Phi Tuyết dường như đoán được sự hoang mang của Địch Thanh, hạ giọng nói:
- Ngài nghe ta từ từ nói. Sau khi Tào Nhân Quý chết, hậu nhân Tào gia lại nổi lên tranh chấp, có một nhóm thần bí tin tưởng Hương Ba Lạp, khổ nhọc canh giữ Hương Ba Lạp, hy vọng lại được chiếu cố của nữ thần. Có một nhóm người họ Tào khác, lại cho rằng Hương Ba Lạp không phải vùng đất giống như vậy, đã rời khỏi Hương Ba Lạp.
Địch Thanh nhớ tới chuyện có liên quan với Hương Ba Lạp, ngược lại có chút tán đồng với người họ Tào rời khỏi Sa Châu. Hương Ba Lạp quả thật có quá nhiều thần kỳ, nhưng người có liên quan với Hương Ba Lạp, cũng không có kết quả nào tốt.
Đoàn Tư Bình, Tào Nhân Quý, Chân Tông, Nguyên Hạo, những nhân vật này là tiếng tăm lừng lẫy, tuy có liên quan với Hương Ba Lạp, nhưng kết cuộc sao chứ?
Quách Tuân đột nhiên hỏi:
- Người họ Tào rời khỏi Hương Ba Lạp đi đâu?
Địch Thanh biết lời nói Quách Tuân phát ra không nhẹ, lấy làm lạ tại sao đại ca quan tâm tung tích đám người này như vậy? Nhưng hắn cảm giác, Phi Tuyết ngoại trừ nhắc tới Đoàn Tư Bình ngữ khí mới có phần khác thường, đối với chuyện của người khác đều rất là lãnh đạm.
Quả nhiên, Phi Tuyết lắc đầu nói:
- Không biết.
Đột nhiên trong chốc lát, Phi Tuyết lại nói:
- Nữ thần không đợi được kết quả, nhưng năng lực càng ngày càng yếu. Rơi vào đường cùng, đã đem mấy món đồ đưa tới Hương Ba Lạp.
Địch Thanh chấn động:
- Trong đó có Ngũ Long.
Phi Tuyết gật đầu nói:
- Phải, có Ngũ Long, còn có Vô Tự Thiên Thư và Giọt Lệ. Nếu theo giải thích của nữ thần, Ngũ Long là một vật có thể thay đổi bản chất con người, nhưng Ngũ Long chỉ có thể tác dụng với một số người tình cảm cực kỳ mãnh liệt làm nó gia tăng mạnh thêm. Chuyện này, ta cũng nói với ngài rồi.
Ở mật thất điện Phật Thanh Đường, ở dưới hoàng cung phủ Hưng Khánh, Phi Tuyết quả thật có nhắc tới tác dụng của Ngũ Long. Địch Thanh sợ Quách Tuân khó hiểu, nói:
- Đệ vì đau buồn, tâm tư phẫn uất rất mạnh, cho nên mới có thể tương thông với Ngũ Long.
Phi Tuyết nói:
- Lý là nên như vậy, cụ thể vì sao như vậy, ta cũng không rõ. Nhưng sau khi hòa hợp với Ngũ Long cơ thể sẽ xuất hiện một chút hình dạng quái dị, do đó Ngũ Long thay đổi bên trong cơ thể con người, còn có thể phản ánh ra bên ngoài. Nhưng hiện tượng này phải liên lục mấy tháng, thậm chí mấy năm, đợi sau khi ngài thích ứng năng lực đột biến, mới có thể biến mất.
Địch Thanh đột nhiên nghĩ tới mình năm đó có được Ngũ Long, sau mỗi lần đắc lực, mí mắt thậm chí hai má đều nhảy lên. Lúc đó không biết, bây giờ mới rõ còn là vì Ngũ Long tác quái. Còn Quách Tuân ngộ thương cha hắn, đương nhiên cũng là Ngũ Long quấy phá. Mấy năm nay, hắn ít có cảm thấy mí mắt giật nữa, xem ra Phi Tuyết giải thích rất có lý.
Quách Tuân hơi chấn động, cũng nhớ tới chuyện năm đó, trong lòng bùi ngùi, bên cạnh chậm rãi nói:
- Vậy Cốc Tư La thì sao? Có phải cũng có cảm ứng với Ngũ Long?
