Lúc này Rokuro đã cùng Simon đánh nhau, một bên tiến công không ngừng ,
một bên thì vừa đánh vừa lui,người tiến công không ngừng là rokuro, hắn
có “tay quỷ thật sự rất phù hợp với lối đánh thẳng tiến công thêm cái lá phù màu đỏ màu main cho nữa, còn simon không ngừng dùng kiếm đón đỡ
không ngừng thối lui trong đầu không biết đang nghĩ cái gì.
“Banh... banh... banh... đừng rảnh rỗi phân tích chiêu thức của tôi... anh chết chắc rồi... “
Rokuro dùng ''tay quỷ'' đánh tới tấp, mỗi quyền đánh tới lại lưu một cái ấn phù hình tròn màu trắng trong suốt, hắn nhìn simon tự tin nói.
“Cái gì?... rầm... bùm...”
Simon lúc này mới để ý xung quanh của mình, xung quanh simon bây giờ là
dày đặc ấn phù màu trắng đó, đồng tử của simon co rụt lại vì mấy cái ấn
bắt đầu phát sáng mà phát sáng thì tất nhiên là nó đã phát động công
kích rồi, mỗi cái ấn lại hóa thành một cột sáng hướng simon đánh tới,bùm một phát bụi bay đầy trời.
“Thì ra là vậy sao?... ngươi dùng kĩ thuật ''yếm mị''... ta nói không
sai chứ?... ngươi đem xung lực yếm vào phù ấn... sau đó tùy ý kích phát
ra... nhưng nó có giới hạn... ta nói đúng rồi phải không? “
Simon xuất hiện ở cột đá sau lưng Rokuro, nhìn hắn tự tin nói, cách phân tích chiêu thức này không thừa đối với âm dương sư mà trái lại nó rất
có ích, thứ nhất có thể biết cách phá giải chiêu thức đó của đối thủ thứ hai là nếu như nói đúng thì làm cho đối thủ xuống tinh thần ngay lập
tức như một loại trấn áp tinh thần đối thủ vậy,thứ ba , tất nhiên là có
thể học tập cách chiến đấu đó rồi, đây là vì sao simon hay phân tích
trong trận chiến.
“ Làm... làm gì có chuyện đó?... ngươi nói phi lý hết sức ... chiêu của tôi khác xa anh miêu tả...”
Rokuro nhìn đi ngả khác mặt đầy mồ hôi nói, rõ ràng bị nói trúng tim đen rồi còn chối.
“Sai rùiiii...”
Simon quay đầu đi ôm mặt, rõ ràng là đang xấu hổ, main biết cái tên này
căn bản là ''mọt sách'', hắn cũng là đệ tử của ''bạch hổ'' seigen, hắn
học thuộc gần như toàn bộ sách của phòng vẽ phù chỉ có mấy cấm phù là
hắn chưa đọc thôi , ''siêu cấp mọt sách'' như simon mà nói sai không xấu hổ mới lạ.
“Cái ông nội này... khờ thật... không là quá khờ luôn mới đúng...”
Rokuro cười lạnh trong lòng nói.
“Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa... ta sẽ lôi con ếch từ trong
giếng ra ngoài để nó xem trời rộng như thế nào... Thượng thiên hiển
phù... chu nhiễm tác vũ... cấp cấp như lệnh... “
Simon lấy lại tinh thần,trong tay còn lại xuất hiện một tấm phù bên trên có hoa văn “chu tước” cách điệu đặt vào thân kiếm, lá phù nhanh hòa vào thành kiếm, thanh kiếm cũng theo đó phát sáng rồi bắt đầu thay đổi,khác với thanh kiếm nhỏ gỉ sét lúc nãy nó nhanh chóng hóa thành một cây đại
kiếm màu đỏ trông cực kỳ sắc bén.
“Chú trang của Chu tước... bây giờ mới chơi thật phải không?...”
Rokuro tất nhiên không khó để nhận ra thanh kiếm đó, tay quỷ của hắn cầm lên một nắm đá nhìn simon ,hét lớn:
“Liệt không ma đạn... cấp cấp như lệnh..”
