Địch Thanh biết dụng ý của Quách Tuân, thấp giọng nói:
- Quách đại ca, huynh cứ cầm đi, phía trước rất tối.
Quách Tuân nói:
- Không sao, phía trước không có gì nguy hiểm cả nên không cần ánh sáng.
Địch Thanh nghe vậy, liền không từ chối thêm nữa, hắn cầm viên dạ minh châu lên soi trên bề mặt bức tường đá. Quả đúng như lời Phi Tuyết đã nói, càng tiến về phía trước, bề mặt của tường đá ngày càng trơn nhẵn, trên đó bắt đầu xuất hiện những pho tượng được người ta chạm khắc. Trên mặt của bức tường đá ngay bên cạnh hắn là pho tượng của một người đầu đội vương miện, phía dưới là cảnh dân chúng đang reo hò.
Khuôn mặt người đội vương miện đó được điêu khắc rất tinh tế nhưng Địch Thanh cũng không ra đó là ai.
Phi Tuyết nói:
- Đó chính là Tào Nhân Quý, cũng là tổ tiên của Tào thị, người đã tiếp quản Quy nghĩa quân. Cảnh được điêu khắc vừa rồi chính là nói đến tình cảnh năm xưa họ Tào đã từng nắm trong tay hai châu Sa, Qua. (DG: Sa Châu và Qua Châu)
Nàng trước giờ cũng không nói nhiều, không hiểu vì sao hôm nay tới nơi này lại nói nhiều như thế.
Địch Thanh gật đầu, tiếp tục bước tới. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nếu như dựa theo trình tự, phía trước chắc hẳn sẽ điêu khắc những chuyện trước kia của Tào Nhân Quý. Hắn chỉ dự đoán theo lẽ thường, nhưng khi hắn dùng dạ minh châu soi tiếp lên bức tường thì lại nhìn thấy phía trước chính là mấy bức họa về cảnh một đôi nam nữ đang làm lễ cưới. Người nữ đó hắn không nhận ra, nhưng nam thì chắc hẳn là Tào Nhân Quý. Chuyện này có chút kỳ quái làm hắn không thể lý giải được ẩn ý trong đó.
Phi Tuyết dường như cảm nhận được sự hoang mang của Địch Thanh, nàng vội giải thích:
- Nghe nói Tào Nhân Quý vốn là cô nhi, về sau lại được thủ lĩnh Quy nghĩa quân là Tác Huân coi trọng, cho Tào Nhân Quý cưới con gái mình. Từ đó ông ta trở thành cháu rể ngoại của thủy tổ Quy nghĩa quân – Trương Nghị Triều. Chuyện này ở Sa Châu mang nhiều sắc thái truyền kỳ, nhưng do niên đại quá cổ xưa nên rất nhiều người cũng không biết tình hình cụ thể ra sao. Ta cũng vậy, không rõ ràng lắm, nhưng ta nghĩ Tào Nhân Quý sai người đem chuyện này khắc lên tường đá chắc hẳn ông ta nghĩ rằng…
Dừng lại một chút, nàng tiếp tục nói:
- Cùng với người yêu thương được ở chung một chỗ so với việc xưng vương xưng đế thì còn quan trọng hơn chăng?
Trong lòng Địch Thanh chấn động, một lúc sau mới nói:
- Ngươi nói có thể đúng.
Trong lòng hắn lại nghĩ: “Đây có thể chỉ là do trình tự thời gian trên bức tường đá được khắc lộn xộn. Nhưng chuyện lạ là tại sao Tào Nhân Quý lại đem những chuyện này ghi lại, có lẽ những gì Phi Tuyết nói cũng đúng.” Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy chua xót, thầm nghĩ ở trong lòng Triệu Trinh, có lẽ giang sơn chiếm vị trí quan trọng nhất. Nhưng đối với người không có chí lớn như Địch Thanh, thì hắn lại cho rằng, việc ở cùng một chỗ với người mà mình yêu thương mới chính là việc hanh phúc nhất trên đời.
Nghĩ tới đây, Địch Thanh cảm thấy có chút thân thiết đối với vị Tào Nhân Quý không thấy rõ mặt mũi kia.
Vừa bước thêm mấy bước, hình ảnh trên bức tường đá tiếp cận với hang đá Đôn Hoàng ngày càng mang đậm sắc thái thần thoại. Trên đó có cảnh tiên như bay lên trời, lại có hung thần Dạ Xoa, trong chốc lát Địch Thanh khó lòng xem được tất cả.
Phi Tuyết cũng không giải thích hàm nghĩa của những hình ảnh này, dường như nàng nghĩ rằng không cần thiết phải nói ra.
Địch Thanh bị chuyện xưa hấp dẫn, khiến bước chân chậm lại, đợi khi ý thức được điểm ấy, chợt nghĩ mình có thể xem lại những hình ảnh này khi quay trở lại, việc quan trọng lúc này là đi vào Hương Ba Lạp đuổi theo Mục Liên Vương để thông báo tin tức Nguyên Hao đã chết.
