khí lưu nóng như lửa đốt lưu chuyển khắp mọi lỗ chân lông, huyết mạch của hắn như muốn vỡ tung. Một cỗ nhiệt lưu xông thẳng lên đỉnh đầu dẫn đến những cử động điên cuồng đáng sợ.
Sao ẩn trăng mờ, đêm dài qua đi, trạng thái điên cuồng quái dị của Hoàng Cổ Lăng cũng từ từ dừng lại.
Nước mắt khiến cho tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ. Hắn đứng dậy, ngồi xuống trên một phần mộ, nhìn những đám cỏ dại tràn ngập khắp nơi, bao phủ những tấm bia mộ mọc lên như rừng.
Hắn biết, không bao lâu nữa chính mình cũng sẽ biến thành một đống xương trắng như những người nằm dưới những tấm bia mộ này.
Quái bệnh của Hoàng Cổ Lăng vốn sáu tháng mới phát tác một lần, nhưng lần này phát tác sớm hơn ba tháng, vì vậy hắn cho rằng sinh mệnh mình đang dần dần rút ngắn.
Hoàng Cổ Lăng nhớ kỹ quái bệnh này phát sinh là vào sáu năm trước đây, cũng là sáu tháng trước lúc sư phụ hắn qua đời. Khi sư phụ truyền nội công cho hắn, đã điểm lên ba huyệt đạo trên người hắn. Sư phụ nói muốn hắn tu luyện một loại nội công tà phái, vận chuyển khí huyết nghịch lưu để gia tăng công lực của bản thân.
Thế nhưng trước khi sư phụ giải khai ba huyệt đạo đó cho hắn, người đã bị hại một cách bi thảm.
Hoàng Cổ Lăng buồn bã thở dài: “Sư phụ… người có biết Lăng nhi đã phải chịu đựng sự giày vò tàn khốc này mười ba lần rồi không? Chẳng biết lúc nào con sẽ đột ngột chết đi… Vậy thì huyết cừu của người con làm sao báo được?”
Những cơn gió sớm mai của trời thu tuy mát mẻ nhưng cũng không thể xoa dịu ngọn lửa phục cừu đang rực cháy trong lòng hắn. Hoàng Cổ Lăng ngửa mặt lên trời hét lớn, thanh âm như tiếng long ngâm vút thẳng lên tận trời, vang vọng không ngừng.
Sau khi hét lên, nỗi buồn phiền đè nặng trong lòng hắn cũng vơi đi ít nhiều, tâm tình cũng từ trong hồi ức đau thương và thống khổ bình tĩnh lại. Hắn nhìn lên bầu trời lúc này đã bắt đầu hé lộ những tia nắng ban mai.
Hoàng Cổ Lăng sửa sang lại một chút đầu tóc rối tung. Gió sớm mai khẽ vờn qua khuôn mặt mang đến cảm giác khoan khoái, nhưng lại càng khiến cho mộ địa tăng thêm vẻ thê lương.
Lúc này giác quan của hắn dường như càng linh mẫn hơn so với trước kia, trong tai đột nhiên nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt.
Hoàng Cổ Lăng giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào mộ địa này còn có người?”
Ánh mắt của hắn tập trung vào phần mộ địa cách đó hơn mười trượng, chỉ thấy một lớp sương mù mờ mịt, không hề có bóng người. Hắn vươn người đứng dậy, chậm rãi đi về hướng đó.
Bỗng nhiên Hoàng Cổ Lăng nhìn thấy tại một tấm bia mộ cũ kỹ trước mặt, dường như có một bóng người đang ngồi dựa vào. Hắn nhíu mày, liền kêu lớn:
- Là ai?
Nhưng đối phương dường như không hề nghe thấy. Hoàng Cổ Lăng lại bước đến gần bốn năm trượng, đột nhiên kinh hô một tiếng. Chỉ thấy người nọ trên người mặc y phục màu đen, khuôn mặt che lại bằng khăn đỏ, đúng là võ lâm hồng cân sát thủ. Trên người gã đầm đìa máu, nơi ngực có một miệng vết thương, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, hiển nhiên gã vừa bị thương không lâu.
Hoàng Cổ Lăng nhanh chóng suy nghĩ: “Lần này ‘Sát Nhân điện chủ’ ra lệnh cho chín hồng cân sát thủ đi giết người. Tại miếu cổ đã có bảy người tự sát, mà mình cũng đã giết vị Thiết Chưởng kia, Lang Thiên Như có lẽ cũng đã giết chết một người, vậy kẻ này là ai? ”
Hồng cân sát thủ này đột nhiên khẽ mở mắt ra, nhìn Hoàng Cổ Lăng hừ nhẹ một tiếng, sau đó đầu của gã lại gục xuống, hiển nhiên gã đã không còn cầm cự được nữa.