Những viên đá trong tay rokuro nhanh như lưu tinh hướng simon lao tới.
“ Rầm..rầm...rầm... “
Simon nhanh như chớp tránh thoát tất cả nhưng rokuro không buông tha,
vừa chạy theo vừa đấm thêm vài đấm nữa, bụi cũng theo đó bay mù mịt đầy
trời.
“Kim sí giáng thiên...”
Simon đưa tay lên chắp lại nói, thanh kiếm nhanh chóng hóa thành một đôi cánh màu đỏ sắc lẻm, đưa hắn bay lên trời.
“Ổng... đang bay kìa... tuyệt quá...”
Rokuro nhìn thấy simon như vậy hai mắt sáng lên,ao ước nói.
“đứng vậy.. trong số 1080 chiêu dương phái và 3900 chiêu âm phái của Âm
dương sư chỉ có duy nhất một chiêu này dùng để bay... Chu nhiễm tác vũ,
chú trang của Thiên tướng Chu tước... vù “
Simon bay lên khoảng ba mươi mét so với mặt đất, nhìn xuống nhìn rokuro nói, sau đó lập tức biến mất.
“Cái gì?... phập... phập... “
Rokuro vừa kịp rút một tấm phù ra thì đã thấy simon ,kinh hãi nói, đưa
tay lên đón đỡ những cái lông vũ sắc như dao cạo,cái cánh của simon như
có linh tính, không ngừng hướng hắn đánh tới tấp nhưng lại không đánh
tới những chỗ yếu hại nếu không Rokuro tèo là cái chắc,
Rokuro nhanh chóng trở thành huyết nhân máu tươi từ vết thương bị chém
đó không ngừng rỉ ra nhuộm lấy hắn, đừng nên quên main là sư phụ của
rokuro,về phần rèn luyện thân thể thì main tuyệt đối tự tin nói thân thể ta cứng nhất nên không có cái nghĩa lí gì mà thân thể của rokuro lại
yếu kém cả trái lại thân thể rokuro cực mạnh thậm chí còn mạnh hơn cả
yêu tộc nữa, vậy mà bị chém mình đây thương tích, chỉ có thể nói mấy cái lông vũ đó quá sắc lẻm rồi.
“Rokuro... Nếu ngươi nghĩ đánh mấy con Uế Linh yếu kém đó mà mạnh lên được thì ngươi nên... chết luôn ở đó... “
Simon tẩn hắn một trận,sau đó quay lưng rời đi tất nhiên không quên buông lời khinh bỉ Rokuro.
“Hộc... hộc...”
Rokuro cố gắng gượng dậy sau trận đó.
“Hiện thực của ngươi đó... Nhà ngươi chỉ biết làm ta thất vọng... Tại
sao Seigen lại phải chết chứ?... chỉ vì một thằng vô dụng như ngươi...
seigen cũng từng là thầy của ta... sớm hơn người nhiều... ta là đệ tử
của seigen.. ông ấy dạy ta tất cả từ lối sống đến con đường tốt nhất...
ông ấy dạy ta mọi thứ... Ta muốn ông ấy công nhận ta... muốn bên ông ấy
chiến đấu... ta sống vì cái tâm nguyện đó... và thế nhà ngươi lấy đi tất cả... Chính ngươi lấy đi thứ mà ta quý nhất... “
Simon tức giận nói sau đó đá cho rokuro một phát bay ra ngoài, simon
không tức giận cũng khó, seigentuy nghiêm khắc nhưng rất yêu thương
người khác, tất nhiên simon cũng xem seigen như cha của mình, vậy mà
ngày đó, hắn nghe tin seigen chết, chết vì cái tên trước mặt này, seigen chết là vì rokuro, ông ấy vì cứu rokuro mà chết, main có điều tra nên
cũng biết điều này.