Phi Tuyết gật đầu nói:
- Cốc Tư La vì bị Thiết Bá kẹp hư bộ đầu rồi, tình hình giống như Địch Thanh. Nhưng phương diện ông ta bị kích phát không giống, ông ta bị kích phát là ý chí.
Vòng qua nhìn Quách Tuân, Phi Tuyết nói:
- Ngài bị kích phát hẳn là dũng lực.
Quách Tuân chấn động, lại hỏi:
- Vậy cô và Nguyên Hạo thì sao. Bị Ngũ Long kích phát là cái gì?
Địch Thanh hơi rét, biết câu hỏi của Quách Tuân tuyệt không phải là nói vô căn cứ. Nguyên Hạo và Phi Tuyết có phương diện không giống người bình thường, bọn họ cũng quen thuộc Hương Ba Lạp nhất, rõ ràng cũng có thể bị nữ thần ảnh hưởng qua. Nhưng Phi Tuyết quen thuộc Hương Ba Lạp như vậy, giữa cô ấy và nữ thần, có quan hệ gì?
Phi Tuyết cũng không có chút ngạc nhiên, lại lắc đầu nói:
- Nguyên Hạo và các ngài không giống, y là có một lần cùng muội muội vào nhầm Hương Ba Lạp, nữ thần thấy đầu óc ông ta có sát khí, mắt có đại chí, biết ông ta sớm muộn phải trở thành một đại kiêu hùng, cho nên mới hy vọng mượn lực của Nguyên Hạo tìm được bạn đời.
Địch Thanh thầm nghĩ nữ thần này vì tìm một nửa kia, thật sự dùng hết tâm tư rồi.
Vừa nghĩ tới mình bôn ba nhiều năm, ngược lại có chút giống với nữ thần đó, nhưng hắn là cứu người, còn nữ thần là tìm người mà thôi.
Đột nhiên nhớ tới lời nói năm đó của Tào Dật, Địch Thanh tỉnh ngộ nói:
- Vậy Ngũ Long từ trên trời rơi xuống, rõ ràng cũng là nữ thần làm, bản ý của bà ấy chính là muốn Chân Tông giúp bà ấy tìm bạn đời!
Nhân vật nữ thần lựa chọn, đối với thế gian lúc đó có ảnh hưởng không nhỏ. Bà ấy có thể chọn trúng Chân Tông, không cần nói cũng biết, chính là vì Chân Tông là thiên tử Đại Tống, được nhiều người ủng hộ.
Thì ra trong truyền thuyết chuyện Chân Tông gặp thần không phải không căn cứ.
Nhưng lại có mấy người có thể tin câu chuyện này chứ?
Phi Tuyết gật đầu nói:
- Đúng vậy, bà ấy muốn tìm một ngươi có ảnh hưởng với người phàm, kết quả thì chọn trúng Chân Tông. Và Vô Tự Thiên Thư có thể cho thấy một chút bí sử trước đây, kiên định ý niệm của Chân Tông. Còn về Giọt Lệ vốn là ngọc bội, đối với cơ thể con người luôn có công năng cải tạo. Chân Tông vì mang Giọt Lệ, mới…
Sắc mặt hơi đỏ, không có nói tiếp nữa.
Địch Thanh, Quách Tuân đều biết chuyện cũ, biết Chân Tông có thể được con trai, chắc chắn có liên quan với Giọt Lệ.
Mà Chân Tông chọn Lý Thuận Dung sinh con cho ông ta, lại gây ra một trận biến cung chấn động lòng người, không chừng là chuyện nữ thần cũng không ngờ tới.
Còn Dương Vũ Thường còn có thể giữ tính mạng, rất rõ ràng là được Giọt Lệ tác dụng lên.
Phi Tuyết lại nói:
- Kết quả là Cốc Tư La trong vô ý bị Ngũ Long kích phát, đạt được ý chí kiên định hơn, lúc này nới ở Tây Tạng tìm kiếm Chân Tông. Thật ra nữ thần cũng từng nói, vốn ẩn trong Ngũ Long có bí mật Hương Ba Lạp, nhưng vì con người bản chất cấu tạo không hoàn toàn giống nhau. Bà tuy là thần tiên, cũng không thể hoàn toàn cân nhắc rõ ràng, vì Ngũ Long thần kỳ có hạn, chỉ có một số người mới có thể biết chân tướng. Mà có những người tuy bị biến đổi, nhưng khó có thể vào Hương Ba Lạp. Còn về Chân Tông, ông ta ý chí tinh thần và bản chất cấu tạo thực sự quá kém, chỉ có thể vào lúc đặc biệt mới cảm nhận được thần kỳ của Ngũ Long mà thôi.