Hắn bước nhanh tới trước hơn mười bước, rồi đột nhiên dừng lại, nhịn không được lại dùng dạ minh châu soi sáng những hình vẽ trên tường đá. Pho tượng trên bức tường đá kia khiến hắn cảm thấy quen quen…
Hình vẽ không phải là Tào Nhân Quý, cũng không phải thần quỷ Dạ Xoa, mà là vẽ một tia sáng cực kỳ chói mắt xuyên qua nhưng đám mây, soi sáng cả một vùng mênh mông.
Địch Thanh dừng lại, đơn giản là hắn nhớ đã từng thấy bức vẽ này rồi. Sau một hồi suy nghĩ, hắn liền nhớ ra năm đó, lúc hắn ra khỏi Huyền Cung Chân Tông, từng thấy qua bức vẽ này sau cửa đá của Thải Vân Các.
Hai bức vẽ này có lẽ khác nhau đôi chút, nhưng nhìn chung thì tương tự nhau.
Tia sáng chói mắt kia cuối cùng là muốn biểu đạt ý nghĩa gì, thần tiên hạ phàm chăng?
Không nghe thấy Phi Tuyết giải thích gì, Địch Thanh cho rằng Phi Tuyết cũng không rõ ràng lắm nên cố đè nén sự hoang mang trong lòng, đưa dạ minh châu trả lại cho Quách Tuân, rồi bước nhanh về phía trước. Hắn thầm nhủ nsau khi quay lại, nhất định sẽ phải xem thật kỹ mới được.
Lúc này, bọn họ đã đi xuống rất sâu dưới lòng đất.
Bằng trực giác, Địch Thanh cảm thấy hành lang ngày càng đi xuống sâu, giống như là vô cùng vô tận khiến cho hắn lại càng hoảng sợ. Hắn liên tưởng đến mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết, càng cảm thấy con đường dẫn tới Hương Ba Lạp này không phải là đường lên trời mà giống như đường xuống địa ngục.
Sau cùng, những lớp nham thạch cũng biến mất, nhường lại chỗ cho những thứ đất cát màu đen. Ở chỗ này cực ky khô ráo, lại càng tĩnh lặng hơn lúc trước. Đi thêm một đoạn không xa, Quách Tuân dừng lại nói:
- Tới rồi.
Địch Thanh ngẩn ra, hắn cảm thấy xung quanh là một mảnh tối tăm mù mịt, chỉ có ánh sáng từ dạ minh châu tỏa ra chiếu lên khuôn mặt của ba người. Trong bóng tối, khuôn mặt bọn họ có vẻ âm u.
Mặc dù cho tới bây giờ, hắn đối với Quách Tuân và Phi Tuyết không có phòng bị gì, nhưng lúc này nhìn thấy trên mặt hai người đều có chút khác thường, vẻ mặt Địch Thanh cũng có chút thay đổi. Hắn thấp giọng nói:
- Quách đại ca, nơi này chính là Hương Ba Lạp sao?
Quách Tuân lắc đầu, đột nhiên ngay tại chỗ quay người quỳ xuống. Địch Thanh thấy vậy liền cả kinh, chẳng hiểu vì sao Quách Tuân lại làm vậy. Lẽ nào …trong chốn tối tăm tự có một loại thần lực, có thể làm cho người ta không kìm lòng được mà sinh lòng cúng bái?
Nhìn kỹ thì lại khiến Địch Thanh cảm thấy buồn cười, thì ra Quách Tuân đang dùng tay mò mẫm thứ gì đó trên mặt đất.
Chỗ này đã là nơi ở khá sâu dưới đất rồi, chẳng lẽ bên dưới này còn chôn thứ gì nữa sao?
Địch Thanh nghĩ mãi không ra nên đành dò hỏi:
- Quách đại ca, có cần hỗ trợ hay không?
Chỉ cần là việc mà Quách Tuân muốn làm, cho dù Địch Thanh không giải thích được thì hắn cũng sẽ không chất vấn làm gì.
Quách Tuân lắc đầu, Địch Thanh cũng nhận ra trên mặt Phi Tuyết vốn đang bình tĩnh cũng hiện lên vẻ kích động. Phi Tuyết vì sao lại kích động, lẽ nào Hương Ba Lạp đang ở ngay trước mắt, hay có thể nói Hương Ba Lạp vốn ở …
Vừa nghĩ tới đây, hắn chợt nghe thấy Quách Tuân “cắc” một tiếng, thì ra hai tay Quách Tuân đang vận lực.
Chỉ nghe môt tiếng “lạc” vang lên, trong địa đạo tối tăm và tĩnh lặng này đột nhiên hiện ra một đường ánh sáng chói mắt. đường ánh sáng kia mang theo một tia hàn khí đột nhiên xông vào người Quách Tuân, chiếu lên khiến cho mái tóc cùng khuôn mặt anh ta sáng rực.