“Cứ như Arima nói ngươi cùng con bé Adashino đó ở đây mà sinh ra đứa bé đó còn hơn... Người sẽ chấm dứt cuộc chiến này không phải song tinh
không phải Miko mà là ta... Ta sẽ giết hết bọn chúng báo thù cho
seigen... “
Simon hét lên đôi cánh của hắn cũng theo đó hạ xuống, Thiên tài thì
thường có ngạo khí, cái này thì ai cũng biết, thực sự thì simon đích thị là một thiên tài trăm năm khó kiếm, mười sáu tuổi à không simon năm nay cũng mười bảy rồi, mười bảy tuổi có yêu đế đại viên mãn, nghe thôi cũng đủ kinh khủng rồi, tuy nói là có main giúp đột phá nhưng như thế cũng
đủ để ngạo khí quần hùng rồi.
“bặp... Tôi biết anh sẽ không tha thứ cho tôi... Nhưng nếu thế thì tôi
sẽ càng không thể bại trận này... tôi sẽ chứng minh năng lực cho anh
thấy...”
Rokuro đứng lên ý chí của hắn đã bị main rèn luyện nhất định tuy không
bằng main nhưng tuyệt đối không yếu, một đấm thật mạnh vào bụng của
simon.
“Hự... ọc...”
Simon ăn quả này nuốt không trôi ahh, hắn không ngừng bước lui lảo đảo.
“Nếu ta thắng anh thì anh có công nhận không?... hay là tôi đánh bại tất cả thiên tướng ?.. hay là chiến thắng yuuto?... hay chỉ khi tôi giết
sạch uế linh trên thế giới này?... hay là tôi chấm dứt cuộc chiến ngàn
năm này?...”
Rokuro điên cuồng lên hắn vừa nói vừa biến simon thành bao cát cho hắn luyện quyền.
“Hừ... namacharabuchiro...(niệm chú thôi lược bỏ đi mấy chục chữ)...”
Simon quay người bay vút lên trên trời, miệng không ngừng lẩm bẩm,đôi cánh sau lưng hắn cũng lại bắt đầu phát sáng.
“ mấy lời đao to búa lớn đó... để dành cho khi nào ngươi làm được mấy
điều trên đi cái đã... Chu tươc vô hạn bình phong... cấp cấp như
lệnh...”
Đến một khoảng nhất định thì simon quay người lại nhìn hắn nói, sau
;lưng hắn bây giờ không còn lông vũ nữa là là mấy thanh kiếm chân chính, có cả thảy ba mươi sáu thanh, simon ra lệnh xong thì mấy thanh kiếm
cũng theo đó hương rokuro bay đi,
“Cái gì... Phập...phập... vẫn đuổi theo sao?... chúng tự tấn công mình?... vậy thì có đối sách rồi... “
Rokuro lập tức quay đầu bỏ chạy,hai thanh kiếm đâm thẳng vào nơi hắn vừa đứng , nó đâm sâu xuống đất đến mất không thấy cán kiếm đâu luôn,mấy
thanh kiếm nhanh chóng hướng hắn lao tới, Rokuro thì vừa chạy vừa quay
đầu quan sát nói.
“ Ngay bây giờ... bành... Ớ...”
Hắn nhìn mấy thanh kiếm đã lao theo hắn thành một đường thẳng thì hắn
quay người lại một quyền cực mạnh bay đi(hắn dùng ấn phù, nên xung lực
của hắn có thể bay đi rất xa... các bạn sau này mình nói là rokuro đấm
là các bạn hiểu như vậy) nhưng đời chơi đếu đẹp như hắn tưởng mấy thanh
kiếm tự động tách ra tránh thoát đường tấn công của hắn.
“Phập phập... ngươi nghĩ cách di chuyển đơn giản là tránh thoát được nó
sao?... mỗi cái lông vũ của Chu tước vô hạn bình phong thì đều có thể
bay theo ý chí của mình như là ba mươi sáu sát thủ cầm kiếm ậy...”
thế là hắn ăn thêm một trận nữa, simon cũng ở trên trời nhìn hắn nói.
“Ba mươi sáu gì chứ?.. đánh bại ngươi là đủ...”
Rokuro lại gượng dậy một đấm mạnh hướng simon bay đi.