Địch Thanh không kìm được nhìn qua Quách Tuân, Quách Tuân cũng nhìn về hướng Địch Thanh, hai người trong lòng đều nghĩ, do đó Chân Tông chẳng những không có tìm được Hương Ba Lạp, ngược lại vì vậy mà thành ma. Còn mình đợi mãi chỉ có ấn tượng mơ hồ đối với Hương Ba Lạp, chẳng lẽ là nói còn có ngăn cách với tác dụng của Ngũ Long? Quách Tuân hỏi:
- Vậy Cốc Tư La thì sao? Có phải đã biết chân tướng không?
Phi Tuyết nói:
- Ông ta cũng là bị Ngũ Long cảm ứng, ít có người biết chân tướng, do đó ông ta muốn giúp nữ thần.
Địch Thanh cau mày nói:
- Ông ta muốn giúp nữ thần, nên phái binh đi tìm Hương Ba Lạp sao?
Phi Tuyết trầm lặng một lát, nói:
- Ông ấy không có xuất binh, ông ấy tìm cách đoạt lấy Thiên Huyền Thông từ trên tay Đoàn thị Đại Lý trước.
- Chính là cái hộp đó của dàn tế Thừa Thiên phải không?
Địch Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ tới điều gì.
Phi Tuyết nói:
- Đúng vậy, cái hộp đó là Thiên Huyền Thông, thật ra có tác dụng dùng để tìm kiếm bạn đời của nữ thần. Năm đó Đoàn Tư Bình lấy được từ trong Hương Ba Lạp, nhưng sử dụng nhiều năm, vẫn không tìm được bạn đời của nữ thần.
Cuối cùng Địch Thanh hiểu được, tỉnh ngộ nói:
- Ta hiểu rồi, cái gọi là dàn tế Thừa Thiên đó, thật ra không phải tế trời cầu phúc, mà là Cốc Tư La đang lợi dụng cái Thiên Huyền Thông đó để tìm người?
Phi Tuyết nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên Cốc Tư La cũng không có tìm được. Ông ta biết chỗ của Hương Ba Lạp, nhưng vẫn không thể tiếp cận. Nhưng mục đích của ông ta và mọi người không giống, người khác đến Hương Ba Lạp đều là để cầu xin, nhưng ông ấy muốn vào Hương Ba Lạp là vì cứu nữ thần đó.
Quách Tuân không kìm được chen miệng nói:
- Cứu nữ thần? Tại sao nói như vậy chứ?
Địch Thanh nghĩ tới lời nói của Chiên Hổ ở Hương Ba Lạp:
- Nó tự thân khó bảo toàn!
Chẳng lẽ một vị thần, cũng rơi vào lâm nguy? Ngay cái này nghe ra rất là buồn cười, nhưng không biết tại sao tâm tình hắn càng thêm trầm trọng, làm sao cũng không cười nổi.
Ba người vẫn vừa đi vừa nói, con đường đó tựa hồ không có điểm cuối.
Địch Thanh bị Phi Tuyết nói tới chỗ hấp dẫn, nhất thời quên tình cảnh. Nhưng Quách Tuân vẫn không quên dưới lòng đất thâm sâu, y mượn ánh sáng của dạ minh châu, cũng quan sát tình hình xung quanh.
Phi Tuyết dẫn bọn họ vào cái hang đá vôi, hang động đó rất lớn, xung quanh quái thạch lởm chởm, cảnh sắc vạn ngàn. Quách Tuân không khỏi cảm thán tạo vật thần kỳ, ai biết dưới lòng đất thâm sâu này, có thể có cảnh tượng đồ sộ như vậy?
Nghe Phi Tuyết đáp:
- Là vì Nguyên Hạo!
Biết Địch Thanh không hiểu, Phi Tuyết giải thích:
- Nữ thần chỉ muốn lợi dụng Nguyên Hạo giúp bà ấy tìm người, nhưng không ngờ Nguyên Hạo dã tâm rất lớn. Có được nữ thần tương trợ, sau khi kích phát đại chí, chẳng những không giúp bà ấy tìm người, còn tiếp quản Hương Ba Lạp, không cho người khác tới gần.