Trên tay Quách Tuân hiện đang cầm một thứ có hình dạng như một tấm ván cửa màu trắng bạc, chính vì hắn nhấc lên thứ này nên mới tạo ra hiện tượng quỷ dị phía dưới.
Bên dưới chỗ này đến tột cùng là có thứ cổ quái gì, vì sao lại có hiện tượng kỳ dị như thế?
Địch Thanh cả kinh, định bước lên phía trước, nhưng ngay lập tức hắn đã bị Quách Tuân giơ tay cản lại. Chờ cho Địch Thanh thích ứng với ánh sáng đang tỏa ra trước mắt, nhìn lại nơi có ánh sáng phát ra, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng cũng trống rỗng, trong lúc nhất thời hắn còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng.
Bên dưới hành lang này thì ra vẫn còn một động thiên khác.
Nhưng sự kỳ diệu của thiên động kia để cho hắn nằm mộng cũng bao giờ nghĩ tới.
Quách Tuân mới rồi dùng sức, chẳng qua chỉ mở ra một chỗ cửa động mà thôi, nhưng từ một chỗ mở ra đó có thể thấy được sự rộng lớn của động thiên bên dưới, nếu so sánh ra thì kích thước của nó còn lớn hơn gấp mấy lần với Lăng Vĩnh Định của Chân Tông.
Bên dưới mặc dù không có ánh nến nhưng lại sáng như ban ngày.
Lăng Vĩnh Định là công trình được dựng lên bằng toàn bộ sức lực cả đời của Chân Tông, cũng là lực lượng của cả một quốc gia, thế nên nó có kích thước to lớn như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng liệu có người nào có được thần lực dựng lên một mảnh thiên địa bên dưới mười tầng nham thạch như vậy không?
Bên trong thiên động kia tràn ngập ánh sáng lung linh đủ các màu sắc tựa như ánh mặt trời rực rỡ, lại tựa như ánh trăng dịu dàng, nhìn vô cùng đẹp đẽ. Lúc trước khi Địch Thanh đến Lăng Vĩnh Định đã từng sợ hãi vì kích thước to lớn của nơi đó, nhưng giờ đây có thể thấy được thiên động dưới này, hắn mới biết Lăng Vĩnh Định chẳng qua là đệ tử gặp sư phụ mà thôi.
Sau khi mọi người khôi phục bình tĩnh, lúc này Địch Thanh mới bắt đầu để ý đến tình hình phía dưới, hắn lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Kiến trúc phía bên dưới có thể nói là vô cùng cổ quái từ trước tới nay. Phần lớn vách tường bên dưới được làm từ bạch ngọc, bề mặt bóng loáng khiến cho cả vách tường giống như được tạo ra từ duy nhất một khối ngọc vậy.
Nhưng trên đời này làm gì có được một khối ngọc lớn như vậy nhỉ?
Bên trái dưới chân Địch Thanh còn có một khối không phải bạch ngọc mà trông giống như một khối ngọc màu lam. Bên ngoài khối ngọc màu lam này, ánh sáng đang chuyển động giống như bản thân khối ngọc là một vật sống vậy…
Màu lam của khối ngọc xanh biếc như biển khơi, tinh khiết tựa bầu trời.
Mà ánh sáng chuyển động trên bề mặt của nó giống như sóng biển sôi trào, cuồn cuộn không nghỉ, vĩnh viễn không ngừng. Cuộc đời này của Địch Thanh chưa từng gặp qua khung cảnh kỳ lạ đến mức này.
Sau khi nhìn rõ khối ngọc màu lam kia, Địch Thanh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Phi Tuyết.
Bên hông Phi Tuyết chẳng phải cũng có một sợi tơ màu lam giống vậy hay sao? Mà năm đó ở điện Thiên Hòa của Lương Đỉnh thị, hắn từng nhìn thấy ngón út bàn tay trái của Nguyên Hạo có một cái móng tay thật dài, chẳng phải cũng có màu lam như thế này ư? Lúc ấy, Địch Thanh từng có cảm giác hai người này dường như có liên quan, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn lại thấy không biết có phải Phi Tuyết và Nguyên Hạo bắt chước màu lam của bảo thạnh nơi này hay không?
Địch Thanh ngạc nhiên đến nỗi quên cả hỏi rõ, ánh mắt hắn chuyển từ khối ngọc màu lam xuống mặt đất bên dưới.
Thực ra mà nói, bên dưới đó không thể xem như nền đất được. Bởi vì Địch Thanh chưa bao giờ thấy qua cái nền nhà nào có hình dạng như vậy.
Cả nền nhà đều không bằng phẳng, mà lại giống như một cái nóc nhà hình tròn bị lộn ngược.
Nếu để cho Địch Thanh hình dung thì cái nền nhà kia giống như cái nóc màu vàng của Đường Vương Cung đâm ngược xuống dưới đất. Trên đó là từng ô vuông hai màu đen trắng đan xen vào nhau.