“Vỗ ích thôi... ta sớm nhìn thấu chiêu thức của ngươi... sóng xung kích
của nó chỉ đi được 30 mét là cùng... Nó là chiêu thức có tính ứng dụng
cao nhưng.. ngươi đến giới hạn rồi...”
Simon cũng không di chuyển, đường xung kích của Rokuro càng đến gần
simon thì càng nhỏ sau đó thì biến mất ngay trước mặt Simon, tất nhiên
là Rokuro ăn thêm một trận nữa,rokuro quỳ cái bịch xuống hắn đưa “tay
quỷ” của mình lên như nếu kéo cái gì đó.
“ Ngươi nhận ra chưa?... ngươi thấy chưa cuối cùng thì sức mạnh của
người vẫn không thể với tới ta ở độ cao này... ''vị thế'' của ta ngươi
mãi mãi khong bao giờ chạm đến được...”
Simon nhìn hắn tức giận nói.
“Với tới?... Không thể với tới dù chỉ một lần... Chưa một lần nào... dù
mình có vươn tay đến mức nào cũng không thể với tới được... và không
biết bao nhiêu lần mình thất bại vì nó... “
Đối với cái nhìn của simon là vậy nhưng trong mắt của Rokuro lúc này lại khác, hắn thấy lại hình ảnh lúc seigen cứu hắn mà mất đi cánh tay, lúc
bạn hắn chết rồi lại là lúc Yuuto đoạn chân của Benio,những câu hỏi
trong đầu hắn vang lên, hắn lại đứng lên nhìn simon, trước mặt rokuro
nhanh chóng xuất hiện mười cái ấn phù, hắn rống lớn:
“nhưng lần này thì khônggggg... Kim ô đối đạn... húc nhật thăng thiên... “
Mười cái ấn ký hợp thành một, nó không còn màu trắng nữa mà hóa thành
màu cam vàng, hắn đấm thẳng vào đó, một cái cột ánh sáng màu vàng to
hơn hai mét bay thẳng lên trời nói đúng hơn là hướng Simon bay đi.
“Bong...”
Cột sáng vừa xuất hiện thì bị một bóng đỏ xuất hiện vung tay đánh nát
vụn , tiêu tán trong không khí, người vừa xuất hiện tất nhiên là kẻ thứ
ba quan chiến nãy giờ, Ngao trần(main).
“Long tử... ngài làm gì vậy?...”
Simon nhìn hắn nghi hoặc nói.
“Đã đủ... seigen thúc chết vì hắn không oan... ván cược mà seigen thúc
đặt cả tính mạng của mình vào , nó không phí... ngươi thấy năng lực của
hắn rồi đó... cú vừa rồi ngươi có dám đối diện như vậy không?... với ta
chiêu này của hắn thừa sức lên đảo... đi bây giờ luôn... ta nhờ ngươi
mang benio và mayura hai người họ lên đảo giúp ta ... được không?”
Hắn nhìn Simon nói, sau đó bay xuống bên cạnh Rokuro đang trong trạng
thái cạn kiệt linh lực,hắn xòe một bàn tay được bao bọc bởi màu cam vàng đặt vào ngực của rokuro, truyền lượng linh lực đó vào lại cho rokuro,
Âm dương sư cạn kiệt linh lực mà không kịp thời bổ sung thì rất nguy
hiểm đối với rokuro bây giờ thì thậm chí nguy hiểm tới cả tính mạng, tất nhiên có main ở đây thì khác, chỉ cần cho rokuro uống một viên thuốc
rồi truyền linh lực vào thế là xong,không phải ngâm nga ca kệ ,vòng vo
tam quốc.
“Vậy được rồi... Simon, sao ngươi còn chưa đi?... còn gì nghi hoặc sao?”
Hắn làm xong mọi việc thì mới để ý simon vẫn còn đứng đó, nên hắn quay lại nhìn simon hỏi.
“À... ừ... ta muốn ngài kể về chuyện hôm đó được không?... hôm mà sư phụ mất đó... ngài kể cho ta được không?”
Simon nhìn hắn nói.