Hoàng Cổ Lăng mặc dù vô cùng căm ghét bọn sát thủ này, nhưng nhìn thấy vẻ thê lương ai oán trong ánh mắt kia, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác đồng tình thương hại. Nên biết những sát thủ này có ai lại không không bị người khác ép buộc. Ngẫm lại trước kia, sư phụ của hắn chẳng lẽ không phải là đồng đạo của những hung thủ sát nhân này hay sao?
Hắn không biết vì sao “Sát Nhân điện chủ” có thể ép buộc bọn họ giết người, hơn nữa những hung thủ này đều là nhân vật thành danh trên giang hồ.
Hoàng Cổ Lăng bước đến gần hai bước, tay phải nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn đỏ trên mặt của gã ra. Chỉ thấy gã là một trung niên nhân sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy ốm, hai gò má hóp sâu.
Hồng cân sát thủ này đột nhiên mở mắt ra. Gã cố gắng hít một hơi thật sâu, cặp môi khẽ mấp máy:
- Ta… trên người có “Sát Nhân chỉ”…
Gã cũng chỉ nói được một câu này, tiếp đó không còn thanh âm nào nữa. Hoàng Cổ Lăng vội vàng đặt tay phải vào huyệt “Khí Hải” của gã, một luồng chân khí truyền vào đan điền. Chỉ nghe được thanh âm yếu ớt lại vang lên:
- …Vạn người tranh đoạt, không tiếc thân bại danh liệt. Ta mặc dù đã bị trừng phạt đích đáng, nhưng đến chết vẫn không cách nào cứu được Chung Nam Kiếm Khách Cơ Thanh La … Trong lòng khó yên, chết không nhắm mắt … Thế gian âm hiểm, đều là hạng người lừa đời lấy tiếng. Ngươi hãy đem phong thư trên người ta cho Chung Nam Kiếm Khách Cơ Thanh La. “Sát Nhân chỉ” coi như là đền ơn.
Nói đến đây, gã đã đoạn khí.
Hoàng Cổ Lăng cảm thán một tiếng, lấy từ trong người gã ra một phong thư làm bằng giấy dày, bên trong còn bọc lấy một vật. Mở ra thì thấy một ngón tay cái màu đỏ tươi như máu, khi vừa chạm đến lại có cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.
Hoàng Cổ Lăng giật mình, thầm nghĩ: “Tại sao lại là ngón cái bên phải? ‘Sát Nhân chỉ’ mà Lang Thiên Như đưa cho ‘Sát Nhân điện chủ’ không phải chính là ngón cái bên phải hay sao? Nghe nói ‘Sát Nhân chỉ’ này tổng cộng có mười ngón trên hai bàn tay trái phải, chẳng lẽ ‘Sát Nhân chỉ’ của Lang Thiên Như là giả?”
Hoàng Cổ Lăng cẩn thận quan sát “Sát Nhân chỉ” đã khiến cho võ lâm điên cuồng tranh đoạt này. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào ngón tay màu đỏ tươi lóe lên những sắc thái cực kỳ mỹ lệ.
Đột nhiên Hoàng Cổ Lăng nhìn thấy, ngón tay dưới ánh mặt trời chiếu xuống hiện ra những hoa văn kỳ lạ, hắn cũng không biết đó là hình gì.
Hoàng Cổ Lăng đứng dưới ánh dương quang, dần dần cảm giác được một luồng khí lạnh phát ra từ “Sát Nhân chỉ” vào trong tay hắn, chạy dọc theo cánh tay thâm nhập vào phế phủ hắn, cảm giác mát rượi cực kỳ dễ chịu.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, khẽ lẩm bẩm: “Khó trách thiên hạ võ lâm không tiếc đổ máu để tranh đoạt ‘Sát Nhân chỉ’ này. Mặc dù bí mật chính thức của nó ta vẫn không biết, nhưng chỉ nhìn vào màu sắc mỹ lệ, nhất định là cổ vật giá trị liên thành. Hơn nữa còn có công hiệu giải nhiệt, đúng là một kiện bảo vật thế gian hiếm thấy".
Hoàng Cổ Lăng bọc “Sát Nhân chỉ” lại cất vào trong người. Hắn nhìn đến lá thư, chỉ thấy trên bề mặt phong thư làm bằng giấy dày có viết: “Chung Nam Kiếm Khách Thanh La đại triển”. Chữ viết mạnh mẽ có lực, thiết bút ngân câu, thư pháp vô cùng khéo léo.
Hoàng Cổ Lăng không khỏi liếc nhìn người đã chết, khẽ thở dài một tiếng. Hắn liền đào một phần mộ ngay tại mộ địa này, mai táng gã.
Sau khi hoàn tất công việc thì đã là giờ ngọ. Hắn lặng lẽ cầu khấn cho người đã chết, sau đó buồn bã rời khỏi mộ địa.