“Chuyện đó à?... chuyện đó đã cũ lắm rồi... mà chuyện cũ thì nên ... ĐỂ NÓ CHÌM VÀO QUÊN LÃNG ĐI ,ĐÃ RÕ CHƯA?...”
Ngao trần bước đến bên cạnh simon ghé vào tai hắn nói rõ từng chữ, mỗi
chữ thì hắn lại tăng lên một phần sát khí, sau đó lại quay về mặc kệ
khuôn mặt tái xanh mặt không còn giọt máu của simon, hắn lẳng lặng vác
rokuro lên vai nhanh chóng triển khai Long dực hướng ''đảo'' bay mất.
“Hú hồn... Ực... Long tử... quả thật đáng sợ... may mà không hỏi
nhiều... rút cuộc long tử giết bao nhiêu người mới có sát khí như thế
chứ?... mà thôi không nên hỏi nhiều... họa từ miệng mà ra... “
Simon lúc này mới hoàn hồn lại sau câu nói của Ngao trần, hắn lặng lẽ
lắc đầu kinh sợ nói, sau đó theo hướng ngược lại quay đầu rời đi, cũng
không ai để ý có một đôi mắt màu vàng trong một nơi u tối đang lặng im
quan sát bọn hắn, nhìn kỹ thì ra là một đầu sói màu trắng trên có đến
mười hai đôi cánh màu trắng bạc, trên mi tâm của nó có một con mắt đang
khép hờ tất nhiên hai con mắt còn lại đang mở to, nó mở miệng nói tiếng
người:
“fufufu... con hắn sắp đến đây rồi... ta sắp có thể rời khỏi đây rồi... bao nhiều năm rồi nhỉ?...”
Sau đó hai mắt của nó lại mệt mỏi nhắm lại,khung cảnh lại lâm vào u tối, lạnh giá, cô tịch như điểm thêm vài nét vào nỗi buồn của con sói già.
----
( chỉ là thời gian đủ cho rokuro có thể kịp tỉnh lại.)
Lúc này trong phòng có một thiếu niên tóc đỏ bị quấn khăn như xác ướp ai cập vậy à không nên gọi rokuro là thanh niên rồi mới phải, hắn vừa mở
đôi mắt đỏ thẫm yêu dị của mình, vươn vai nói:
“Mấy cái băng này lại được thay mới rồi... ai làm ta?... hả...”
Hắn bây giờ mới để ý trong chăn có cái gì đó nhúc nhích, hắn rón rén kéo chăn ra thì ra là một cô bé, cô bé cũng vươn vai xoa mắt nhìn hắn cười
nói:
“Hehehe.. chào buổi sáng...”
“Aaaaa....”
Tiếng rokuro vang vọng khắp căn nhà, rokuro nhanh chóng phóng ra ngoài
giáp ngay mặt mayura một lúc sau tất nhiên benio cũng có mặt, hắn cùng
mayura nhìn benio, kinh khủng nói :
“trong nhà... có người lạ...”
“Hai người bình tĩnh đã nào...”
Benio đưa hai tay lên nói.
“Làm sao bình tĩnh được...
Rokuro vừa hé lời thì một âm thanh khác chen vào khiến rokuro hộc cả máu mồm:
''Anh đúng là tên khốn kiếp vừa chạy vừa la làng... tối qua em phục vụ anh tận tình đến thế rồi mà... “
Cô bé bước từ trong phòng ra nhìn hắn tội nghiệp nói.
“Rokuro!!!!... ông làm gì với cô bé vậy?... đừng có giả ngu đồ đáng chết... “
Không cho rokuro một câu giải thích nào, mayura bóp cổ, benio đè đầu, nhìn hắn đằng đằng sát khí nói.
“oan...ể... ôi... ải... ích.. ã.. ứ...”
(khoan để tôi giải thích đã chứ..)
Rokuro nói khong ra câu nào, bị bóp thế mà nói được chết liền.
“ồn ào quá... gục...”
Main cùng simon từ ngoài bước vào nhìn ba người vật lộn,simon quát còn
hắn ngoái ngoái lỗ tai nói một cái, cả ba người lập tức đo sàn, chỉ có
mỗi cô bé là không thôi, hắn tất nhiên là không dùng haki lên cô bé rồi.
“Hửm?... Chiiko?... em đến đây một mình à?... đội hộ vệ đâu?...”
Simon nhìn thấy cô bé nghi hoặc nói.
“Chào... Isaru ga sayo... phải không?.”
Main cũng đưa bàn tay lên chào, hắn bị nhiễm ''vi rút seigen'' mất rồi
hắn vẫn một bộ mặt lạnh nhưng vẫn có thể đưa tay lên chào là hiểu.
“Vâng... anh có đeo mặt nạ à... cởi ra được không?...”
Cô bé nhìn Main gật đầu nói.
“ Thôi bỏ cái suy nghĩ đó đi... Arima gửi tới cái gì nữa không?... giống như một mẫu tin nhắn gì ấy?... đưa anh được không?...”
Main cũng không phản ứng gì, chỉ mở miệng nói.
“ À... có cái này... mà sao hai người không gặp mặt nhau luôn đi.. cú chuyển đi chuyển về hoài...”
Cô bé đưa cho hắn một cái giống như lá thư bình thường nhưng bên trên
chằng chịt là phù ấn, chỉ sợ ngoài hắn và main thì chắc chắn không có
người thứ ba biết được cách mở lá thư ra, cô bé còn làm mặt hề nhìn hắn
nói.
“được rồi.. cám ơn em đã chuyển thư giúp... rồi công việc anh hết rồi
mấy người làm quen đi ha... vô bé là giám quan mấy đứa đấy... liệu hồn
cẩn thận vào manh động là về đại luc lại đấy... “
Hắn vẫn chẳng có gì thay đổi chán phèo, chỉ xoa xoa đầu của cô bé, sau
đó nhìn rokuro và benio hai người nói, nói xong thì lượn vào phòng của
mình, bỏ mặt khuôn mặt tiêu điều điêu đứng của ba người : rokuro benio
và mayura, cả ba đều bị simon kéo ra phòng khách.
“Simon... ông giải thích cho tôi về cái... bên cạnh ông được không?”
Rokuro không chịu đựng nỗi nữa nhìn simon nói, hắn cần một lời giải thích ngắn gọn xúc tích.
“ Rokuro... ngươi có ba giây để im cái miệng của ngươi lại... Chiiko là
em gái ta.. là người thừa kế gia tộc Ikaruga, một trong những gia tộc
lớn nhất trên đảo này tất nhiên lan rộng cả vào lục địa... ta chỉ là một thành viên của chi thứ mà thôi... chúng ta không phải anh em ruột...
nhưng chúng ta có sự liên kết trên cả ruột thịt mà... ok.”
Simon nhìn hắn nói, giọng vô cảm.
“Gia thế kinh khủng thì sao?.. nhưng giám quan tại sao lại là con nhóc?... lão sịp kia bị hâm à?..”
Rokuro bắt đầu rối, nhìn simon nói.
“Con nhóc?... anh nói cái gì vậy?... đây 11 rồi đó... là phụ nữ hoàn
chỉnh rồi đó... em đến đây theo lệnh Arima đó... và em là giám quan...
hai người rớt hai đậu là do em quyết định...đây không ngại báo với cấp
trên là hai người không có tư cách lên đảo đâu đấy... “
Chiiko nhìn rokuro lạnh giọng nói.
“Anh biết rồi... anh tin rồi... à quên anh tin rồi thưa cô... cha bọn anh thi cử đàng hoàng là được rồi...”
Rokuro khóc không ra nước mắt nói.
“Chỉ cần hiểu thế là đủ nhưng... benio là trưởng nữ nhà adashino, vốn
được sinh ra trên đảo nhưng người từ lục địa như anh lại chấp nhận lên
đây bán mạng là thế nào?... anh có hi vọng gì sao?”
Chiiko nhìn hai người nói.
“Rầm... đã xong việc chưa thế mà chiiko có chọc phá gì nữa phải không?”
Main xô cửa ra cái ầm, nhìn sắc mặt của mấy người trong phòng khách nói.
“À.. không không có gì chỉ muốn mời anh rokuro đi chơi thôi... phải không,anh hai?”
Chiiko chối lấy chối để, nhìn simon cầu cứu.
“Thật... mà sao cũng được nhưng đừng gây quá nhiều rắc rối... lúc '' lên đồng” ca sẽ có mặt nên mấy đứa yên tâm... simon ngươi ở lại đây bảo vệ
chiiko... đây là lệnh rõ chưa?...”
Hắn cũng không để ý nhiều, hắn bây giờ rất gấp,nên chỉ kịp nói sau đó
liền phóng ra cửa biến mất,sắp có cuộc phản công của Uế Linh, cuộc phản
công bình tường thì hắn sẽ không quan tâm nhưng từ hai tên Basara đứng
nhất và nhì làm chủ công thì lại khác, hai tên này thừa sức đánh ngang
với cả mười hai thiên tướng một lúc , mà ngoài hai tên này chẳng lẽ
không có tên basara khác, bảo sao hắn không gấp.
“ Hàii... lại có chuyện nữa rồi... được rồi đi chơi thì đi thôi... ngày
mai sẽ làm lễ ''lên đồng'',,,nên tối nay phải về sớm rõ chưa... Chiiko,
nhớ không được nói đến việc liên quan đến Ijila yuuto rõ chưa?... ca đi ngủ đây...”
Simon ngao ngán nói,hắn tất nhiên cũng quá quen với cái cảnh chạy đông
chạy tây của main suốt một năm qua, hắn chỉ nói một tiếng sau đó bước về phòng của mình.
“Chúng ta đi thôi...”
Chiiko kéo lấy cánh tay của rokuro bước ra ngoài, theo sau đó là tất nhiên là benio và mayura rồi.
Quay lại với main, hắn bây giờ đã và đang có mặt trong magano, bên cạnh
hắn là Arima xung quanh tất nhiên là có cả mười vị thiên tướng và hơn
mấy vạn âm dương sư nữa, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ nghiêm túc , lãnh
khốc cực độ, tâm trí không buông lỏng phút giây nào, những người ở đây
đều là tinh anh, bọn họ như liên kết với nhau tạo thành một thành lũy ,
họ chờ đợi một thứ gì đó kinh khủng sắp ập tới bất cứ lúc nào, trận
chiến một trăm năm một lần sắp diễn ra à không phải nói là trận chiến
ngàn năm đó lại sắp diễn ra một lần nữa, lại là sự khởi đầu mới hay chỉ
là sự hủy diệt của Âm dương sư, phần thắng sẽ thuộc về ai? Âm dương sư
hay Uế linh?
Không ai có thể nói trước được điều gì trong trận chiến một mất một còn này cả, một cuộc chiến có quá nhiều bất ngờ, sẽ lại là thất bại như lần trước hay là thành công trong lần này thì ít nhất sẽ hơn một nửa người ở đây phải nằm xuống thậm chí toàn bộ sẽ nằm xuống ở đây, nếu thật toàn
bộ nằm xuống thì lần này Âm dương sư lại thất bại, họ lại sống trong nỗi sợ hãi, lại sống trong đau khổ, không ai ở đây muốn điều đó xảy ra cả
nhưng nếu thành công thì sao ai biết chứ ?.
“Ầm...ầm...”
Bảy cột sáng hiện ra không phải ánh sáng thần thánh mà là màu đen u tối
của sự hủy diệt xen lẫn màu xanh yêu dị, bảy thân ảnh cùng bảy binh đoàn Uế Linh hiện ra trước mắt bọn họ, bảy khuôn mặt mà họ không bao giờ dám quên, bảy khuôn mặt của bảy vị basara, bảy vị là trụ cột của Uế Linh,
là rào cản lớn nhất của bọn họ,là nỗi ám ảnh của bọn họ, họ chỉ có hai
lựa chọn đó là chiến đấu hết mình hoặc chấp nhận bị ám ảnh giày vò này
thêm một ngàn năm nữa, cuộc chiến ngàn năm giữa Uế Linh và Âm dương sư
chính thức bắt đầu.